Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 936 - Chương 943: Giát Giát Tỉnh Rồi

Chương 943: Giát Giát tỉnh rồi Chương 943: Giát Giát tỉnh rồiChương 943: Giát Giát tỉnh rồi

Gia Cát Vũ?

Ánh mắt Tiêu Dương hơi chấn động, nội tâm dậy sóng.

Gia Cát Vũ mà Thái Cực Vương nhắc đến là ai? Có liên quan gì đến Kiếm Tông?

Chẳng lẽ lại liên quan đến sự diệt vong của Kiếm Tông?

Vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Tiêu Dương. Tiêu Dương không khỏi vội vã hỏi Thái Cực Vương:

- Quân lão, Gia Cát Vũ...

- Cậu không phải hỏi nhiều.

Thái Cực Vương đã nhận ra mình lỡ lời, lắc đầu. Trầm ngâm một lúc, ông ngước mắt, chậm rãi nói.

Tiêu Dương một mình lao thẳng lên đỉnh Thất Hiền.

Ánh mắt cảm kích, mang theo sự kính sợ mơ hồ.

Ánh mắt Tiêu Dương lộ vẻ kiên định.

Trong đại điện trên đỉnh Thất Hiền. Tiêu Dương vừa bước vào đã thu hút rất nhiều ánh mắt.

Tuy thực lực hiện tại của Tiêu Dương phát triển rất nhanh, nhưng cách Kiếm tiên còn một khoảng rất xa.

Một người áo xanh nhanh chóng chạy đến, ánh mắt chiếu vào Tiêu Dương, vẻ lo âu trước trán biến mất tăm, nụ cười khẽ nở trên khoé môi:

- Đúng là ta có biết một bí mật trong chuyện năm đó, nhưng hiện tại nói cho cậu biết không có tác dụng gì. Hãy chờ đến ngày cậu trở thành Kiếm tiên.

Người này hôm nay đã đại náo Cửu Hoa Sơn, đại sát tứ phương, vừa rồi lại cứu được Cửu Hoa Sơn thoát khỏi đại nạn.

Rất xa.

Kiếm tiên!

Thân phận hiện tại của Thái Cực Vương rất đặc thù. Thánh Long Vương bị Thần lệnh truy sát, cuối cùng lại được cứu đi, Thái Cực Vương là người anh em tốt nhất của Thánh Long Vương, chắc chắn bị theo dõi. Để tránh bị tai mắt của Thần sứ theo dõi, Thái Cực Vương chọn cách ẩn thân trong bóng tối để bảo vệ Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu. Lúc này Ngộ Cần Trưởng lão đã dẫn mọi người ra.

Khi đi ra khỏi ma quật thất tuyệt thì trời đã dần tối.

Ngộ Cần Trưởng lão đến trước mặt Tiêu Dương, chắp hai tay nói:

Vết máu trên quần áo Tiêu Dương là dấu vết của cuộc chiến lúc trước.

- Anh vê rồi.

May mà hắn là bạn chứ không phải thù.

Tiêu Dương vội vận kình cách không nâng Ngộ Cần Trưởng lão dậy. Ngộ Cần Trưởng lão có chống cự thế nào cũng không được.

- Tôi chẳng qua là giúp Giát Giát thôi.

Vừa dứt lời, mọi người trong đại điện đều nhất loạt quỳ xuống, lạy Tiêu Dương một lạy. Tiêu Dương vội hỏi.

- A di đà Phật, Tiêu thí chủ, xin hãy nhận của chúng tăng Cửu Hoa Sơn một lạy.

- Ban ngày cô bé luyện đơn cho Phương trượng và Giát Giát, chúng tôi đã cho hai người uống thuốc rồi. Hiệu quả nhanh vô cùng, ban nãy hai người đều tỉnh lại rồi, tiểu hoà thượng còn kêu gào ầm ï đòi xuống giường cơ mà.

Ngộ Cần Trưởng lão không chút che giấu, khen ngợi.

