Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 931 - Chương 938: Dùng Trận Phá Trận, Oai Mãnh Thú

Chương 938: Dùng trận phá trận, oai mãnh thú Chương 938: Dùng trận phá trận, oai mãnh thúChương 938: Dùng trận phá trận, oai mãnh thú

Tiếng cười quái dị chói tai, đầy trời Phật quang vàng kim xen lẫn khó đen quấn quýt, từ đám khói đen toả ra khí tức âm hàn mười phần.

Ngộ Tâm Trưởng lão đã hoàn toàn truy nhập ma đạo, đánh mất bản tâm.

Lúc này, trong trung tâm hộ sơn đại trận của Cửu Hoa Sơn, tại một nơi sâu trong ma quật, một người khoác áo cà sa, trên mặt đầy đường đen, xếp bằng trên một chiếc bồ đoàn, hai mắt đỏ rực, từ cổ họng phát ra tiếng cười điên loạn.

- Giết! Giết! Giết!

Đôi mắt sát khí cuồn cuộn.

Ma Luân Đại sư bị đánh chết tức thì khiến ai nấy chấn động, nhiều người thậm chí còn quỳ xuống xin tha mạng.

Đạo Phật phổ độ chúng sinh, nhưng không ai muốn mình bị "phổ độ", càng huống chi chẳng mấy tăng nhân có phẩm cách cao thượng "Ta không vào địa ngục thì ai vào".

Phật quang nhuốm ma tính quay cuồng trên không, trong hộ sơn đại trận, khí tức cường đại khuấy động đất trời.

Tiêu Dương vừa che chở cho mọi người vừa sốt ruột giục Tiểu Thất.

- Hộ sơn đại trận nguyên bản bị ma tính ăn mòn, càng trở nên quỷ dị. Các cách tấn công thông thường không có tác dụng đâu.

Tiếng gọi lo lắng vang lên khắp nơi, lúc này ba đại Thánh sơn không còn gì khác biệt, các tăng nhân trong trận pháp tập trung lại tạo nên thành đồng vách sắt, phòng ngự đòn tấn công Phật quang của hộ sơn đại trận.

Trong Kim phủ, Tiểu Thất than một tiếng rồi từ tốn nói.

- NhanhI

- Về mặt lý thuyết thì xác suất để thực lực của những người này phá được trận này bằng không.

Phụt! Phụt! Phụt!

Tuy nói vậy nhưng ngữ khí của Tiểu Thất tiền bối vẫn rất ung dung. Tiêu Dương dở khóc dở cười:

- Mau bày trận phòng ngự! Nhanh lên!

Thỉnh thoảng lại có tên máu bay lên lấy mạng tăng nhân.

- Đúng là kỳ trận thượng cổ, cho dù đã bao nhiêu năm không tu sửa, chỉ phát huy được chưa đến hai thành công lực mà đã lợi hại như thế.

— Tất nhiên, mạng họ chưa tuyệt đâu, vì có quái thai như cậu ở đây.

- Tiểu Thất tiền bối, làm thế nào bây giờ?

Tiêu Dương không hiểu ý của Tiểu Thất. Hắn không phải chưa từng phá trận, nhưng hộ sơn đại trận khiến hắn có cảm giác quá sức sâu xa, không lường được.

- Tiểu Thất tiền bối, người đừng thừa nước đục thả câu nữa.

Tiểu Thất cười hi hi.

Tiểu Thất tức giận mắng. - Tiền bối à, có ai lại tự nói mình như vậy...

- Thượng Cổ Hung Thú Trận cao thâm huyền diệu vô cùng. Trong lĩnh vực trận pháp, có thể được tính là tổ tiên rồi đấy! Đáng ra sớm đã tuyệt tích rồi, nhưng cậu đã đưa mãnh thú thượng cổ quay lại rồi!

- Khụ khụ.

Âm!

- Cậu không phá được, không có nghĩa là ba súc sinh trong cơ thể con không phá được.

Tiêu Dương vung cánh tay, kiếm quang tận trời , phượng hoàng hót vang tạo lửa đốt cháy đất trời, hình thành một tâng bảo vệ dày, ngăn đòn tấn công của Phật quang.

- Thanh Liên Kiếm ÝI

Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Gần như tất cả Phật quang bị khói đen bao kín bỗng lao thẳng đến Tiêu Dương.

Tiêu Dương hơi xấu hổ lắc lắc đầu.

Tiểu Thất trâm giọng nói.

- Hộ sơn đại trận của Cửu Hoa Sơn có nguồn gốc từ thời thượng cổ, do Phật tổ của họ vận dụng mà thành hộ sơn đại trận. Đại trận kiểu này, ba con mãnh thú trong người cậu không phải không phá được. Chúng có truyền thừa của riêng chúng, có thể dựa vào sức mạnh của người cộng sinh để phá trận.

