Chương 947: Tiên uy khó cản
Chương 947: Tiên uy khó cảnChương 947: Tiên uy khó cản
Thế bẻ gấy nghiền nát ập tới cường giả của gia tộc Kennedy nước Mỹ quốc và Thần Điện Thiên Hoàng Vệ của Đảo quốc.
Đối với Tiêu Dương hiện tại, hai người này đều quá yếu.
Thậm chí còn chẳng gợi được hứng thú chiến đấu, Tiêu Dương vung tay hạ kiếm là đã mất mạng. Nói đúng ra, mặc dù cảnh giới của hai người này tương đương với Thanh Phong Đại sư nhưng thực lực phát huy ra lại không bằng Thanh Phong và Ma Luân.
Kiếm quang thu lại, thân ảnh của Tiêu Dương nhẹ nhàng đứng trước hai cái xác, ánh mắt hờ hững, Muốn giết người thì trước tiên bản thân phải có giác ngộ bị giết, đó là đạo lý từ cổ chí kim. Xưa nay Tiêu Dương chưa bao giờ nhân từ khi xuống tay với kẻ thù. Hắn không muốn vì sự nhân từ của mình mà sau này phải trả một cái giá không thể cứu vãn nổi.
- Chiêu thứ hai Viêm Hoàng Thiên Uy, đã đi đời, đúng là tin đồn không sai.
Tiêu Tỉnh Y cười hi hi đi tới trước mặt Wuka Jun, đá mạnh một cái.
- Hừ, cái đảo bé tí bằng lỗ mũi mà đã tưởng không còn trời đất gì nữa rồi.
- Đám người vừa truy sát em...
- Chúng ta rời khỏi thủ đô ngay trong đêm, chỉ trong một ngày họ đã điều tra được chúng ta đến Cửu Hoa Sơn, rồi còn đặt mai phục nữa.
Sắc mặt Thái Cực Vương trầm thấp, trước trán thoáng hiện vẻ lạnh lùng. Bất kể kẻ nào ngăn cản Tiêu Dương đến Châu Phong trị thương cho Thánh Long Vương đều là kẻ thù của ông. Thái Cực Vương hiện thân đến trước mặt ba người Tiêu Dương, trầm giọng nói .
- Lạ thật, đám người nước ngoài này lấy được tin nhanh thật đấy.
Một người bỗng xuất hiện, chính là Thái Cực Vương.
Tiêu Tinh Y cười ha ha nói.
Tiêu Tinh Y nhẹ cau mày.
Tiêu Dương hỏi.
- Cường giả Dịch gia đã chạy về phía này, chắc hai nước nắm được thông tin là do họ cố ý để lộ ra, để cường giả hai nước đến thăm dò trước.
Tiêu Dương không khỏi giật mình. Xem ra tiểu công chúa có mấy phần tiềm lực trở thành tiểu ma đầu đây. Im lìm lấy mạng mười mấy người, thủ đoạn này Tiêu Dương cũng không bì được.
- Bọn họ lạc đường trong đấy rồi, chắc đi mãi đi mãi thì cũng thấy Diêm Vương lão gia rồi.
- Truyền tin đi không phải những người này mà là Dịch gia.
Vừa nói Tiêu Tinh Y vừa liếc nhìn Tiêu Dương, thấy thằng ranh này chẳng có tí tinh thần giác ngộ nào, vẫn thản nhiên mỉm cười kiểu chuyện chẳng liên quan gì đến lão vậy.
Diệp Tang cau mày nói.
Quả thật Tiêu Dương không lo lắng gì về người của Dịch gia. Thái Cực Vương hiện thân, có nghĩa là ông muốn thay Tiêu Dương dạy cho Dịch gia một bài. Có Thái Cực Vương uy danh hiển hách trên bảng thần Viêm Hoàng ra tay, Tiêu Dương còn gì để lo nữa? - Lại là Dịch gia?
