Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 946 - Chương 953: Kiếm Lực, Truyền Thừa Lại Xảy Ra

Chương 953: Kiếm lực, truyền thừa lại xảy ra Chương 953: Kiếm lực, truyền thừa lại xảy raChương 953: Kiếm lực, truyền thừa lại xảy ra

- Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đồng tử Tiêu Dương co rụt lại, để ý từ kinh mạch cho đến đan điền.

Vô số lần khởi động, trấn áp trôi qua, phía đan điền đột nhiên xuất hiện một dòng chảy nhỏ màu trắng nhạt chảy vào đan điền.

- Chân khí lại biến thành chất lỏng sao?

Tiêu Dương có chút mờ mịt, không biết làm sao.

Khí thể hóa dịch, mặc dù đây là một trạng thái cực kỳ thông thường trong tự nhiên, nhưng lại áp dụng cho chân khí trong cơ thể thì Tiêu Dương mới nghe lần đầu. Cho dù vũ hóa thành tiên, đột phá từ cảnh giới Tâm Lôi cửu kiếp đến cảnh giới tiên nhân thì cũng vẫn là tiên linh khí, vẫn thuộc về khí thể.

Tiêu Dương vô cùng kinh ngạc. Hắn biết chân khí trong cơ thể mình phát sinh dị biến, nhưng lại không thể giải thích được tại sao. Mặc dù bây giờ trong cơ thể không có cảm giác gì là không khỏe, Tiêu Dương còn có thể tùy ý phát triển, để dòng chảy thấm vào đan điền, cảm giác lại càng thêm dễ chịu.

- Sức mạnh dòng chảy này...

- Nếu dòng chảy này có thể phát triển, quán triệt toàn thân, vậy thì...

Thanh âm rất quen thuộc.

Lúc này, Tiêu Dương hận không thể đem hết chân khí trong cơ thể hóa dịch, ngưng tụ thành một dòng chảy dễ chịu vào trong đan điền. Sự cường đại của dòng chảy này khiến cho Tiêu Dương chấn động rất nhiều.

- Con đúng là có dũng khí.

Khí tức đánh đâu thắng đó.

Giọng nói của sư tôn.

Tiêu Dương mơ hồ cảm nhận một chút, không khỏi hít một hơi lãnh khí:

Tiêu Dương giống như bị sét bổ trúng, ánh mắt trợn tròn.

Tiêu Dương không khỏi mừng rỡ. Dị biến này tuyệt đối là chuyện tốt ngàn năm có một.

- Không ngờ lại cường đại như vậy.

Tiêu Dương nhịn không được mà suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng cười ha hả.

- Đại mộng thiên bách niên.

Tiêu Dương thu liễm tinh thần, tiện đà trấn áp chân khí đang bành trướng trong cơ thể, khiến cho nó thong thả chảy vào trong đan điền. Nhưng dòng chảy này quá nhỏ, dường như chỉ mới được hình thành, nhỏ gần bằng sợi tóc.

- Kim tịch túy chẩm tỉnh.

Là...

Một khắc này, Tiêu Dương cảm thấy hình ảnh trước mắt chuyển động, phảng phất đã đến một không gian khác. Một cảnh tượng rất quen thuộc đập vào mắt. Một mặt hồ trong xanh gợn sóng với hàng trăm đóa hoa sen màu xanh, một con thuyền nhỏ nhẹ nhàng đung đưa.

- Đồ nhi Tiêu Dương, bái kiến sư tôn. Kiếm tiên tối cường, Lý Thái Bạch.

- Mười bậc thang trời, trong thiên hạ rốt cuộc cũng đã xuất hiện một thiên tài bao trùm vạn tộc. Hơn nữa còn là đệ tử của ta.

Hình ảnh quen thuộc khiến cho Tiêu Dương có cảm giác giống như về nhà, vội vàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía trước.

- Lần đầu gặp mặt?

Khi Tiêu Dương nhận được truyền thừa cách thế hệ lần trước cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này. Bây giờ cảnh tượng đó đã trở lại lần nữa.

Thái Bạch Kiếm tiên cười nói:

- Không sai.

Tiêu Dương giật mình.

Một người mặc thanh y, một tay cầm kiếm, một tay khác cầm bâu rượu, chân đạp thanh liên, đột phá trời cao, giống như xé rách không gian, ánh mắt ẩn chứa khí tức đánh đâu thắng đó.

Tiêu Dương chấn động, lúc này càng thêm không thể nhận biết cảnh tượng trước mắt rốt cuộc là chân thật hay là hư ảo.

- Đồ nhi, con không cần nghi hoặc nữa. Chuẩn xác mà nói, đây là lần đầu tiên thầy trò ta gặp mặt.

Thân ảnh Thái Bạch kiếm tiên phiêu dật rơi xuống con thuyền nhỏ, toàn thân tràn ngập kiếm ý mãnh liệt, khiến cho tinh thân Tiêu Dương chấn động vài cái.

Tiêu Dương căn bản không thể nhận ra đây là chân thân hay chỉ là ảo giác. Rõ ràng hắn đã tiếp nhận tẩy lễ mười bậc thang trời, tại sao lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy?

