Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 944 - Chương 951: Bại Lộ

Chương 951: Bại lộ Chương 951: Bại lộChương 951: Bại lộ

Suốt ba ngày ba đêm, khoảng thời gian này đối với Cửu Miểu thần sứ mà nói là một thử thách kiên nhẫn vô cùng vô tận. Ngồi yên bất động, thần thức thân tiên không lúc nào là không tràn đầy bốn phương tám hướng, tìm kiếm nhiều lần.

Mặc dù không thu hoạch được gì, nhưng ông ta cũng không vội vàng.

Đó chính là nhãn nại và chịu đựng.

Ông ta tin rằng Thánh Long Vương đang lẩn trốn ở gần đây. Mà Thái Cực Vương muốn cứu ông ta, nhất định là thiếu kiên nhẫn.

Không người nào rõ thương thế của Thánh Long Vương hơn Cửu Miêu thần sứ.

Với trạng thái của Thánh Long Vương, tuyệt đối không qua được một tháng.

Mặt trời lặn, bông tuyết đầy trời.

Cả người Cửu Miêu thần sứ bao trùm một tâng bông tuyết dày cộm, dần dần mở mắt, tia chớp màu vàng vòng quanh, sắc bén vô cùng. Với thực lực của Cửu Miêu thần sứ, thời gian ba ngày ba đêm khoanh chân tĩnh tọa, tương đương với tu luyện bình thường, căn bản chẳng ảnh hưởng gì.

- Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ còn con đường chết.

Nhưng cho dù vậy, tình huống của Tiêu Dương cũng không được lạc quan cho lắm.

Cả quá trình này, Tiêu Dương tiêu hao rất nhiều chân khí trong cơ thể.

Nếu không luyện được phương pháp luyện thể Xi Vưu, năng lượng cơ thể cường đại, khống chế rất cẩn thận, có thể thoát khí ra ngoài thông qua các lỗ chân lông, ba ngày ba đêm bị băng tuyết bao phủ, Tiêu Dương đã sớm hít thở không thông mà chết rồi.

Bông tuyết vỡ tan, nham thạch cũng bị phá. Trong màn tuyết trắng xóa rất nhanh xuất hiện một tâng nham thạch màu nâu. Cả quá trình này, thân thức Cửu Miêu thân sứ vẫn bao phủ mặt đất. Chỉ cần có chút dị động, đều lọt vào công kích ác liệt của Cửu Miêu thần sứ.

Hôm nay đã đến thời gian Thần Linh môn mở ra. Lúc nào nó cũng có thể mở ra được.

Vù.

Đồng thời làm cho Tiêu Dương lo lắng chính là Thần Linh Môn.

Lúc này, Tiêu Dương đang núp tại một lỗ hổng trên vách tường cách Cửu Miêu thần sứ chừng vài thước đã sớm kêu khổ không ngừng. Ba ngày ba đêm rồi, hắn không lúc nào là không duy trì trạng thái yên tĩnh đến cực điểm, thần kinh căng thẳng đến mức tận cùng, đồng thời vẫn duy trì trạng thái vận chuyển "cước hạ sơn hà", cơ thể dung nhập vào trong vách đá.

Trọng xích trong tay Cửu Miêu thần sứ vung lên, nhấc lên một trận cuông phong.

Tiêu Dương âm thầm lo lắng nhưng lại không thể làm gì khác được. Hoàn cảnh hiện tại căn bản không cho hắn bất kỳ lựa chọn gì. Chỉ cần có chút dị động, tử vong sẽ đến gần.

Không thể nghi ngờ.

Lúc này, mặc dù còn chưa đến mức dầu hết đèn tắt, nhưng cũng xem như đã gần tiêu hao hết.

Nhưng xét từ góc độ khác, Thần Linh Môn mở ra, cũng chính là hy vọng sống sót duy nhất của hắn. Dù sao, tránh được sứ giả Thần Lệnh đuổi giết, cơ hội vọt vào Thần Linh Môn gần ngay trước mắt vẫn cao hơn. Tiểu Thất tiền bối đã nói, nhanh thì ba ngày, chậm thì một tháng, Thần Linh môn sẽ mở ra.

Sứ giả Thần Lệnh đang ở trên đầu hắn. Nếu Thần Linh Môn xuất hiện, sợ rằng người đó cũng sẽ không cho hắn cơ hội tiến nhập Thần Linh Môn, lại còn diệt sát hắn.

Diệp Tang cau mày nói. Ba ngày qua, cô không lúc nào là không lo lắng, mơ hồ còn có cảm giác không ổn, đứng ngồi không yên. Bây giờ thấy trời càng lúc càng tối, rốt cuộc nhịn không được, nói:

Bên trong một khách sạn cách ngọn Châu Phong không xa.

Tiêu Nhu Y nhẹ nắm lấy tay Diệp Tang:

Nhưng dường như Cửu Miêu thần sứ lại không có ý rời đi.

