Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 943 - Chương 950: Ba Ngày Ba Đêm

Chương 950: Ba ngày ba đêm Chương 950: Ba ngày ba đêmChương 950: Ba ngày ba đêm

Nhanh!

Nhanh!

Nhanh như điện chớp lùi xa khỏi vách đá, nếu ngày trước Tiêu Dương có thể vượt qua khoảng cách ngắn ngủi này trong nháy mắt thì nay hắn lại cảm thấy chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở mà dài như cả thế kỷ.

Hắn cảm giác được sức mạnh khiến trời đất rung chuyển kia sắp ập đến ngay bây giờ.

Nương theo bóng đêm, lướt nhanh như điện.

Vượt qua vách núi này là bước vào rừng tuyết mênh mông, ẩn mình vào đó chẳng khác gì đá chìm xuống biển khơi, chưa chắc Cửu Miểu Thần sứ có thể phát hiện được hành tung của mình.

Một trăm métI

Đối mắt Tiêu Dương cháy bùng khát vọng.

Cước Hạ Sơn Hài

Tất cả chỉ diễn ra trong một tích tắc.

Tiêu Dương không cam tâm, chỉ còn chưa đầy một trăm mét nữa thôi.

Giấu khí tức là một phương pháp phòng vệ. Trong phút chốc, hai chân Tiêu Dương đã dẫn động khí tức của cả vách núi, hoà lẫn khí tức của mình vào, cơ thể bám chặt trên vách núi băng như đã hoàn toàn hợp thể. Nếu không đứng dưới ngước mắt nhìn kỹ thì khó mà phát hiện được Tiêu Dương mặc quần áo trắng đứng trên vách núi băng.

¬ Mau tìm chỗ trốn, nếu không ông ta khoá được khí tức của cậu là chết chắc!

Trận pháp đã bị phá, xung quanh bốn bề không một bóng người.

- Không kịp nữa rồi!

Thân hình Tiêu Dương vừa nhập vào vách đá, từ xa một bóng người cao gây mặc áo xanh đã đáp xuống với tốc độ nhanh quá sức tưởng tượng. Khí tức hùng mạnh lập tức ngập tràn hẻm núi, băng đá bốn phía nổ tung, tuyết trắng tung lên mù trời.

Trốn!

Tiểu Thất quát lên, cuống cuồng lo lắng.

Đây là một tâng cảnh giới phòng vệ.

Với khả năng khinh công hiện tại, tất nhiên Tiêu Dương có thể đi trên tuyết mà không để lại dấu chân.

Nhưng Tiêu Dương không dám bỏ qua lời của Tiểu Thất tiên bối, vội nhìn quanh kiếm chỗ rồi nhảy lên hai mét, bám chặt vào một chỗ lõm trên sườn núi, đồng thời hai chân bám chặt, nhanh chóng vận Xi Vưu Luyện Thể.

- Rốt cuộc là ai đây ?

Đôi mắt vàng sáng rực lập tức nhìn về phía trận pháp.

Đầy trời tuyết trắng không có một dấu chân nào.

- Người ta nói rằng khả năng phòng ngự của Thái Cực Vương kiệt xuất thiên hạ, xem ra... đúng là Thái Cực Vương rồi. Giọng nói chấn động truyên ra tám phía, những tảng đá lớn phía dưới bị nhấc lên, lần lượt nổ vụn.

Cửu Miểu Thần sứ không biết người đang chạy trốn mình không phải Thái Cực Vương, mà là một kẻ e rằng không bằng cả con kiến trong mắt lão - Tiêu Dương.

Ông ta có cảm giác người phá trận pháp này chắc chắn liên quan đến người cứu Thánh Long Vương!

Thực lực của hai người quá chênh lệch, rơi vao tay của Cửu Miểu Thần sứ Tiêu Dương coi như chết chắc.

Cửu Miểu Thần sứ đứng lơ lửng trong không trung, tay cầm trọng xích, hai mắt toé hàn quang ác liệt.

Tiêu Dương không dám thử, toàn thân càng không dám có bất cứ cử chỉ nào vọng động.

- Không biết phong ấn của Kỷ Ly Tiên nhân có thể tránh được sự truy bắt của Thân lệnh sứ giả không?

Cảm nhận được tiên linh khí mênh mông thuần khiết đến gần, Tiêu Dương thu chặt nội tâm. Nếu nói giờ không căng thẳng là không thể nào, can hệ đến tính mạng của chính mình cơ mài

- Ra đây!

May mà trên người Tiêu Dương có phong ấn của Kỷ Ly Tiên nhân, nếu không thì với sự chênh lệch thực lực giữa hai người, Cước Hạ Sơn Hà có giấu khí tức giỏi đến đâu cũng không thể giấu được Tiêu Dương khỏi mắt Cửu Miểu Thần sứ.

Lúc này tim Tiêu Dương đã gần như không đập, chỉ thỉnh thoảng khẽ động, hai mắt nhắm chặt, cơ thể hoà vào vách núi, mọi động tĩnh trên vách núi này Tiêu Dương đều biết. Hắn biết Cửu Miểu Thần sứ đang lùng sục từng tấc đất, nhưng không có cách nào đối phó.