Thái Bạch Kiếm tiên mỉm cười:

- Haha, không tệ, thật sự không tệ.

Tiêu Dương cung kính hành lễ.

- Người mà con tiếp nhận truyền thừa chỉ là một luồng ý thức ta lưu lại ở Kiếm Tông mà thôi. Còn bây giờ, sau khi được mười bậc thang tẩy lễ, chính thức câu thông thiên giới. Bản cư sĩ nhờ xu thế của mười bậc thang trời, đem kiếm lực dung nhập vào bên trong, xuống đây trao đổi với con.

Trong lòng Tiêu Dương đã nhấc lên con sóng ngập trời.

Mười bậc thang trời phủ xuống, ngay cả Cửu Miêu thần sứ cũng phải né tránh, không dám đến gần. Còn sư tôn lại có thể đem kiếm lực dung nhập vào thang trời, trực tiếp gặp hắn.

Đây chính là thủ đoạn nghịch thiên.

Vượt qua sự tưởng tượng của Tiêu Dương.

Đây được xưng là Kiếm tiên tối cường ở địa cầu.

Sau một phen khiếp sợ, trong đầu Tiêu Dương đột nhiên xuất hiện một nghi hoặc. Kiếm lực? Kiếm đạo chi lực? Vì sao không phải là tiên linh khí?

Thái Bạch kiếm tiên hiển nhiên là hiểu rõ nghi hoặc của Tiêu Dương, mỉm cười nói:

- Kiếm lực không phải là lực kiếm đạo cũng không phải là tiên linh khí, mà là một loại sức mạnh còn trên cả hai thứ kia. Người luyện kiếm, nếu có thể sinh ra kiếm lực. Mỗi một giọt kiếm lực ngang bằng xu thế vạn quân. Thái Bạch Kiếm Tiên nhìn Tiêu Dương một lát, đột nhiên nói:

- Tung hoành hoàn vũ, khắp nơi đều là nhà. Đồ nhi, sẽ có ngày chúng ta gặp lại.

Thái Bạch Kiếm Tiên mỉm cười:

- Sư tôn, người đang ở đâu vậy?

Một hồi lâu, Tiêu Dương nhảy dựng lên, ánh mắt tràn ngập cảm kích, nhìn Thái Bạch Kiếm Tiên, một lát sau liên thở ra một hơi, đè nén sự kích động trong lòng, lên tiếng hỏi:

Nhờ có kinh nghiệm của Kiếm tiên tối cường, chính xác đã giúp cho Tiêu Dương giảm đi không ít khó khăn trên con đường tu luyện.

Điều này đủ để nói rõ kiếm lực cường đại vô cùng.

Chỉ có kiếm tiên mới có thể hiểu được.

- Đây cũng chính là nguyên nhân vi sư không tiếc hao phí kiếm lực để gặp mặt con.

Thái Bạch Kiếm Tiên nói:

- Thời gian không còn nhiều, tẩy lễ mười bậc thang trời rất nhanh chấm dứt. Con hãy nghe lời vi sư dặn.

- Kiếm lực chính là sức mạnh mạnh nhất trong giới kiếm tu của chúng ta, nhất định phải biết cách sử dụng. Có được kiếm lực, con mới có thể thật sự phát huy tiên uy của Thanh Liên kiếm ca.

- Đây chính là kinh nghiệm nhiều năm của vi sư đối với kiếm lực. Con hãy ghi nhớ trong đầu.

Thái Bạch Kiếm Tiên giương kiếm trong tay, trong phút chốc từng đạo quang mang đánh xuống người Tiêu Dương. Từng đạo thần thức tập trung dày đặc dũng mãnh tiến vào trong đầu hắn. Tiêu Dương bắt đầu khoanh chân ngồi xuống, cố gắng tiếp nhận.

Tất cả đều là chí bảo.

Tiêu Dương ức chế không được sự kích động và phấn chấn.

- Thứ trong cơ thể con bây giờ chính là kiếm lực. Đồ nhi, thây không ngại nói cho con biết, trong giới Kiếm tu mà thây nhìn thấy, người nằm ở cảnh giới tiên nhân có thể sinh ra kiếm lực, con chính là người thứ hai. Khi vi sư có được kiếm lực, khi đó đang ở cảnh giới Tâm Lôi bát kiếp.

Thái Bạch Kiếm Tiên cười ha hả.

- Con đoán không sai.

Tiêu Dương dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt mở to, hơi thở có chút dồn dập.

- Một giọt2

- Trên người con đang có Tam Xích Lệnh của Tam Xích Thần Minh Điện?

Tiêu Dương cung kính gật đầu.

- Thần Linh cảnh địa.

Ánh mắt Thái Bạch Kiếm Tiên hiện lên sự hoài niệm, nửa ngày sau nhẹ thở ra một hơi, nói:

- Đồ nhi, nhớ kỹ câu nói của vi sư, nếu đã tiến vào Thần Linh cảnh địa, không thể tiếp nhận truyền thừa của Tam Xích Thần Minh Điện. Hãy nhớ lấy.