- Bản lĩnh của cô bé đó thật là thứ nhất.

- Đừng như vậy.

Đại náo Cửu Hoa Sơn, chỉ vì người anh em Giát Giát.

Ngộ Cần Trưởng lão càng mừng, Giát Giát kết giao được một người anh em như thế này là phúc lớn của Cửu Hoa Sơn.

- Giát Giát và Phương trượng giờ thế nào rồi?

Ngộ Cần Trưởng lão càng kinh ngạc vì thực lực của Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu:

Ngộ Cần Trưởng lão vô cùng cảm kích nói.

- Nếu hôm nay không có Tiêu thí chủ ra tay trượng nghĩa, Cửu Hoa Sơn chúng tôi đã rơi vào tay phản đồ, rồi bị ba đại Thánh sơn kia nuốt gọn rồi. Ân tái tạo vô cùng.

- Giát Giát tỉnh rồi?

Tiêu Dương vui mừng, thầm khen Tiêu gia lợi hại thật.

- Tất nhiên, danh tiếng của tiểu công chúa đây có phải hư danh đâu chứ.

Tiêu Tinh Y cười đắc ý đi ra.

- Đây là Kim Thân Tục Mệnh Cao đặc chế của Tiêu gia em đấy, chỉ cần mỗi ngày dùng thuốc đúng giờ thì sau bảy ngày những vết thương ngoài sẽ lành hết miệng, thêm bảy ngày nữa sẽ hồi phục hoàn toàn không để lại sẹo. Thế nào?

Tiêu Dương nhìn dáng vẻ tâng công đáng yêu của tiểu công chúa, không khỏi mỉm cười giơ ngón cái:

- Lợi hại.

Tất nhiên không chỉ nói lấy lệ.

Có thể giúp đỡ hai người từng chịu cực hình, mặt mũi nát bấy hồi phục trong vòng hai tuần là một kỳ tích phi thường trong giới y học.

- Hẳn rồi.

Tiêu Dương thở dài.

- Chà chà, Kim Thân Tục Mệnh Cao của tiểu công chúa quả là thần kỳ, thằng nhóc này có vẻ đã nhảy múa nghịch ngợm được rồi đây.

Giát Giát giận mắng.

- Chưa thấy thì cho thấy... A! Đấy là cái cho cậu thấy được đấy hả?

- Đệ... đệ chưa từng thấy...

Tiêu Dương đẩy toang cánh cửa thiện phòng, bị cảnh trước mắt làm cho giật mình. Kiết Kiệt bị băng gạc trắng tinh quấn kín mít, trên đầu có để hở hai mắt và cái mũi đang nằm thẳng cẳng trên giường, hai bên có hai tăng nhân trẻ tuổi đang cẩn thận giữ chặt cậu ta lại còn phía dưới có hai vị khác, một người tay run run cầm cái kéo chĩa xuống phần dưới Giát Giát, một người câm chậu đồng.

Tiêu Dương nghĩ ngay đến một cảnh trong hoàng cung thời xưa...

Ờm... cung hình!

- Đừng đừng đừng có cắt lung tung!

Giọng Giát Giát đầy vẻ bi thương.

~ Á á cắt trúng rồi. Thằng nhóc thúi kia, phạm vi của em trai tôi có bé như chỗ cậu cắt đâu hả?

- Giát Giát Sư huynh.

Cậu tăng nhân trẻ tuổi luống cuống

Két!

- Này này mọi người cho tôi xuống đi, cho tôi xuống đi, tôi muốn đi tiểu. Đứng tiểu cơ. Bỏ tay ra! Không được chạm vào thằng em tôi!

Mọi người đi thẳng về phía thiện phòng, còn chưa mở cửa phòng ra Tiêu Dương đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

- Anh vào thăm Giát Giát xem thế nào.

