Chương 948: Khó khăn
Chương 948: Khó khănChương 948: Khó khăn
- Không ai tránh được sự truy sát của Tam Xích Thân Minh Điện Thần lệnh.
Đôi mắt người áo xanh ánh lên màu vàng nhạt, thân hình đứng thẳng trên đỉnh vách núi, ánh mắt như điện quét quanh bốn phía.
- Kể cả Thánh Long Vương.
Vách núi này chính là chỗ hôm ấy Thánh Long Vương bại trận.
Sau bao nhiêu lần tra hỏi, người áo xanh vẫn không tìm được tin tức về Thánh Long Vương ở chỗ khác, nên lại đặt mục tiêu về Châu Phong.
Có lẽ Thánh Long Vương vẫn ở đây.
Người áo xanh hiểu rất rõ thương thế của Thánh Long Vương, cũng như độc tính của thanh trọng xích trong tay mình. Thánh Long Vương trúng phải độc này, chắc chắn không chạy được xa. Nhưng người áo xanh đã lật tung nơi này lên, dùng Tiên Thần Thức quét qua mọi ngõ ngách mà vẫn không tìm ra tung tích của Thánh Long Vương.
Tuyết trắng phau phau phủ đầy hẻm núi Châu Phong.
— Tin báo là Thái Cực Vương từng đến cầu Tiêu gia, nhưng đã bị từ chối.
- Quả nhiên là Thái Cực Vương, đúng là anh em tình sâu nghĩa nặng!
- Tất cả những thần y có tiếng trên Viêm Hoàng đều đã bị giám sát, không có gì khác thường. Còn về phần Tiêu gia...
Một tiếng hừ lạnh, băng giá bốn phía cùng ầm ầm vỡ tan. Ánh mắt Cửu Miểu sứ giả lạnh lùng giận dữ.
Người áo xanh, tức Cửu Miểu sứ giả, từ từ xoay người, lạnh nhạt nói:
Đặc biệt là Thần lệnh đến từ Tam Xích Thần Minh Điện. Thần lệnh đã ra mặt, tất cả đều phải cúi đầu vâng lời.
Phía dưới bỗng xuất hiện một bóng người gấp rút chạy đến chỗ người áo xanh. Người này cũng mặc màu xanh, nhưng nhạt hơn, khí tức dày dặn, cũng là người có thực lực bất phàm. Chỉ mấy giây sau, người này đã phục xuống cách người áo xanh mười mét, chắp tay cúi mình chào:
Lửa giận bùng lên!
- Chuyện đến đâu rồi?
- Bái kiến Cửu Miểu sứ giả.
- Hừi
Giọng nói của Cửu Miểu sứ giả vang động trời đất, mang theo sát khí ác liệt.
Người nọ ngừng một lát rồi trâm giọng nói tiếp.
- Tuân lệnh.
Không ai dám thách thức quyền uy của Thần lệnh!
- Truyền lệnh ra, từ ngày hôm nay, Thái Cực Vương trở thành mục tiêu truy sát của Thần lệnh.
- Người về đã điều tra rồi.
Im lặng một hồi, Cửu Miểu sứ giả lại hỏi: - Không ngờ đấy...
Cửu Miểu sứ giả khẽ nhếch miệng cười, nói.
Thời gian nhanh chóng trôi đi.
- Tiêu gia.
Thẳng đến Châu Phong.
Người lái xe chính là Tiêu Dương.
Hoàng hôn, trên đường quốc lộ Châu Phong, một chiếc xe taxi không có gì nổi bật đang nhanh chóng lướt đi.
- Coi như thức thời, nếu không có là gia tộc giàu có nhất Viêm Hoàng thì cũng là gì? Nếu Thần lệnh muốn diệt, thì cũng chỉ trong một đêm thôi.
Dừng lại một chút, lão lại nói:
- Kiếm Tông đã rơi xuống hạng hai thì không phải chú ý nhiều đến nữa. Tông phái mà không có lấy một Tiên nhân thì có một trăm năm nữa cũng không làm được việc lớn. Thần Linh Môn sắp mở ra rồi, mấy người kia đã tìm được bao nhiêu nhân tài rồi?
Hai người một hỏi một đáp trên vách núi Châu Phong, xung quanh tuyết bay tán loạn.
- Chuyện khác thì thế nào?
Cửu Miểu sứ giả cũng mỉm cười lắc đầu:
- Kiếm Tông hiện nay không còn tư cách xưng là Hộ Long Thế Gia nữa. Vì trong Kiếm Tông không có một Tiên nhân nào, hơn nữa, gần như không ai độ qua “tiểu tiên kiếp".
Người áo xanh nhạt khế mỉm cười nói.
- Nhìn kìa, Thái Cực Vương ở ngay phía trước.
Diệp Tang bỗng chỉ lên, Tiêu Dương nhìn theo. Dưới một gốc đại thụ trước mặt là một lão tiêu phu quần áo giản dị, trước mặt là một bó củi, chính là vỏ nguy trang trước khi rời khỏi Cửu Hoa Sơn của Thái Cực Vương.