Nhưng bây giờ, ngoại trừ chờ thì không còn biện pháp nào khác.

Cảm nhận được từng giọt chân khí tiêu hao, Tiêu Dương âm thầm kêu khổ, chỉ có thể cầu nguyện Thần Lệnh sứ giả không tìm được người thì rời đi.

- Tình huống bên ngoài thế nào?

Hai tiếng gõ cửa vang lên. Diệp Tang lập tức bước đến gõ cửa. Là Thái Cực Vương.

Cốc cốc

Gió vẫn thổi.

- Thời gian sư phụ của em cuốn lấy Thần Lệnh sứ giả cũng đủ cho Tiêu Dương vượt qua vách núi, tiến vào sơn động Thánh Long Vương. Chị cũng không phải không biết tốc độ của Tiêu Dương.

Diệp Tang nhẹ nhàng gật đầu, nhưng nếp nhăn trên trán vẫn không giãn ra được.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

- Ba ngày rồi, tại sao không có bất cứ tin tức gì?

- Tang tỷ, sẽ không có chuyện gì đâu.

Diệp Tang mím chặt môi. Đây là tình huống mà cô không muốn nghĩ đến nhất, nhưng lại không thể không lo lắng.

- Không biết có xảy ra biến cố gì hay không?

Diệp Tang vội vàng lên tiếng hỏi.

Thái Cực Vương ngồi xuống, mày cau lại, khiến cho hai cô gái không khỏi càng thêm lo lắng hơn. Nửa ngày sau, Thái Cực Vương thở ra một hơi, nói:

- Cũng thật là lạ. Ba ngày rồi, vậy mà Cửu Miêu thần sứ vẫn không rời khỏi vách núi nửa bước, dường như đang tìm kiếm cái gì. Ta cũng không có cách nào đến gần.

Ba người im lặng. Chờ đợi chính là dày vò thống khổ nhất.

- Chẳng lẽ ông ta đã phát hiện sự tồn tại của Tiêu Dương?

Diệp Tang run rẩy hỏi.

Cô biết rất rõ hậu quả sau khi Tiêu Dương bị Thân Lệnh sứ giả phát hiện.

- Sẽ không đâu. Với thực lực của Cửu Miêu thần sứ, nếu như phát hiện Tiêu Dương, vậy thì...

Thái Cực Vương không nói tiếp, nhưng ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Vù.

Mùi máu tươi nồng nặc thiên địa. Phía trước chém giết cực kỳ thảm thiết. Thần Linh lệnh bài mấy phen đổi chủ. Tất cả đều giết nhau đến đỏ mắt. Chỉ cân Thần Linh lệnh bài xuất hiện trong tay người nào, người đó sẽ lọt vào công kích của những người chung quanh.

Thái Cực Vương đã từng nợ Diệp Tang một nhân tình. Và giờ đã đến lúc cần báo đáp.

Trong ba người hiệp trợ ông đến Châu Phong, Tiêu Dương và Tiêu Nhu Y đã có Thần Linh lệnh bài, duy chỉ có Diệp Tang là không có.

Bởi vậy, Thần Linh lệnh bài đối với Thái Cực Vương cũng chẳng có gì hấp dẫn. Nhưng trong đầu Thái Cực Vương nghĩ đến một người, Diệp Tang.

Hơn mười người đang chém giết nhau, mặc trang phục khác nhau. Thái Cực Vương quan sát một hồi, phát hiện ít nhất có đến sáu bảy phe cánh.

Một cuộc chém giết hỗn loạn.

Thái Cực Vương ẩn thân chỗ tối, trong lúc lắc đầu muốn rời đi, đột nhiên một tiếng hét lớn khiến cho ông phải chú ý.

- Tạ An, giao lệnh bài ra đây. Nếu không, đêm nay ta nhất định sẽ tiêu diệt bang phái của ngươi.

Lệnh bài?

Đồng tử Thái Cực Vương co rụt lại.

Thần Linh Môn sắp mở ra, đề cập đến lệnh bài, sợ rằng sẽ có liên quan đến Thần Linh Môn. Mỗi một lần Thần Linh Môn mở ra, toàn bộ giới tu hành đều dẫn phát một trận chém giết tranh đoạt. Lúc này sợ rằng cũng không ngoại lệ.

Thái Cực Vương không nghĩ đến, ông ta lại đụng phải một sự việc như vậy.

Thần Linh Môn mở ra, chỉ cần có lệnh bài trong tay là có thể tiến vào, không hạn chế tuổi tác. Nhưng lịch sử cho thấy, khi tuổi đã đến một mức nhất định, sau khi tiến vào Thần Linh Cảnh, cơ hồ cũng không nhận được bất kỳ truyền thừa nào. Thần Linh Cảnh chính là cái nôi tốt nhất cho thiên tài. Bởi vậy, mỗi một thế lực, ngoại trừ Thần linh ban ơn, người nhận được lệnh bài Thần Linh tiến vào Thần Linh Cảnh đều là thiên tài được bồi dưỡng trọng điểm.