- Hơn nữa hộ sơn đại trận này đã nhiễm ma tính, Ngộ Tâm Trưởng lão hung tính đại phát nhưng so với ba đại mãnh thú thì chẳng đáng vào đâu. Chỉ có ba đại mãnh thú xuất hiện phá trận, chúng mới không chịu ảnh hưởng của ma tính từ hộ sơn đại trận.

- Phì! Tiểu tử thúi nói cái gì đấy!

Khoé miệng Tiêu Dương hơi nhếch lên, tự biết hơn thiệt không dám lên tiếng.

~ Ý ta là ba con mãnh thú trên cánh tay cậu ấy!

Âm!

Phật quang tàn phá!

Tiếng cười điên dại xoay khắp không gian.

- Ta muốn xem xem mày có thể ngăn được đến bao giờ.

Giọng nói của Ngộ Tâm Trưởng lão đã trở nên khàn vỡ khủng khiếp.

- Ngộ Tâm! Buông sát đao!

Ngộ Cần Trưởng lão cao giọng nói.

Tiếng cười quái dị chói tai.

- Buông sát đao? Được, giao Bồ Tát Xử Thai Kinh ra đây, ta cho các người được chết nhanh chóng.

- Ra đi! Bảo bối... Không, mãnh thú!

Tiêu Dương nhướng mày, vung mạnh cánh tay, cao giọng.

- Bảo bối không chỉ một cái đâu.

Từng tâng Phật quang hình thành từng tâng mũi tên, đâm ra dày đặc.

Tiếng Ngộ Tâm Trưởng lão vang vang trong không trung. - Ha ha, không ngờ lại còn một bảo bối nữa cho ta phá.

Tiểu Thất kêu lên vẻ khiếp sợ. Lúc trước khi Tiêu Tinh Y luyện chế Hồng Trần Hồi Tố Đơn, ông chưa tận mắt nhìn thấy.

- Thần binh thượng cổ nhân chủ Thần Nông Đỉnh nhận cô bé này làm chủ rồi.

Tiểu Thất không thể không ngưỡng mộ.

- Cho dù có không phá được trận thì có Thần Nông Đỉnh ở đây, hộ sơn đại trận của Cửu Hoa Sơn cũng không đả thương được các con đâu.

Tiêu Dương, có Thần Nông Đỉnh ở đây phòng ngự, con có thể yên tâm sai ba mãnh thú ra phá trận rồi.

Từng đạo ánh sáng tím trong tay Tiêu Tinh Y đánh ra, Thần Nông Đỉnh biến lớn ra lơ lửng trên đầu mọi người, che cả mặt trời. Tiêu Dương vội gỡ bỏ lớp phòng ngự của Thanh Liên Kiếm Ý, vạn trượng Phật quang cuốn về phía Thân Nông Đỉnh, va chạm phát ra tiếng ùng ùng.

- Phòng thủ để em, anh nghĩ cách phá trận đi.

Tiêu Tinh Y dứt khoát nói.

Tiêu Dương gật đầu.

- Đó là... Thân Nông Đỉnh!

Tiêu Tỉnh Y ngước mắt nhìn màn bảo vệ đang bị Phật quang tấn công lung lay sắp đổ, trầm ngâm một lát rồi bỗng vung tay, một luồng khí tức cổ xưa hùng hậu xuất hiện, làm mờ Phật quang đi vài phần.

— Cho dù đã thất lạc bản tính vẫn còn nhớ tới Bồ Tát Xử Thai Kinh.

Tiêu Tinh Y thở dài.

- Chấp niệm của ông ta đối với Bồ Tát Xử Thai Kinh trước khi nhập ma đã ngấm vào linh hồn rồi.

Bồ Tát Xử Thai KinhI

Từ cánh tay Tiêu Dương, ba đạo ánh sáng ngọc bỗng loé lên sáng rực.

Grào!!!

Một tiếng hổ gầm, chấn động núi rừng!

Thực lực của mãnh thú tiến bộ theo thực lực của Tiêu Dương, con hổ vằn cao ba mét ngày ấy đã cao lên năm sáu mét, đôi mắt lạnh lùng như hai hồ băng, ánh lên sáng quắc. Mãnh hổ ngẩng đầu gầm lên, uy thế của chúa tể muôn loài chấn động thế gian.

Âm... Rắc!

Khi mãnh hổ đáp đất, mặt đất chấn động nứt ra, phô diễn sức mạnh cường đại.

Mọi người trong lòng hộ sơn đại trận bị doạ cho sợ phát khiếp, thậm chí còn sợ hãi hơn cả sợ Phật quang.

Mãnh hổ hùng dũng cao năm sáu mét đột ngột xuất hiện, hung khí quanh thân, ai không sợ cho được!

Grào!I

"Thỏ tinh" xuất hiện!

Nhìn qua giống một con thỏ trắng cỡ lớn, nhưng con thỏ này kích thước quá lớn, tính kích thước chẳng thua kém gì mãnh hổ, hung khí có phần còn hơn. Hai mắt đỏ rực, răng nanh nhọn hoắt dài cả mét lộ ra ngoài, khí tức lạnh băng chói mắt. Cù Như!