Chỉ có thể cầu nguyện.

Cửu Miểu Thần sứ tuyệt đối tin tưởng vào tốc độ của mình. Tích tắc khi trận pháp bị phá, ông ta đã lập tức chạy đến, người phá trận chắc chắn chưa chạy được xa, lúc nào càng không dám có cử động. Chỉ cần đối phương hơi lộ khí tức chắc chắn sẽ bị ông ta phát hiện.

Trời đất mịt mù, dưới chân vách đá, ngoài tiếng gió thổi vù vù không còn âm thanh gì khác.

- Thái Cực Vương, ta muốn xem ông thoát khỏi cái chết ngày hôm nay thế nào.

Cửu Miểu Thần sứ cười lạnh, bỗng lăng không ngồi xếp bằng, một luồng tiên linh khí vô cùng thuần khiết từ từ tràn ra, từ từ tìm kiếm từng khoảng mội...

Sinh tử đã không còn do mình nắm giữ nữa rồi.

Lúc này, trong rừng tuyết.

Cửu Miểu Thần sứ vừa đi, Tiêu Tinh Y thở phào một hơi, thu Thần lệnh trong tay lại, cười cười:

- Sư phụ, may mà thầy đến kịp lúc, không có đồ nhi đã âm dương cách biệt với thầy rồi.

- Con ấy à... May mà ta vừa đến Châu Phong tìm thuốc.

Tiêu Tiên Nhân âu yếm nhìn cô bé rồi lắc đầu, vẻ mặt nặng nề thêm mấy phần, trầm giọng hỏi.

- Sao con lại ở đây ? Lại còn chọc vao Cửu Miểu Thần sứ nữa?

Vừa nói Tiêu Tiên Nhân vừa giăng kết giới phong toả không gian xung quanh.

Tiêu Tinh Y vội đem chuyện kể lại một lượt.

Tiêu Tiên Nhân vô cùng kích động.

- Tốt quái - Sư phụ, con đã nói là có tin vui mà.

Tiêu Tinh Y đắc chí nói:

- Thất Tuyệt Nham Tâm! Là Thất Tuyệt Nham Tâm!

Đôi mắt Tiêu Tiên Nhân sáng lên.

- Cái ông ta thực sự kiêng ky là Thần lệnh trong tay con. Y Y, Thân Linh Môn sắp mở ra rồi, con phải nắm chặt cơ hội này.

Tiêu Tiên Nhân nghiêm mặt dặn.

- Vâng, con biết rồi ạ.

Tiêu Tinh Y cười hi hi.

¬ Sư phụ, con báo cho người một tin vui.

Tiêu Tiên Nhân mỉm cười:

- Tiểu quỷ lại nghĩ ra cái gì đấy?

Vừa dứt lời, trước mắt Tiêu Tiên Nhân bỗng loé lên một ánh sáng xám, nhiệt độ xung quanh hạ xuống đột ngột.

- Đây là...

¬ Sư phụ con mới là vô địch!

Tiêu Tinh Y kiêu ngạo cười.

- Hì hì, không phải sư phụ đã doạ cho ông ta chạy mất sao.

- Các con không biết sự đáng sợ của Cửu Miểu Thần sứ đâu.

Nghe xong Tiêu Tiên Nhân than.

- Các con... to gan lớn mật đấy.

- Y Y, con có biết lần này thầy đã tìm thấy Phù Không Mộc rồi không!

- Phù Không Mộc.

Tiêu Tinh Y khựng lại, rôi đôi mắt sáng bừng lên vui mừng nói.

- Thất Tuyệt Nham Tâm và Phù Không Mộc đều là hai vị thuốc chính để luyện Vạn Hoá Đơn!

- Trời giúp Tiêu gia chúng ta rồi!

Tiêu Tiên Nhân nắm chặt tay.

- Giờ chỉ còn thiếu một vị thuốc chính nữa thôi, là Ẩn Vụ Tiên Hoa! Chúng ta sẽ có cơ hội luyện chế Vạn Hoá Đơn trong ba đại Thiên đơn!

Tiêu Tiên Nhân chưa bao giờ cảm thấy mình gần ba đại Thiên đơn đến thết

Tìm thấy Phù Không Mộc đã là cơ ngộ trời cho, hoàn toàn không ngờ đồ nhi của minh lại tìm được Thất Tuyệt Nham Tâm còn hiếm thấy hơn! Ba vị thuốc chính đã có được hai.

- Ẩn Vụ Tiên Hoa.

Tiêu Tỉnh Y vội nói.

— Hồi thi chung kết cuộc thi thư hoạ Viêm Hoàng, có một vị danh gia thuộc Liên minh Thư hoạ từng nói hai mươi năm trước ông ấy gặp được Ẩn Vụ Tiên Hoa ở núi Thiên Sơn! - Thế à?

Đôi mắt Tiêu Tiên Nhân nóng lên. Ông đến Châu Phong ngoài mục đích muốn tìm mấy vị thuốc quan trọng còn muốn thăm dò thần may mắn xem có gặp được Ẩn Vụ Tiên Hoa không. Tất nhiên Tiêu Tiên Nhân biết xác suất gặp được vô cùng thấp.

