Chương 939: Ma diệt
Chương 939: Ma diệtChương 939: Ma diệt
Sâu trong ma quật thất tuyệt, dòng nước đen ngòm lạnh ngắt chảy dọc theo vách đá về phía xa.
Độc vật tung hoành, độc khí tràn ngập.
Dưới đáy ma quật, Ngộ Tâm Hoà thượng đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn bỗng thấy lồng ngực chấn động kịch liệt, máu huyết ùa lên, phì một tiếng nôn ra máu đen.
Ông ta ngửa đầu rống lên, tóc tai rũ tung rối bời, đôi mắt đỏ như máu toé ra tia sáng điên cuồng lạnh lẽo, những đường đen trên mặt không ngừng chớp động:
- Đại trận bị phá rồi! Không thể nào! Không thể nào! AIII
Cả ngôi ma quật rung lên âm ầm, một lúc lâu sau mới dần im lặng trở lại.
Ngộ Tâm Trưởng lão từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lạnh lẽo loé lên, khoé miệng nở nụ cười điên dại, vung mạnh cánh tay.
- Đi thôi, các con, thoả sức nuốt hết tất cả đi!
- Xem ra thứ ta muốn tìm nằm ở đây rồi.
Mọi người tỉnh lại nhìn nhau, trừ gió lạnh thổi bốn bề không còn gì khác thường.
- Không lẽ là do Tiêu Dương?
Lưng chừng đỉnh Thập Vương, sau khi trời đất rung chuyển đã dần khôi phục lại sự yên tĩnh.
- Hộ sơn đại trận bị phá rồi?
Trên đời này thực có tồn tại ba con quái thú kinh khủng như vậy ư?
Một luồng ma khí kinh khủng ùa ra từ Ngộ Tâm Trưởng lão, tràn ra bốn phía. Độc vật trong ma quật bắt đầu xáo động, rắn rết bò ra ngoài thành đàn ...
Hộ sơn đại trận, ba đại mãnh thú đều đã biến mất không còn tăm hơi.
Đang đến gần ma quật thất tuyệt, Thái Cực Vương bỗng ngừng lại xoay sang nhìn. Ông đã tìm kiếm người khống chế hộ sơn đại trận nhanh hết sức có thể, nhưng vị trí của ma quật quá bí mật, Thái Cực Vương chỉ lờ mờ nhận định được phương hướng. Mới chỉ đi được đến đây, hộ sơn đại trận đã bị phá rồi.
Như thiên binh vạn mã xuất trận.
Thái Cực Vương lách người vào.
Vừa rồi ba con thú xuất hiện quá đột ngột, tất cả mọi người đều hoảng sợ, không ai chú ý thấy ba con mãnh thú xuất hiện từ cơ thể Tiêu Dương, sau đó lại quay về. Dù sao thực lực của ba mãnh thú này quá đáng sợ, có thể giấu được thì nên giấu chúng khỏi con mắt thế gian.
Thái Cực Vương phỏng đoán, trầm ngâm một lát rồi nhìn vê phía ma quật, khẽ lẩm bẩm.
Lúc này Tiêu Tinh Y cũng đã thu Thân Nông Đỉnh lại, nhìn Tiêu Dương nói, chu miệng nói:
Nếu không phải quang cảnh xung quanh hỗn độn cùng bao nhiêu xác tăng nhân nằm ngổn ngang thì có khi mọi người đã tưởng những chuyện vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng đầy máu. Không, ba con quái thú xuất hiện đường đột như vậy, có nằm mơ cũng không mơ thấy nổi.
Không ít người sau khi giật mình tỉnh lại đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, nhưng đã không còn dấu vết gì của ba con quái thú nữa.
Tiêu Dương khoát tay quay đi. Sau trận chiến, đại điện đã đổ nát hơn nửa, người của ba đại Thánh sơn lo thân còn chưa xong. Ma Luân Đại sư tử nạn, Huyền Không Đại sư và Thanh Phong Đại sư cùng bị thương nặng, các tăng chúng bình thường thương vong vô số, không còn ai đứng ra ngăn cản nhóm Tiêu Dương nữa.
- Sư thúc, cuối cùng người cũng đến rồi, ban nãy...
- Nhưng Bồ Tát Xử Thai Kinh...
- Đúng là biến thái mà.
Đôi mắt vị lão tăng ánh lên lạnh lão, khí tức sắc bén phủ xuống mình Huyền Không Đại sư. Huyền Không Đại sư lập tức im bặt, toàn thân run lên. Vị lão tăng chợt nói.
- Không phải tìm nữa.
Huyền Không Đại sư vội nói.
Khoé miệng Tiêu Dương hơi giật giật, không nói được lời nào, không biết đây là khen hay là châm biếm đây.