Tiêu Dương không biết được "nội tâm phức tạp" của tiểu công chúa lúc này, liền nói:

Tiêu Tinh Y được thể cười, nhưng nghĩ đến cái tên yêu nghiệt không chỉ giỏi võ mà tài năng y thuật chẳng thua kém gì mình, thậm chí còn hơn mình mấy điểm, đứng trước mặt y hào quang thiên tài của mình chẳng tối đi mấy phần ư.

Tiêu Tinh Y xua tay nói.

— Mọi người lui đi cũng được, bây giờ Giát Giát có thể cử động được rồi.

Hoá ra mấy người ở lại giữ chặt Giát Giát là do Tiêu Tinh Y ra lệnh.

Mấy người như trút được gánh nặng, đặc biệt là cậu tăng nhân trẻ tuổi câm kéo lao như tên bắn ra khỏi thiện phòng.

- Này này!

Giát Giát gọi lớn mấy tiếng, rồi quay mặt nhìn thấy Tiêu Dương, ánh mắt sáng hẳn lên, cất tiếng thê lương gọi.

— Lão đại! Cuối cùng anh cũng đến rồi!

Tiêu Dương mỉm cười bước lên. Hắn vốn đang lo lần trọng thương này để lại bóng ma tâm lý trong Giát Giát, nhưng xem ra... đối với Giát Giát chuyện này chẳng đáng gì cải

Cách một lớp băng bắt mạch là chuyện dễ dàng đối với Tiêu Dương. Đúng như lời Tiêu Tinh Y, Kim Thân Tục Mệnh Cao đã bắt đầu phát huy tác dụng trong người Giát Giát."Tác dụng thần kỳ thế này thì e chỉ có Cửu Chuyển Tục Mệnh Cao của Dược Cốc ngày xưa mới sánh được", Tiêu Dương nghĩ thầm, rồi giật mình.

Kim Thân Tục Mệnh Cao, Cửu Chuyển Tục Mệnh Cao.

Cửu Chuyển Kim Thân!

Hai cái này chắc không có liên quan gì đến nhau chứ?

Chẳng lẽ Tiêu gia đúng là có liên quan đến Dược Cốc ngày xưa thật? Nghĩ cũng chẳng ra, Tiêu Dương không nghĩ nữa, buông lỏng tay cười nói:

- Giát Giát giờ thấy thế nào?

- Em đau khổ quá.

Giát Giát nói vẻ thê thiết đau thương.

- Đau khổ? Không thể nào!

Tiêu Tinh Y kinh ngạc thốt lên, nhìn Giát Giát chằm chằm.

¬ Dùng Kim Thân Tục Mệnh Cao rồi thì đáng ra phải cảm thấy toàn thân mát mẻ mới đúng chứ, làm sao lại đau khổ được.

Ai nấy đều lo lắng nhìn Giát Giát.

Thầm căng thẳng.

Giát Giát chớp mắt mấy cái, một lúc sau nói vẻ yếu đuối:

- Em muốn đi tiểu. ...

Cuối cùng Tiêu Tinh Y đưa cái kéo cho Giát Giát, lườm cái tên suýt nữa làm hỏng danh tiếng của mình một cái cháy mắt, bảo anh ta tự đi vào nhà vệ sinh mà xử lý.

Cảnh thật quá sức buồn cười. Một anh chàng bị thương cả người quấn băng kín mít, tay cầm cái kéo, thê lương bước về phía nhà vệ sinh...

Tiêu Dương lập tức kiểm tra thương thế của Ngộ Võ Phương trượng, thấy không còn gì đáng lo ngại mới mỉm cười nói:

- Phương trượng đại sư yên tâm nghỉ ngơi vài ngày là sẽ bình phục.

- Tiêu thí chủ, Cửu Hoa Sơn sẽ luôn nhớ ân đức của thí chủ.

Ngộ Võ Phương trượng nói.

- Đại sư khách sáo quá, Giát Giát là em cháu, người lại là trưởng bối của cháu, lời cảm ơn nói như vậy là được rồi ạ.

Tiêu Dương nói.

- Chà, nếu Giát Giát hiểu chuyện như cậu thì có phải tốt không.