- Xem ra họ nuốt không trôi mối thù này rồi.
- Thuật biến hình của Thái Cực Vương giỏi quá.
Tiêu Dương kéo hai cô gái bước vào rừng, tiện tay bày một trận thiên địa độn pháp, che giấu khí tức của ba người.
— Tiểu công chúa, khi nào em đến cảnh giới của Thái Cực Vương em cũng làm được như vậy.
Mặc dù Tiêu Dương muốn thử xem Dịch gia sai đi người mạnh đến đâu, nhưng cũng biết không được kéo dài thời gian. Thần Linh Môn sắp mở ra rồi, mình phải nhanh chóng đến đích chữa trị cho Thánh Long Vương.
Cường giả của Dịch gial
- Làm phiền Quân lão rồi.
- Người dẫn đầu là Tâm Lôi Bát Kiếp, bốn người còn lại có hai người Lục Kiếp, hai người Tâm Lôi Thất Kiếp.
Tiêu Dương nhanh chóng chuyển kim phủ đến mi tâm, giọng nói của Tiểu Thất nhanh chóng vang lên:
Trong nháy mắt Tiêu Dương liền cảm nhận được khí tức quen thuộc của võ học Dịch gia, nhướng mày nhìn sang, tổng cộng có năm người.
Thái Cực Vương chắp tay gật đầu, ánh mắt nhìn về phía xa.
- XìI
Vùi! Vùi! Vùi
Lúc này mấy bóng người xa xa đang nhanh chóng lao vút đến chỗ Thái Cực Vương.
Phía trước, Thái Cực Vương thu khí tức lại, hai tay vung lên như biến ảo thuật, râu tóc bạc phơ chuyển thành màu đen, tóc rối bời chấm vai, tướng mạo cũng thay đổi mấy phần, trong tay cầm gậy gõ, nhìn qua rất giống một người tiêu phu miền núi.
Tiêu Dương nói.
- Chẳng qua là sử dụng tiên linh khí để biến hình thôi.
Tiêu Tinh Y thốt lên.
- Sai cả cường giả Tâm Lôi Bát Kiếp đi, Dịch gia đúng là chịu bỏ vốn liếng đấy.
Tiêu Dương không khỏi than.
- Anh nhìn thấu được thực lực của Tâm Lôi Bát Kiếp à?
Tiêu Tinh Y kinh ngạc nhìn Tiêu Dương, nhưng nghĩ lại thì không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để đánh giá tên biến thái này được nên không đợi Tiêu Dương trả lời đã quay mặt đi tiếp tục quan sát.
Khoé miệng Tiêu Dương hơi giật giật, vừa rồi mình không cẩn thận buột miệng ra bị tiểu công chúa nghe thấy rồi.
- Có thể sai cường giả Tâm Lôi Bát Kiếp đi bất cứ lúc nào, đủ để chứng tỏ cơ sở của đại gia tộc đấy.
Tiểu Thất cười hi hi nói. - Tiêu Dương, cậu gây chuyện lớn rồi. Dịch gia sẽ không từ bỏ ý định đâu, mà Thái Cực Vương cũng không thể bảo vệ cậu cả đời được.
Người này đang ở Tâm Lôi Lục Kiếp, một chiêu khởi thế, sát khí cuồn cuộn, vô cùng tàn bạo.
Một người cười lớn, thân thể bỗng đứng phắt lên, hai tay thành hai trảo, trong nháy mắt hình thành thế chim ưng dang cánh, phá không lao đến, hai trảo nhằm thẳng những yếu huyệt trên đầu Thái Cực Vương.
- Để ta thử xem là ngu thật hay giả ngu.
- Xem ra là một lão ngu ngốc!
Năm người đều sửng sốt, một lúc sau, một trong số đó bật cười ha hả:
- Lập tức rời khỏi đây, hơn nữa từ bỏ việc truy sát Tiêu Dương, ta sẽ nể tình quan hệ sâu xa với Dịch gia mà không truy cứu.