Cho dù Ẩn Vụ Tiên Hoa từng xuất hiện trên núi Thiên Sơn nhưng đã qua rất nhiều năm, có khi hoa ấy không còn tồn tại nữa.

Nhưng có hi vọng thì tất phải thử.

Phù Không Mộc và Thất Tuyệt Nham Tâm cũng cực kỳ khó tìm, nhưng không phải là đã tìm thấy rồi sao?

- Y Y, vi sư chuẩn bị đến núi Thiên Sơn một chuyến đây, con chuẩn bị thế nào rồi? Có đi với ta không?

Tiêu Tinh Y lắc đầu:

- Con hẹn với họ gặp nhau ở một trấn nhỏ gần đây rồi, cùng chờ tin của Tiêu Dương.

Hai người đều không biết Tiêu Dương hiện đang bị hãm trong tuyệt cảnh.

Tiêu Tiên Nhân không nghĩ nhiều, trâm ngâm một lát rồi nói:

- Vậy con cẩn thận. Xong việc nhớ về ngay.

Tiêu Tiên Nhân gỡ kết giới, thân hình phá không lao đi. Còn Tiêu Tinh Y quay lại nhìn về phía vách núi rồi cũng quay mình chạy theo một hướng khác.

Dưới chân vách núi, tuyết bắt đầu rơi dày. Thân thể Tiêu Dương bị phủ một tầng tuyết dày.

Đây đúng là trời xanh đoái thương, thêm một tâng nguy trang tự nhiên, khả năng Tiêu Dương bị bạo lộ càng thấp hơn một chút.

Lặng!

Lúc này nội tâm của Tiêu Dương đã bị nén xuống cực kỳ yên tĩnh.

Bên bờ vực sinh tử, Tiêu Dương bộc lộ tiềm lực kinh khủng, cơ thể bị hắn khống chế một cách hoàn hảo, không hề nhúc nhích.

Tiên Thần Thức của Cửu Miểu Thần sứ quét qua, cảm giác linh hồn bị cắn nuốt đáng sợ đó suýt khiến nội tâm của Tiêu Dương nhảy bật lên, may mà cuối cùng vẫn bị nén xuống, không phát ra tiếng động.

Tạm thời tránh được.

Nhưng tâm cảnh của Tiêu Dương không hề thư giãn, khí tức toàn thân hoà lẫn với vách đá, không dám vọng động.

Khí tức của Cửu Miểu Thần sứ liên tục quét qua, lần nào cũng như dao cắt, vô cùng âm hàn.

Thời gian từ từ trôi qua, bốn bề vẫn im ắng.

Chẳng mấy chốc đêm đã về khuya, tuyết rơi càng dày. Trong cả vực sâu dưới vách đá chỉ có một mình Cửu Miểu Thần sứ đang không ngừng thay đổi vị trí, sử dụng Tiên Thần Thức để tìm kiếm.

Ông ta không ra lệnh tìm kiếm cho những thủ hạ ở vòng ngoài. Bao nhiêu thủ hạ đến đây sẽ khiến khí tức tạp nham, gây khó khăn cho việc tìm kiếm.

- Thái Cực Vương, ta không tin ông lại có thể trốn được một đời.

Cửu Miểu Thần sứ rất tin vào phán đoán của mình. Người phá trận vẫn còn ở trong khu vực này, chẳng qua y đang vận công che giấu khí tức, tạm thời tránh được sự truy tìm của mình.

Nhưng Cửu Miểu Thần sứ không hề mất kiên nhẫn. Ông ta có đủ thời gian để chờ đối phương tự lộ tung tích.

Ông ta tin chắc mình có thể lãng phí thời gian nhưng đối phương chưa chắc đã dám.

Sự thực đúng là như vậy. Nói về độ thâm hậu của nội khí, một trăm Tiêu Dương cộng lại cũng không thể sánh được với Cửu Miểu Thần sứ.

VùiI

Phía trước bỗng động, một bước thăm dò, một con thú sống trong vùng động băng nhảy ra.

Âm!

Máu thịt bắn tung, con thú bị một luông sức mạnh thâm hậu đánh cho một đòn nát bấy.

Hết thảy thay đổi đều không thể qua được mắt Cửu Miểu Thần sứ.

Cửu Miểu Thần sứ không ngừng thay đổi vị trí, trừ sử dụng Tiên Thần Thức tìm kiếm, đôi mắt ánh vàng sắc bén nhìn quanh mọi chỗ. Nhưng tuyết đang rơi lớn, tầm nhìn vô cùng giới hạn.

VùiI

Cuối cùng Cửu Miểu Thần sứ hạ xuống một tảng đá nhô ra trên vách núi, xếp bằng ngồi xuống.

Trùng hợp là từ chỗ Cửu Miểu Thần sứ ngồi thẳng lên trên chưa đầy ba mét chính là chỗ Tiêu Dương đang ẩn thân.

Yên tĩnh!

Gió lốc gào thét, bông tuyết tung bay.

Chớp mắt đã ba ngày ba đêm!
Bình Luận (0)
Comment