- A di đà Phật.
Một vị lão tăng chắp tay nói.
— Không cần nhiều lời, các con đại nạn không chết, coi như đã thoát được một kiếp rồi.
- Đi thôi, sắp xếp xong cho Giát Giát và Phương trượng đã.
Huyền Không Đại sư mừng rỡ nhìn người mới đến, chật vật đứng dậy.
- Sư thúc!
Sau khi họ đi hẳn, một số người nhanh chóng xuất hiện.
— Mau rời khỏi Cửu Hoa Sơn, nếu không bần tăng cũng khó bảo toàn tính mạng.
Huyền Không Đại sư tái mặt, một lát sau hít vào một hơi khí lạnh. Ông ta đã hiểu ra.
Chẳng trách sư thúc không ra tay, e rằng...
Trong đầu Huyền Không Đại sư hiện lên dáng áo trắng vấy máu, thiên phú tuyệt đẹp vô cùng, tư thái vô địch, sau lưng cậu ta...
Chẳng trách hộ sơn đại trận lại nhanh chóng bị phá như vậy!
Ba con quái thú, có khi là hoá tượng phụ ảnh của vị cường giả nào đói
Huyền Không Đại sư bừng tỉnh, đồng thời run lên sợ hãi, không ngờ mình lại trêu vào một nhân vật kinh khủng như vậy.
Tẩu vi thượng sách.
Không chỉ núi Ngũ Đài, lúc này núi Phổ Đà và núi Nga Mi đều có cường giả nửa bước Phật tổ đến tiếp ứng. Tất cả đều lựa chọn giống núi Ngũ Đài là nhanh chóng đi khỏi Cửu Hoa Sơn! Thậm chí còn chưa kịp thu thập thi hài của Ma Luân Đại sư núi Phổ Đà đã vội vã rời đi.
- Một, anh chưa từng vào ma quật, em có thể dẫn đường cho anh. Hai, em có việc quan trọng.
Tiêu Dương hơi giật mình. Tiêu Tinh Y nghiêm mặt nhìn Tiêu Dương:
Tiêu Tinh Y bỗng nói.
- Em đi cùng anh vào ma quật. Hai người sớm đã hiểu ý nhau.
Diệp Tang hơi do dự rồi cũng gật đầu. Mặc dù cô không sợ rắn, nhưng nghĩ đến cảnh trong ma quật lúc nhúc toàn độc vật, Diệp Tang liên mất hứng. Càng huống hồ cô biết mình có một nhiệm vụ Tiêu Dương chưa nói ra: Bảo vệ Giát Giát.
- Hắn là Ngộ Tâm Hoà thượng đấy. Với ma tính kinh khủng của ma quật thất tuyệt thì khống chế đàn rắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tiêu Dương hỏi:
- Ngộ Cần Trưởng lão, người có biết khống chế hộ sơn đại trận ở đâu không?
Ngộ Cần Trưởng lão hơi ngẩn người, Tiêu Dương liền nói thêm:
- Vừa nãy trận pháp bị phá, Ngộ Tâm Trưởng lão đã ma hoá chắc chắn bị thương, sai đàn rắn ra đây chắc đã là cùng kế rồi. Nếu có thể tìm đến chỗ ông ta ẩn mình thì có thể tiêu diệt ngay, tuyệt hậu hoạ.
Ngộ Cần Trưởng lão khẽ thở dài:
- Chính là chỗ sâu nhất trong ma quật, cấm địa.
Tiêu Dương tiện tay diệt thêm một đám độc vật, xoay mình quyết đoán nói:
- Chia hai đường thôi. Ngộ Cần Trưởng lão, phiền người hộ tống Giát Giát và Phương trượng về đỉnh Thất Hiền, tôi vào ma quật tiêu diệt Ngộ Tâm. Tang Tang, các em cũng đi trước đi.
Tiêu Tinh Y nói nhỏ.
- Đàn rắn bị người điều khiển.
Tiêu Dương vung cánh tay, trong nhát mắt vô số đốm lửa bay ra, phủ lên bầy rắn.
- Diễm Hoả Thao Thiên!
Ngộ Cần Trưởng lão và Tiêu Dương đã dẫn mọi người xuống đến chân núi. Tiêu Dương bỗng dừng bước chân, quay mặt nhìn vào khu rừng sâu. Trong rừng lúc này bỗng vang lên tiếng xì xì, ai nấy đều nhìn qua. Từ trong rừng bỗng xuất hiện một đàn rắn ào ào phun nọc độc bò ral
Gió lạnh thổi qua.
- Được rồi, đi thôi.
Tiêu Dương cũng dứt khoát, lập tức quay người bước về phía đàn rắn vừa bò đến. Tiêu Tinh Y nói có chuyện quan trọng trong ma quật hắn cũng không quan tâm.
Càng đến gần ma quật, độc vật bủa vây bốn phía càng dày. Ngọn lửa của Tiêu Dương cháy sáng, cháy đến đâu là độc vật chết đến đó, nhưng lớp sau còn đông hơn lớp trước. Tiểu công chúa nhìn phát mệt, liền lấy ra hai viên thuốc, một viên cho mình một viên cho Tiêu Dương.
Sau khi ăn đan dược, không một độc vật nào dám đến gần phạm vi năm mét quanh hai người.
- Hi, cách của em đơn giản hơn nhiều đúng không.
Tiêu Tinh Y đắc chí cười.
Ma quật đã gần ngay trước mắt. Lúc trước đi theo Ngộ Cần Trưởng lão vào ma quật còn phải đi theo trận pháp đặc biệt, bây giờ hộ sơn đại trận của Cửu Hoa Sơn đã bị phá, trận pháp ngầm cũng biến mất.
- Ừm? Có người còn nhanh chân hơn chúng ta.
Tiêu Dương hơi đi chậm lại, vẻ mặt trở nên cảnh giác. Trước mắt hai người là khá nhiều độc vật bị đánh chết, Tiêu Dương có thể cảm nhận được khí tức kinh khủng lưu lại trên xác chúng. - Chẳng lẽ lại là...
Một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu Tiêu Dương.
Tiêu Tinh Y lại không lo lắng chút nào, cười cười chỉ cửa vào cửa vào ma quật:
- Đi nhanh lên nào.
Nói về thực lực thì Tiêu Tinh Y kém Tiêu Dương xa, nhưng về khả năng phòng ngự thì cô bé mười sáu tuổi này lại không hề thua kém chút nào.
- Được.
Hai người nhanh chóng bước vào ma quật đen ngòm. Bốn bề im phăng phắc, Tiêu Dương bỗng nhớ ra, không nhịn được hỏi.
- Khả năng phòng ngự của Thần Nông Đỉnh kinh người, vì sao em lại bị truy sát ở Vân Nam?
- Vì hay chứ sao.
Tiêu Tinh Y cười hi hi nói.
Tiêu Dương:
Hai người vừa bước vào ma quật, nhưng lúc này một người râu tóc bạc phơ đã đến đáy ma quật rồi.
Với thực lực của Thái Cực Vương, độc vật không thể gây phiền nhiễu gì cho ông. Ông đi như vào chỗ không người, thẳng đến đáy ma quật.
- Chẳng lẽ cổ tịch lại ghi sai?
Thái Cực Vương hơi chau mày, vẫn chưa tìm thấy thứ ông muốn tìm.
Phía trước là một cánh cửa đá mọc đầy rêu xanh.
Thái Cực Vương giơ tay, một luồng khí huyền diệu trôi ra tạo nên hình bát quái, vỗ nhẹ về phía trước.
Nhìn như một chưởng nhẹ nhàng không có uy lực.
Một trận gió thoảng qua, cánh cửa đá nặng nề lập tức tan thành cát bay đi.
VútI
Một mũi tên lao vút về phía Thái Cực Vương.
Thái Cực Vương hừ nhẹ một tiếng, nhanh chóng hoá giải đòn tấn công đó, đồng thời xoay mình bước vào sau cánh cửa đá.
Phía trước là một người tóc tai bù xù, mắt đỏ toé hàn quang, cổ họng liên tục phát ra tiếng gâm gừ khàn khàn, khuôn mặt chỉ chít đường ngang dọc đen. Vừa thấy Thái Cực Vương bước vào, người đó điên lên tấn công, sau khi một kích bị hoá giải, lại xông lên.
- Hoàn toàn ma hoá thành ma nô rồi.
Thái Cực Vương lắc đầu chậm rãi nói.
- Để ngươi sống là để lại ma vật tai hoạ cho một phương.
Chát!
Thái Cực Lưỡng Nghi Đồ hiện ra, mang theo khí tức thân thánh.
- Ma diệt. Giọng nói của Thái Cực Vương như tiếng thần phán xử buông xuống, Thái Cực Lưỡng Nghi Đồ bay về phía ma nô, thế như sét đánh ngang tai xuyên vào cơ thể.
Âm!
Phá nát lục phủ ngũ tạng.
Tiếng gầm điên cuồng bốc lên, thân hình Ngộ Tâm bay ngược ra sau, đập vào vách tường rắn chắc. Vách tường bị đập lõm vào, tóc tai rối bời xoã tung, đôi mắt đỏ từ từ tối lại.
Hoàn toàn sụp đổ.