Một tiếng hí dài vang trời.

Mặt người ba chân, đôi cánh giang rộng, khí thế ngập trời, như Côn Bằng khổng lồ giương cánh, uy phong hiển hách.

Tam thú hiện thân, kinh thiên động địa!

Mãnh thú thượng cổ đến từ hồng hoang.

Đây cũng là cơ sở kiên định nhất của Tiêu Dương, quân bài giấu thâm hậu, chỗ dựa vững chắc!

Mặc dù còn lâu mới đạt đến mục tiêu thiết lập đội quân mãnh thú, nhưng với ba mãnh thú này Tiêu Dương tự tin có thể thâu tóm mặt đất.

- Nhờ các anh em cả rồi.

Tiêu Dương cười nói như chào hỏi bạn bè.

Ba mãnh thú đều có ý thức riêng. Trước đây Tiêu Dương đã truyền Tam Hung Trận cho chúng.

Grào! Grào!

Cù như!

Ba mãnh thú hung dữ cùng gầm lên, như ngàn quân vâng mệnh, cùng bày ra thế công ác liệt.

Ngày ấy khi đánh với Phủ Tông Vũ Văn Hiên Thần, trong tình huống khẩn cấp Tiêu Dương từng bày Tam Hung Trận, nhưng lúc ấy địch ta cách nhau xa, tình thế lại cấp bách, Tam Hung Trận không thể phát huy uy thế. Nhưng so với ngày ấy, thực lực hiện nay của Tiêu Dương đã thoát thai hoán cốt, đối thủ của Tam Hung Trận vẫn là đại trận có nguồn gốc từ thượng cổ.

Lửa trận đùng đùng phút chốc bùng lên.

Lấy trận phá trận!

XéI

Hai vuốt ác liệt của mãnh hộ như xé rách không gian.

Gần như đồng thời,'Thỏ tinh" rống lên, phóng ra sóng âm cường đại, đồng thời chất lỏng có tính ăn mòn mạnh tràn ra khắp không gian.

Soạt!

Cù như giang cánh chao liệng trên bầu trời bao la.

Thế công của Tam Hung Trận khởi động, vang dội đất trời.

- Đáng ghét! Đây là cái gì!

Giọng Ngộ Tâm Trưởng lão đầy vẻ kinh sợ, nhưng chỉ trong chốc lát ông ta lại gầm lên.

- Bất kể là cái gì cũng chết hết đi cho ta! Chết đi! Chết đi!

Ông ta dốc toàn lực vận uy thế cực mạnh của hộ sơn đại trận, tập trung vào Tam Hung Trận.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm lên phía trên, mặc dù tin Tam Hung Trận có thể phá được trận nhưng chỉ sợ "nhỡ ra" nên bản thân hắn cũn phải chuẩn bị sẵn sàng.

Grào!

Cả khoảng đất đang rung chuyển, không ít người ngã xụi xuống, chỉ có nơi Tiêu Dương đang đứng là vẫn im lặng vững vàng, mọi người vẫn đứng vững không động. Tất cả nhờ có Thần Nông Đỉnh!

Khả năng phòng ngự đỉnh cao của Thần Nông Đỉnh mới lộ ra một phần. Bên ngoài trời long đất lở, nơi có Thần Nông Đỉnh trấn áp vẫn an nhiên tĩnh tại.

- Lợi hại quá.

Tiêu Dương buột miệng khen.

- Trận pháp sắp bị phá rồi.

Tiểu Thất bỗng lên tiếng.

Tiêu Dương ngẩng đầu lên nhìn. Trên trời, một luồng ánh sáng rực rỡ lao thẳng lên, không còn nhìn rõ thân hình từng con ác thú, chúng đã hợp thành một thế, thi triển sức công phá cường đại, như Bàn Cổ khai thiên!

Âm!

Trời đất rung chuyển.

Lưng đỉnh Thập Vương như sắp bị chặt gấy.

Rắc...

Một tiếng nứt vỡ.

- Không!!

Tiếng Ngộ Tâm Trưởng lão vang vang trong không trung, đây vẻ không cam tâm, nhưng giọng nói ấy nhanh chóng tan biến. Hộ sơn đại trận hùng vĩ âm âm vỡ vụn!

Phá trận rồi!

Tiếng động ầm ầm đinh tai nhức óc xộc thẳng vào linh hồn mọi người, trong thời gian ngắn không bình lại được.

Bất kể là ba mãnh thú phá trận, Thần Nông Đỉnh kỳ diệu, hay niềm vui điên cuồng khi trở về từ cõi chết, tất cả cùng ùa vào nội tâm mọi người, khiến ai nấy đứng như hoá đá, không động đậy nổi.

Grào!!

Oai mãnh thú quấn quanh đỉnh núi.
Bình Luận (0)
Comment