Nơi này cách Châu Phong chưa đầy mười dặm.
Tiêu Dương cho xe tấp lại. Thái Cực Vương cũng đã nhận ra, nhưng vẫn chưa đứng lên, môi khẽ động, một âm thanh rất nhỏ truyền vào tai mọi người:
- Mấy người xuống xe, đi thẳng theo con đường sau lưng ta.
Bị Thần lệnh truy sát, chiêu cáo khắp thiên hạ.
Chỉ trong một buổi chiều, Thái Cực Vương đã nhận được tin này. Tất nhiên ông đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Để cẩn thận, ông quyết định chia việc ra với nhóm Tiêu Dương, ông vẫn ẩn mặt.
Tiêu Dương ngăn Tiêu Tinh Y đang định lên chào hỏi Thái Cực Vương lại, không tỏ vẻ gì, dẫn hai cô gái đi vào con đường nhỏ sau lưng Thái Cực Vương.
— Giương đông kích tây.
Tiêu Tinh Y bỗng nhẹ giọng nói.
- Trừ phi... Bốn người cùng nhíu mày suy nghĩ.
- Trong Châu Phong hiện tại, Thần lệnh sứ giả vô cùng mẫn cảm với tất cả mọi người trong giới võ lâm, rất khó để chúng ta lẻn qua Tiên Thần Thức của ông ta.
Tiêu Dương cau mày:
- Tay chân của Thần lệnh sứ giả càng lúc càng nhiều, xem ra Thần lệnh sứ giả vẫn nghi ngờ Thánh Long Vương ở ngay trong Châu Phong.
Diệp Tang thoáng nhíu mày, thì thâm.
- Rắc rối rồi.
Thái Cực Vương nặng nề nói.
— Sợ rằng muốn lẳng lặng đến là chuyện không thể rồi.
Thái Cực Vương cảm nhận được trên đỉnh vách núi có một sức mạnh kinh hồn táng đảm đang quan sát bốn phương tám hướng.
Thái Cực Vương không xa lạ gì với sức mạnh này. Chính sức mạnh này đã truy đuổi Thánh Long Vương bảy ngày bảy đêm, bản thân ông nhân lúc ông ta không chú ý mới mượn được thế Châu Phong cứu Thánh Long Vương ra khỏi miệng hổ.
Muốn đến hang núi đó phải đi qua đáy vách núi. Thái Cực Vương không dám đảm bảo sứ giả hùng mạnh có lập tức phát hiện ra hành tung của mình và mọi người hay không.
Thái Cực Vương hiện thân, đem chuyện lo lắng của mình nói lại một lượt cho đám Tiêu Dương nghe.
Nhưng càng tiến lên trước, Tiêu Dương càng cảm thấy giọng điệu của Thái Cực Vương trở nên nặng nề.
Đúng như lời Thái Cực Vương nói, trên đường có nhiều người áo xanh nhạt liên tục đi ra khỏi rừng. Tất nhiên, nếu đụng phải thì ba người Tiêu Dương nhàn tản dạo bộ như du khách thưởng ngoạn cảnh sắc núi non, không có gì bất thường.
Chẳng mấy chốc đã thấy núi non trắng ngần đầy tuyết, Thái Cực Vương ẩn mặt chỉ đường cho ba người.
Ba người gật đầu, nhanh chóng bước vào hẻm núi, thẳng đến Châu Phong.
Thái Cực Vương dặn.
- Chú ý che giấu hành tung, ta phát hiện gần đây có tay chân của Thần lệnh sứ giả.
Giương đông kích tây!
Ba người còn lại ngẩn ra, rồi Thái Cực Vương cao giọng nói:
- Không sai, có thể giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn!
Vẻ kiên định thoáng lướt qua ánh mắt Thái Cực Vương, ông từ tốn nói với Tiêu Dương.
— Ta sẽ nói vị trí cụ thể của Thánh Long Vương cho cậu, rồi chúng ta chia thành hai đường, ta phụ trách dẫn Thần lệnh sứ giả đi, cậu vào hang động cứu Thánh Long Vương.
Tiêu Dương hơi chấn động, ánh mắt nhìn Thái Cực Vương vẻ phức tạp:
- Nhưng Quân lão, thế này thì người...
Tiêu Dương biết sự hùng mạnh của Thần lệnh sứ giả, mạnh mẽ như Thánh Long Vương còn bị truy sát bảy ngày bảy đêm không có cơ hội trả đũa, thì Thái Cực Vương đo trước có nguy hiểm rất lớn.
E rằng Thái Cực Vương thậm chí muốn hi sinh mình để cứu Thánh Long Vương. Ông chắc chắn có thể làm được.
- Đành phải liều thôi!
Thái Cực Vương trâm giọng nói.
¬ Nếu không chỉ cần bị phát hiện thì muốn đột phá vòng vây cũng khó.
Thái Cực Vương cũng không ngờ Thần lệnh sứ giả lại xuất hiện ở Châu Phong, hơn nữa lại chưa hề có ý định rời đi.