Tuyết phủ cây cốt, mà cây cối lại đây máu. Máu và tuyết dung hợp chảy xuống.

Nhưng, khi còn cách vách núi kia hơn mười dặm, trong một khu rừng đầy tuyết, thanh âm chém giết khiến cho Thái Cực Vương chú ý, liền lặng yên chạy về phía đó.

Thái Cực Vương không yên lòng, lại đi dò xét đỉnh Châu Phong lần nữa.

Đêm càng lúc càng khuya.

Trên đỉnh Châu Phong mênh mông, một thân ảnh bay vút qua.

Thời gian trôi qua từng phút.

Bỗng nhiên, một luồng uy áp kinh khủng trong phút chốc trấn áp toàn trường.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được một sức mạnh kinh khủng đè xuống, sắc mặt đều biến đổi.

- Để lại Thần Linh lệnh bài, sau đó biến.

Giọng nói của Thái Cực Vương vang vọng toàn trường.

Ánh mắt mọi người đều chấn động. Một gã đàn ông râu quai nón dữ tợn cười lạnh:

- Cái thứ giấu đầu hở đuôi kia, ngươi tính thơm bơ à? Âm.

Cơ hồ trong một giây, gã đàn ông đã bị tan xương nát thịt, xương cốt không còn.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mọi người đều hoảng sợ, hít một hơi khí lạnh.

- Ta không tin một mình ngươi có thể đối phó được hết tất cả mọi người ở đây.

Lại có một người tiếp tục khiêu khích. Đương nhiên, kết quả cũng giống như người kia, chết.

Ai nấy đều lạnh mình.

Mặc dù bọn họ có thể liều mạng chém giết vì Thân Linh lệnh bài, nhưng đối mặt với sức mạnh không thể chống cự, đương nhiên bảo toàn cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn. Nhìn nhau vài lần, không ít người bỏ binh khí trong tay xuống, nhanh chóng trốn đi.

- ĐI.

Ánh mắt người cầm lệnh bài lóe lên, ý định rời đi, nhưng vừa mới bước ra ba bước, một chưởng ấn vô hình đánh xuống, trực tiếp làm vỡ tâm mạch. Đồng thời Thần Linh lệnh bài bay về một bên, rơi vào trong tay Thái Cực Vương.

Đỉnh Châu Phong, lại một ngày một đêm trôi qua.

Thái Cực Vương đã nhiều lần muốn đến gần vách núi nhưng không thành công, ngược lại còn vài lần suýt bại lộ hành tung.

Băng tuyết bao trùm, hai mắt Tiêu Dương nhắm chặt, môi trắng bệch. Chân khí trong cơ thể tiêu hao quá nhiều, Tiêu Dương có cảm giác không trụ nổi được nữa.

Chân khí vẫn đang cố gắng vơ vét từng giọt cuối cùng để chống đỡ cơ thể.

Cửu Miêu thần sứ vẫn còn đang ở bên trên.

Trong lòng Tiêu Dương dần dần dâng lên một sự tuyệt vọng.

Cùng đường mạt lộ.

Chân khí trong cơ thể Tiêu Dương một lần nữa vận chuyển, nhưng cung không đủ cầu, Tiêu Dương lại bị vây trong trạng thái dầu hết đèn tắt.

- Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng chưa đến mấy canh giờ nữa, không cần Thần Lệnh sứ giả động thủ, mình cũng không chống đỡ nổi rồi.

Tiêu Dương càng thêm tuyệt vọng.

- Làm sao bây giờ?

Tiêu Dương lặp đi lặp lại câu hỏi này vô số lần, nhưng bây giờ đã không còn sức chống cự, có suy nghĩ nhiều cũng uổng công.

Ba ngày trước, Tiêu Dương đã không để ý đến sự phản đối của tam lão, một lần nữa đưa bọn họ trở vào đan điền.

Hắn lo lắng chính là thời điểm trước mắt. Hắn biết tam lão sẽ không ngại hy sinh, cũng phải mang đến một đường sống cho hắn.

Tiêu Dương không muốn nhìn thấy bất cứ ai hy sinh cho mình.

Cảm nhận được khí tức trôi qua trong cơ thể, Tiêu Dương biết hắn đã không còn có thể chống đỡ được bao lâu.

Nhìn kỹ lại ngũ tạng lục phủ, mỗi một thứ đều phải dùng sức mạnh. Lúc này, Tiêu Dương đã khống chế cơ thể mình đến mức hoàn mỹ, nhưng tiếc là cũng chẳng làm nên được chuyện gì.

Dần cố gắng hết sức, đèn khô.

Tiêu Dương rốt cuộc không duy trì ổn định được nữa, lòng bàn chân trợt một cái, đạp trên tuyết đọng, phát ra một tiếng vang thật nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment