Chương 949: Chạy đua với tử thân
Chương 949: Chạy đua với tử thânChương 949: Chạy đua với tử thân
Lúc này trời đã tối. Diệp Tang thi triển thuộc tính Huyễn thu hút sự chú ý của người có ý, cũng may thực lực của Thái Cực Vương hùng mạnh, cách rất xa cũng cảm thấy được. Trong Châu Phong, ngoại trừ Cửu Miểu Thần sứ áo xanh đứng trên đỉnh vách núi, không còn ai là đối thủ của Thái Cực Vương.
- Làm theo kế hoạch.
Tiêu Dương gật đầu với Thái Cực Vương.
¬ Xin mời Quân lão.
- Cẩn thận đấy.
Thái Cực Vương dặn, rồi lắc mình biến mất vào cánh rừng.
- Tang Tang đi thôi, đừng lưu luyến cái tên củ cải đa tình này nữa.
Tiêu Tinh Y đùa đùa gỡ tay Tiêu Dương ra, kéo Diệp Tang nhanh chóng mất tích vào màn đêm.
- Chia ra lục soát!
Không hề kinh động đến những người còn lại.
- Không có ai?
Trong rừng rậm im phăng phắc không một tiếng động. Bỗng mỗi ánh kim bạc loé lên, một người ngã bịch xuống.
Thân ảnh Tiêu Dưỡng khẽ chuyển rồi mất tích.
Sau khi dễ dàng xử lý xong năm người, Tiêu Dương không chậm trễ mà nhanh chóng chạy về phía vách đá phía trước.
Tiêu Dương đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo hướng người đi, trầm ngâm một lát rồi ánh mắt nổi sát khí:
Kế tiếp.
Chừng năm phút sau, bên ngoài rừng rậm vang lên tiếng ù ù, một nhóm năm người mặc quần áo lam nhạt xuất hiện ngay chỗ bốn người Tiêu Dương vừa đứng.
- Đã đưa đến tận nơi... thì bắt đầu ở đây thôi.
Năm người mỗi người một hướng lao đi.
Đây tuyệt đối là sức mạnh kinh khủng để Tiêu Dương phải sùng bái.
- Không thể nào, rõ ràng nhìn thấy ánh sáng mà, cẩn thận đấy. Thân sứ nói Thái Cực Vương chắc đến 80% là có thể chạy khỏi Châu Phong.
Tiêu Dương chưa bao giờ có ý định đối đầu trực diện với Thần lệnh sứ giả, chuyện đó khác nào tự mình đi tìm lấy cái chết đâu, mười phần là chết chắc. Một ý niệm của đối phương đã có thể khiến mình tan xương nát thịt. Còn vê Hám Đạo Thuật, với khoảng cách hiện tại không thể có được bất kỳ hiệu quả nào.
Trong khu rừng tối đen, phảng phất có u linh ẩn hiện, lắng lặng thu hoạch từng linh hồn. Đến tận khi cây kim bạc trong tay Tiêu Dương đâm vào óc người thứ năm vẫn không hề gây nên điều gì khác lạ.
Càng đến gần vách đá Tiêu Dương càng cảm nhận rõ hơn sức mạnh huỷ thiên diệt địa trên đỉnh vách đá đó, thậm chí bước chân cũng cảm thấy nặng nề khó khăn hơn.
Gió lạnh ào ào xoáy tròn cuốn tuyết lên ngập Châu Phong. Bỗng từ phía Đông vang lên mồi hồi còi lệnh. Sau khi đến được một bên vách núi, Tiêu Dương dán mình trên vách đá, không nhúc nhích.
Tiếng gọi cao vút truyền lên đỉnh núi trong nháy mắt.
Thực lực của Thần lệnh sứ giả, đặc biệt là Thân lệnh sứ giả của Tam Xích Thần Minh Điện chắc chắn đứng ở đỉnh cao nhất của Trái đất.
Chỉ cần qua được đây là có thể tránh được mọi tai mắt của Thần lệnh sứ giả, đến được hang núi của Thánh Long Vương.
Điểm này Tiêu Dương biết rõ.
- Quả nhiên vẫn còn ở Châu Phong!
Trên đỉnh vách đá, đôi mắt Cửu Miểu Thần sứ loé sáng, sát ý lập tức tràn ngập không gian.
- Thái Cực Vương?
May mà khí tức trong mình Tiêu Dương đã được Kỷ Ly tiên nhân phong ãn từ trước, nếu không với thực lực của Cửu Miểu Thần sứ, ở khoảng cách xa thế này ông ta cũng dễ dàng nhận ra sự hiện diện của Tiêu Dương.
Một luồng khí tức mạnh đến mức có thể nghiền nát người từ khoảng cách nghìn mét ập đến. Tiêu Dương cũng cảm giác hai chân mềm ra muốn ngã, vội vận Xi Vưu Luyện Thể hộ thân, đồng thời sắc mặt không khỏi biến động, lo cho ba người Thái Cực Vương. Sức mạnh của Thần lệnh sứ giả quả là đã lên đến đỉnh cao của giới hạn rồi.
- Nhất định phải cẩn thận.
Tiêu Dương khẽ nhắc lại một lần, ánh mắt kiên định nhìn vê phía trước. Vách đá này rộng mấy nghìn mét, sâu như vực thẳm, mình nhất định phải vượt được qua.
Im lặng chờ thời cơ.
- Phát hiện ra Thái Cực Vương rồi!
Bỗng một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Khí thế tận trời, chấn động tận đất.
Cửu Miểu Thần sứ cao giọng nói.
— Thánh Long Vương, ngươi chạy không thoát được đâu!
Dứt lời, thân hình Cửu Miểu Thần sứ chuyển nhanh như điện, trong chớp mắt tốc độ đạt đỉnh.
- Không ổn rồi!
Tiêu Dương biến sắc mặt!
Tốc độ của Cửu Miểu Thần sứ vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, hai người còn lại chắc không kịp chuẩn bị mất!
Theo kế hoạch thì người đầu tiên lộ mặt là Tiêu Tinh YI
- Nhất định phải cẩn thận đấy.
Tiêu Dương lo lắng, hít sâu một hơi, chờ Tiên Thần Thức của Cửu Miểu Thần sứ đi hẳn rồi lập tức khởi động chạy đến vách núi đối diện.
- Ngươi muốn chết à?
Cửu Miểu Thần sứ nhíu mày. Ông ta nghi nghi hoặc hoặc. Rõ ràng khi thủ hạ kêu tên Thái Cực Vương mình lập tức đuổi đến trong chớp mắt, nếu Thái Cực Vương thực ở đây chắc chắn chạy không thoát. Thế mà trước mắt mình chỉ có con bé con này, không ai khác.
- Làm sao... làm sao tôi biết Thái Cực Vương nào?
Tiêu Tinh Y không cử động được, miễn cưỡng ngẩng đầu lên:
- Thái Cực Vương đâu?
Nhưng khí thế của Cửu Miểu Thần sứ mạnh thêm mấy phần, phủ chụp xuống Tiêu Tinh Y, giọng nói lạnh băng:
Tiêu Dương không nghĩ nhiều, lập tức đưa Kim Phủ đến mi tâm, mời Tiểu Thất tiên bối phá trận.
Không được lãng phí thời gian...
Phía Đông.
Cửu Miểu Thần sứ đến quá nhanh, chỉ trong nhát mắt đã phá vỡ kế hoạch của Tiêu Dương.
Tiêu Tỉnh vừa mới thoát được sự truy đuổi của một nhóm Thần lệnh sứ giả đã lập tức cảm thấy mình bị một luồng khí tức vô cùng hùng mạnh có thể che trời phủ đất bao phủi
Tình thế cấp bách không thể suy nghĩ nhiều, Tiêu Tinh Y nhanh chóng vận Thần Nông Đỉnh, phá giải được khá nhiều cảm giác áp bức từ sức mạnh nọ, đồng thời nhanh chóng cởi bỏ lớp nguy trang Thái Cực Vương, khôi phục diện mạo vốn có.
Âm!
Một cây đại thụ chọc trời phía trước bị đánh tan thành bột, một người áo xanh xuất hiện trên khoảng không trước mặt Tiêu Tinh Y, đôi mắt loé ánh vàng nhìn Tiêu Tinh Y chằm chằm, thần sắc hơi đổi:
- Lại có thân binh nhận chủ hộ thể?
Lại gặp biến cối
Thái Cực Vương đã giảng từng trận pháp mình bố trí cho Tiêu Dương, nhưng trận pháp thần bí Tiêu Dương gặp phải lúc này không do Thái Cực Vương đặt, e rằng... do Thần lệnh sứ giả đặt!
- Có trận pháp!
Mới đi được quá nửa Tiêu Dương đã dừng lại, sắc mặt đại biến!
- Không hay rồi!
Do không dám để lộ khí tức nên Tiêu Dương không thể chạy hết tốc độ, nếu không, chỉ cần Cửu Miểu Thần sứ để lại một tia Tiên Thân Thức ở đây hắn cũng sẽ bị lộ.
Khí tức của Cửu Miểu Thần sứ ập xuống như núi. Tiêu Tinh Y có Thần Nông Đỉnh hộ thể nhưng thực lực đôi bên chênh lệch quá nhiều, không khỏi mềm nhữn hai chân khuyu xuống nền tuyết lạnh băng.
Bỗng phía xa loé lên một luông sáng vàng, nhanh chóng ào đến phá vỡ thế chèn ép của Cửu Miểu Thần Sứ.
Khí tức của Cửu Miểu Thần sứ lập lức lạnh xuống, dõi mắt nhìn về phía xa. Một dáng người cao cao hiện ra, một giây trước còn ở chân trời, một giây sau đã như có thần thông Súc địa thành thốn, một bước vượt vạn dặm xuất hiện tại khoảng rừng tuyết này. Tóc đen bay tung, ánh vàng chớp loé trên mình, khuôn mặt tuấn lãng nở nụ cười bình tĩnh tự nhiên:
- Cửu Miểu Thần sứ hà tất phải làm khó một tiểu hậu bối chứ?