Thánh Long Vương không thể chờ được nữa.
Tiêu Dương im lặng một hồi lâu.
Mặc dù mới gặp Thái Cực Vương chưa lâu, nhưng Tiêu Dương vô cùng kính trọng vị lão tiên bối này. , Không vì gì khác, chỉ từ cách ông vì Thánh Long Vương mà không sợ đắc tội với Tam Xích Thần Minh Điện hùng mạnh.
Lúc này trời đã dần ngả tối, bốn người trầm ngâm ở trong một khoảng rừng sâu.
- Em có cách rồi.
Diệp Tang bỗng nói.
Tiêu Dương ngẩng phắt dậy nhìn Diệp Tang, nói vội:
- Tang Tang nói mau.
Diệp Tang chà cổ tay lên mặt mình, một tâng sáng mờ mờ xuất hiện, lan ra toàn thân. Khi luông sáng ấy tắt đi, thân ảnh của Diệp Tang đã biến thành một ông già râu tóc bạc trắng... chính là Thái Cực Vương!
- Thuộc tính Huyễn?
Thái Cực Vương kinh ngạc hỏi.
Diệp Tang trâm giọng nói:
- Cách của em là giương Đông kích Tây, chẳng qua là trả lại mê hồn trận cho Thần lệnh sứ giả thôi.
Diệp Tang lại xoay cổ tay về phía Tiêu Tinh Y.
— Đừng kháng cự.
Nói rồi ánh sáng cũng toả lên khắp người Tiêu Tinh Y, cô bé cũng biến thành Thái Cực Vương.
- Em và Tiêu Tinh Y, cùng Thái Cực Tiên nhân, nếu ba người cùng xuất hiện với hình dạng này ở ba hướng khác nhau thì chưa chắc Thần lệnh sứ giả đã phán đoán được chính xác. Chúng ta có thể dùng cách này làm rối Thần lệnh sứ giả. Chỉ cân Thần lệnh sứ giả rời đi, Tiêu Dương liền có thể nhân cơ hội điều trị cho Thánh Long Vương.
- Không được!
Diệp Tang vừa dứt lời, Thái Cực Vương đã nói ngay:
- Các cháu làm như vậy mạo hiểm quái
- Không, có thể thử một lần được!
Đôi mắt Tiêu Tinh Y hơi sáng lên, nói.
- Chỉ cần Thần lệnh sứ giả phán đoán sai ngay từ đầu thì ông ta sẽ bỏ lỡ cơ hội, không thể nhằm vào Thánh Long Vương thực sự được nữa, anh Tiêu Dương cũng có cơ hội rời khỏi đây. Còn về độ nguy hiểm...
Tiêu Tinh Y nói. ¬ Mục tiêu của Thân lệnh sứ giả là Thái Cực Tiên nhân, trên thực tế cháu và Diệp Tang không hề có nguy hiểm. Lúc đầu chúng cháu chỉ cần dùng diện mạo của Thái Cực Tiên nhân lọt vào tâm mắt của đám tay chân của Thần lệnh sứ giả, để y đưa tín hiệu, sau đó khôi phục lại diện mạo vốn có. Kể cả Thần lệnh sứ giả có đuổi đến, ông ta cũng không thể đoán ra được đâu. Với thân phận của ông ta, không đến nỗi lại đi giết những tiểu bối yếu đuối đâu.
- Nhưng...
Thái Cực Vương vẫn băn khoăn khó xử.
- Vậy cứ quyết định như thế đi.
Tiêu Dương dứt khoát trâm giọng nói.
— Chỉ cần nắm vững thời khắc là có thể tránh được một trận nguy hiểm.
Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn hai cô gái, dặn dò.
- Cẩn thận đấy.
Hai cô gái cùng gật đầu. Thái Cực Vương thấy vậy chỉ có thể gật đầu, thở dài:
- Hôm nay, Thái Cực Vương ta nhận mối ân tình của các cháu.
- Lão quân bất tất khách khí.
Tiêu Dương cười cười khoát tay.
Không cảm kích là không thể. Kẻ thù trước mắt là Tam Xích Thần Minh Điện hùng mạnh vô cùng, ba thanh niên này lại không ngần ngại giúp đỡ mình, phần tình nghĩa này Thái Cực Vương nhất định phải khắc ghi.
Nhưng Thái Cực Vương không phải người sướt mướt, lập tức tường thuật lại chỉ tiết đường đi và cách vào hang động Thánh Long Vương đang trú ẩn. May mà tài năng về trận pháp của Tiêu Dương không đến nỗi nào, không khó gì để hiểu được, rất nhanh đã hiểu hết và gật đầu.
Bốn người cùng vẽ ra kế hoạch cụ thể.
- Tất cả đều theo kế hoạch mà làm.
Vẻ mặt Thái Cực Vương ngưng trọng.
— Nhất thiết không được mạo hiểm đấy.
Hai cô gái gật đầu đứng dậy.
- Làm phiền rồi.
Thái Cực Vương nhìn Tiêu Dương, bỗng hơi tái mặt.
- Có người đến!