Ngộ Võ Phương trượng thở dài.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Giát Giát tính ngay thẳng, không phải là không hiểu chuyện.

- Chỉ mong thế, hi vọng của Cửu Hoa Sơn giờ đặt trên người nó rồi.

Ánh mắt của mọi người đều nhất loạt hướng về phía... nhà vệ sinh.

Hi vọng của Cửu Hoa Sơn, ngôi sao tương lai, gánh vác tâm nguyện của mọi người...

- AHI

Từ nhà vệ sinh vọng ra một tiếng kêu thất kinh.

Ai nấy giật mình.

- Làm sao đấy?

Tiêu Dương lớn tiếng hỏi. - Không sao! Tiểu được rồi!

Giát Giát đáp.

Không ai nhịn được cười.

Tiểu được rồi mà làm như trời sập rồi vậy.

Thiện phòng im lặng một lúc rồi lại nghe tiếng Giát Giát lẩm bẩm:

- Chết tiệt, cái kéo cùn lụt chẳng có tác dụng gì cả, tiểu xong rồi mà còn chưa cắt xong băng gạc. ...

Mọi người tròn mắt nhìn nhau.

Một lúc sau, Tiêu Tinh Y dở khóc dở cười nói:

- Cho người đến phòng tôi lấy thuốc bôi lại cho anh ta đi.

Nửa tiếng sau, trên đỉnh Thất Hiên núi Cửu Hoa Sơn, Tiêu Dương và hai cô gái ngồi trên một tảng đá lớn.

Ngồi xếp bằng.

Hai cô gái ngồi sóng vai đối diện với Tiêu Dương.

Hồi lâu.

Tiêu Dương từ từ mở mắt, thần thái bay lên.

Hai cô gái cũng lần lượt mở mắt.

Gió núi xào xạc.

- Bắt đầu thôi.

Tiêu Dương cởi cúc áo, bỏ áo khoác ngoài.

Hai cô gái cùng cởi áo khoác.

- Tang Tang.

Tiêu Dương nhìn thật sâu vào mắt Diệp Tang.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tiêu Dương từ tốn nói:

- Tang Tang, trước đây em chuyên tâm luyện Ngũ Hành Phúc Thuỷ Kiếm và Ngũ Hành Ngự Phong Kiếm. Bây giờ anh sẽ truyên cho em Ngũ Hành Thanh Mộc Kiếm! Nếu một ngày nào đó em luyện thành thục năm bộ Phúc Thuỷ Kiếm, Ngự Phong Kiếm, Thanh Mộc Kiếm, Chú Kim Kiếm và Thiên Hoả Kiếm, hơn nữa kết hợp được năm bộ vào với nhau thì chắc chắn có thể đột phá Kiếm tiên!

Trước đây Tiêu Dương không hiểu rõ lắm Ngũ Hành Kiếm của Kiếm Tông, nhưng ba vị tiên bối Năm Bảy Chín ở trong người hắn lâu như vậy rồi, Tiêu Dương cũng học được thuật kiếm này.

Tối nay trước tiên truyền Ngũ Hành Thanh Mộc Kiếm cho Diệp Tang.

Tiêu Dương tin nếu năm bộ kiếm thuật đều luyện đến cảnh giới viên mãn và kết hợp với nhau thì uy lực chắc chắn kinh thiên động địa.

Nhưng trong lịch sử Kiếm Tông mới chỉ có duy nhất một vị tiên bối luyện được bốn bộ và đã vang danh thiên hạ.

Tu thành Kiếm tiên đã khó, con đường Diệp Tang chọn còn khó hơn.

Tiêu Dương truyền khẩu quyết Ngũ Hành Thanh Mộc Kiếm cho Diệp Tang rồi liếc nhìn Tiêu Tinh Y, cười nhẹ: - Tiểu công chúa, em thi triển Long Vũ Cửu Thiên Thần châm em hiểu cho anh xem nào. Đêm xuống, mát mẻ.
Bình Luận (0)
Comment