- Người miền núi.
Năm người cùng ngẩn ra, một lúc sau người dẫn đầu chỉ vào mấy thi thể trên mặt đất, chậm rãi hỏi:
- Đây là những ai?
- Những người đáng chết.
Thái Cực Vương bình tĩnh nói.
- Hừ! Xem ra là một lão già giả ngây giả ngốc!
Một gã nổi giận nói.
— Nói ngay! Tiêu Dương đang ở đâu?
Thái Cực Vương ngẩng đầu nhìn năm người, điềm tĩnh nói:
Thái Cực Vương đang khom lưng nhặt củi, nghe vậy thì dừng tay, nhẹ nhàng nói:
Một người quát hỏi.
- Lão già, lão là ai ?
Năm cường giả của Dịch gia dừng lại cách Thái Cực Vương mấy mét, ánh mắt sắc lẹm nhìn quanh. Sau khi nhìn thấy thi thể đang nằm trong vũng máu của mấy người nhà Kennedy, sắc mặt năm người hơi đổi, ánh mắt cuối cùng chú mục vào Thái Cực Vương.
- Mạng của Tiêu Dương ở ngay đây, chỉ sợ chúng không có bản lĩnh lấy đi thôi.
Tiêu Dương bĩu môi không thèm để ý:
Nếu Thái Cực Vương thực là một người miền núi bình thường thì ắt mất mạng trong nháy mắt.
Trong tích tắc, đôi mắt bình lặng của Thái Cực Vương cũng nổi sát khí.
- Xem ra sự trỗi dậy của Dịch gia đã khiến một số người không còn coi ai vào đâu nữa rồi.
Rắc!
Một cành khô trong tay Thái Cực Vương gãy giòn, gần như đồng thời, người đang nhào đến Thái Cực Vương kêu thảm, thân hình khựng lại giữa chừng rồi ngã thịch xuống đất, tắt thở.
- Lão NgũI
Một tiếng kêu thét hoảng sợ, bốn cường giả còn lại của Dịch gia đều tái mặt!
Bọn họ còn không thấy lão "người miền núi" ra tay, chỉ nghe rắc một tiếng đã thấy lão Ngũ hét lên rồi ngã gục. Nhìn lại thì hai tay của lão Ngũ vẫn ở dạng trảo, chỗ y định tấn công trên đầu Thái Cực Vương giờ cắm một cành khô, máu tươi đang trào ra như suối.
Hai mắt trợn ngược, chết không nhắm mắt.
- Tự làm bậy, không đáng sống.
Thái Cực Vương lắc đầu lạnh nhạt nói.
Nội tâm bốn người dậy sóng, ai nấy hít vào một hơi khí lạnh. Cuối cùng họ đã ý thức được ông già trước mặt không ngu cũng chẳng điên, ông ta chính là một cường giả vô cùng hùng mạnh.
Sâu không thể lường.
Mặc dù thực lực của lão Ngũ yếu nhất trong đám, nhưng có thể im lìm chẳng ai hay biết giết gã thì ngay cả anh cả cũng khó bì được với thực lực này.
Nhưng lão ta chỉ có một mình, thực lực có hơn một bậc cũng không thắng được bốn người hợp lại.
Bốn người nhìn nhau, sát khí sáng loé trong mắt. Bốn thân ảnh bỗng tản ra rồi áp sát Thái Cực Vương.
- Bày trận!
- Báo thù cho lão NgũI
Sát khí ngập trời!
Thế đến như sét đánh không kịp bưng tai, cây cối xung quanh đều bị cuồng phong bẻ gấy.
- Chấp mê không tỉnh.
Thái Cực Vương tung cây gậy gỗ trong tay lên, cây gậy xoay tròn với tốc độ cực nhanh. Hình Thái Cực Lưỡng Nghi nhanh chóng hiện ra, mở rộng, rồi dần dần toả ra bốn phía...