Giọng nói vô cùng quen thuộc.
Tiêu Tinh Y nhảy dựng lên, vô cùng mừng rỡ: - Sư phụ!
Tiêu Tiên Nhân!
Cửu Miểu Thần sứ liếc nhìn, nheo mắt:
- Là ngươi? Tiêu Vân Phong!
Tiêu Tiên Nhân vẫn mỉm cười nói:
- Từ năm ấy đến giờ Cửu Miểu Thần sứ vẫn phong độ như vậy. Hôm nay Vân Phong dẫn đồ nhi đi hái thuốc, không biết đồ nhi kém cỏi đã làm gì để đắc tội với Cửu Miểu Thần sứ rồi? Y Y, còn không mau xin lỗi Cửu Miểu Thần sứ đi.
Tiêu Tinh Y cười lung linh, khẽ khom người cúi đầu trước Cửu Miểu Thần sứ:
- Tiểu nữ Tiêu Tinh Y đắc tội với đại tiên, xin người lượng thứ.
Cửu Miểu Thần sứ nheo mắt, đôi đồng tử vàng kim loé lên. Tiêu Tiên Nhân đột ngột xuất hiện khiến ông ta hơi bất ngờ, hơn nữa đối phương lại nhún nhường bắt Tiêu Tinh Y xin lỗi ngay, với thân phận của mình lại đi so đo với tiểu hậu bối nhà họ Tiêu thì cũng tổn hại đến danh tiếng.
Nhưng Cửu Miểu Thần sứ vẫn không hiểu chuyện vừa rồi, thậm chí giờ còn có một giả thiết. Có khi nào Tiêu gia thực sự đã nhúng tay vào chuyện của Thánh Long Vương, định chữa trị cho ông ta?
- Tiêu Vân Phong, bản sứ hi vọng ngươi làm việc có chừng mực.
Cửu Miểu Thần sứ nhàn nhạt nói, giọng điệu mang vẻ đe doạ.
Tiêu Tiên Nhân mỉm cười, bỗng nói:
- Thần Linh Môn sắp mở ra rồi. Phải rồi, suýt nữa quên mất, đồ nhi kém cỏi này của tôi cũng có một tấm Thần lệnh. Y Y, sao con không lấy Thần lệnh ra cho Cửu Miểu Thần sứ xem.
- Vâng ạ.
Tiêu Tinh Y tươi cười. Tuy sự việc có chút ngoài dự kiến nhưng mình cũng giữ được chân Thân sứ rồi, tính thời gian thì chắc giờ này Tiêu Dương đã đến được hang núi chỗ Thánh Long Vương rồi.
Không ai ngờ Tiêu Dương lại rơi vào trận pháp của Cửu Miểu Thần sứ.
- Tiểu Thất tiền bối có cách gì phá trận không ạ?
Tiêu Dương lo lắng hỏi.
Trong Kim phủ ở mi tâm, Tiểu Thất ngưng trọng nói:
- Có thể phá được trận, nhưng không thể im lim không tiếng động. Ngay khi trận pháp bị phá, sóng rung động sẽ sinh ra, người bày trận chắc chắn biết ngay, con có chắc không?
Tiêu Dương ước lượng khoảng cách đến vách đá trước mặt, nghĩ lại tốc độ vừa rồi của Thần lệnh sứ giả...
Không khỏi cười khổ. Nếu Thần sứ lập tức đuổi đến khi trận bị phá, chưa chắc mình đã kịp chạy qua.
Nhưng nếu ở lại đây, sớm muộn gì cũng bị Thần lệnh sứ giả phát hiện, lúc đó càng nguy hiểm.
Không còn lựa chọn nào khác, đành phải liều một phen thôi!
Tiêu Dương thầm hít sâu một hơi:
- Liều một phen đi.
Trong rừng tuyết, Tiêu Tinh Y xoay cổ tay, một tấm lệnh bài xanh biếc trong suốt xuất hiện trong tay cô. Lệnh bài này khác Tam Xích Lệnh trong tay Tiêu Dương.
Nhưng lệnh bài vừa xuất hiện, sắc mặt Cửu Miểu Thần sứ bỗng hơi thay đổi.
Sát khí trong đôi mắt vàng lui đi như thuỷ triều xuống.
Ông ta biết rất rõ điểm đặc thù của tấm lệnh bài này!
Thần Linh Môn sắp mở rồi!
Người có tấm lệnh bài này tuyệt không phải người ông ta có thể tuỳ ý đánh chết, nếu không ông ta không thể gánh chịu được hậu quả.
Dưới chân vách núi.
- Ba, hai, một. Phái
Tiểu Thất bỗng nói.
Phá trận!
Tiêu Dương vận toàn lực, tốc độ nhanh như sao băng...
Nhanh như điện chớp.
Chạy thi với tử thần!
Gần như cùng lúc đó, Cửu Miểu Thần sứ trong rừng tuyết mở bừng đôi mắt, xoay phắt mình, biến mất về phía chân trời.