Bandgl
Đòn tấn công đầy trời như va phải một bức màn chắn kiên cố không thể phá vỡ, bao nhiêu đòn đánh vào vẫn không mảy may suy suyển. Ngược lại, phản lực từ mỗi lần va chạm còn khiến hổ khẩu của bốn người tê rần.
- Không xong rồi.
Cảm giác của người dẫn đầu với thực lực ở Tâm Lôi Bát Kiếp càng lúc càng rõ, y có cảm giác bất lực vô cùng. Đối diện với ông già này mà mình lại như một con kiến bé nhỏ không được việc gì.
- Mạnh quá.
- Rốt cuộc là ai ?
Sóng rung động từ từ lan ra, ẩn chứa sức mạnh mênh mông.
Sức mạnh vô cùng thuần tuý, không còn một chút dấu vết nào của sức mạnh phàm thể.
Tiên linh khí hoàn chỉnh!
Bốn người hoảng sợ tái mét mặt, người dẫn đầu hoảng hốt kêu lên:
- Là... Tiên nhân!
Tin tức như sét đánh ngang tai, như sấm bổ xuống đầu.
Không ai ngờ vừa ra khỏi thủ đô đã đụng tấm sắt, hơn nữa còn là tôn tại nghịch thiên như Tiên nhân.
- Chạy maul
Người dẫn đầu lập tức ra lệnh. Nhưng tiên uy đến đây, ai chạy thoát được?
Hình Thái Cực Lưỡng Nghỉ bỗng sáng rực lên, tiên quang rạng rỡ, vù vù vù, nhanh chóng biến ra bốn trận đồ, mỗi trận đánh về một ngườ.
Không thể ngăn cản!
Bốn người có cố sức chống cự chạy trốn nhưng vẫn chỉ một tiếng hự vang lên rồi nằm gục xuống đất.
Bốn bề lại trở nên im ắng.
- Đó là uy phong của Tiên nhân.
Ba người Tiêu Dương đi ra khỏi cánh rừng, nhìn năm cái xác nằm trên mặt đất, không khỏi cảm thán.
— Tiên uy khó cản !
Với thực lực của mình, năm người này hoàn toàn có thể tung hoành thiên hạ, lập nên một thế lực hạng nhất, chỉ cần không đối đầu với những thế lực có Tiên nhân đứng đầu thì gần như bất bại.
Nhưng hôm nay họ lại gặp phải Tiên nhân được xếp hạng trên bảng Thần!
Trong biển người mù mịt, khả năng gặp được Tiên nhân cực kỳ thấp, bị Tiên nhân giết chết còn khó hơn cả mua xổ số trúng giải độc đắc!
Chứng kiến thực lực của Thái Cực Vương, mong muốn đạt đến cảnh giới Tiên nhân của Tiêu Dương càng thêm nóng bỏng.
- Nhất định phải thành Tiên.
Tiêu Dương càng thêm kiên quyết.
- Đi thôi, hoà thượng của Cửu Hoa Sơn đã đuổi đến rồi, để họ xử lý đám thi thể này thôi.
Thái Cực Vương dặn.
- Sau khi xuống máy bay, ba người đến thẳng Châu Phong, ta đi trước đây.
Dứt lời, bóng dáng Thái Cực Vương loé lên rồi biến mất.
- Thái Cực Tiên nhân giỏi quá.
Tiêu Tinh Y thì thâm, ba người nhanh chóng xuất phát hướng về phía bến xe.
Nửa giờ sau, chiếc xe chở ba người đến sân bay Trì Châu bon bon chạy về phía trước...
Đích đến, Châu Phong!
Ba người không biết lúc này tuyết trắng mù mịt đang phủ kín Châu Phong, trên đỉnh một vách núi có một bóng người áo xanh lặng lẽ cầm trọng xích đứng im trong gió...