Tiêu Dương giật mình. Thánh Long Vương bị đuổi giết, Bạch Phát Ma Tôn bảo hắn phải cẩn thận với Thần Minh. Hôm nay sư phụ lại nói như vậy, càng làm cho Tiêu Dương có suy nghĩ bài xích Tam Xích Thần Minh Điện, liền gật đầu: - Con rõ rồi.

- Ừm, nếu đã tiến vào Thần Linh cảnh, có cơ hội, hãy đi tìm một vị Linh Cưu tiên sinh.

Thái Bạch Kiếm Tiên nói:

- Vi sư đã chuẩn bị cho con một món quà trong Thần Linh cảnh địa.

- Cảm ơn sư tôn.

Tiêu Dương vừa vui mừng vừa sợ hãi. Sư tôn cho hắn sao có thể là vật tâm thường được. Lần đầu tiên nhận được truyên thừa cách thế hệ, hắn đã có được Hám Đạo Thuật. Hôm nay lại có được kinh nghiệm vận dụng kiếm lực, có thể nói là chí bảo.

Trong đầu Tiêu Dương đột nhiên nghĩ đến một điều gì, muốn nói rồi lại thôi, nửa ngày sau không nói ra được.

Hắn nghĩ đến nguyên nhân Kiếm tông bị diệt.

Thái Bạch Kiếm Tiên đã rời khỏi địa cầu nhiều năm, sợ rằng không biết được chuyện Kiếm Tông bị diệt trăm năm trước.

Tiêu Dương vẫn không nói cho Thái Bạch Kiếm Tiên biết. Bởi vì hắn nghĩ, Thái Bạch Kiếm Tiên dùng phương thức này để gặp hắn, nhất định là không tiện trở vê. Nếu như hắn đem chuyện Kiếm Tông bị diệt nói cho sư tôn biết, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến ông.

Cừu của Kiếm Tông sẽ do hắn báo.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên một sự kiên quyết.

Năm đó sư tôn có thể trấn áp mười tám hộ long thế gia, hắn là đệ tử của ông, nhất định có thể tạo dựng được cảnh tượng huy hoàng đó.

Sau khi Thái Bạch Kiếm Tiên giải đáp một số vấn đề có thể gặp trong lúc tu luyện, đột nhiên nói:

- Đồ nhi, chúng ta tạm biệt ở đây thôi. Hãy cố gắng mà tu hành. Vi sư chờ mong một ngày nào đó con sẽ vang danh bốn phía.

Dứt lời, Thái Bạch Kiếm Tiên trực chỉ một kiếm lên trời cao, cười một cách tiêu sái, thân ảnh phá không mà đi.

- Sư tôn.

Hình ảnh chợt lóe lên trước mắt Tiêu Dương, phía trước chỉ còn lại tuyết trắng mờ mịt.

Hắn vẫn còn đang ở dưới vách núi.

Trong đầu Tiêu Dương đột nhiên xuất hiện hàng ngàn tin tức.

Một lát sau.

Tiêu Dương hướng về phía chân trời, cung kính hô lên:

- Đa tạ sư tôn.

Tiêu Dương không kịp tiêu hóa những gì mà tẩy lễ mười bậc thang trời và Thái Bạch Kiếm Tiên mang đến cho hắn. Hắn không quên rằng trước mắt hắn vẫn còn một nguy cơ rất lớn. Tẩy lễ mười bậc thang trời sắp kết thúc rồi.

Cửu Miêu thần sứ đứng cách vài dặm bắt đầu chuẩn bị, chỉ chờ tẩy lễ chấm dứt sẽ nhanh chóng lao đến.

- Thần Lệnh sứ giả? Cũng may mà ngươi còn ở đây.

Tâm trạng Tiêu Dương thoải mái vô cùng. Cuộc gặp gỡ này càng khiến cho hắn tràn ngập chờ mong đến Thần Linh cảnh địa.

Thân ảnh chợt lóe, bay vút lên không, một khắc sau liên biến mất khỏi vách núi.

Tiến vào trong khu rừng tuyết, Tiêu Dương không chút lưu lại, tốc độ như điện quang.

Rất nhanh, xuất hiện trước mắt hắn là một vách đá khác.

Thánh Long Vương đang ở trong một động khẩu bên trong vách đá. Bốn phía tràn ngập trận pháp ẩn nặc khó có thể phát hiện.

Tiêu Dương quen việc dễ làm, dựa theo phương pháp của Thái Cực Vương, nhanh chóng bước vào.

Lúc này, tẩy lễ mười bậc thang trời đã chấm dứt.

Vù.

Phía chân trời xẹt qua một đạo ánh sáng hoàn mỹ.

Cửu Miêu thần sứ lập tức chạy đến, thần thức cường đại trải rộng cả vách núi.

- Biến mất rồi?

Ánh mắt Cửu Miêu thần sứ hiện ra sự không cam lòng, màu vàng trong ánh mắt chớp động không ngừng, tay cầm Trọng Xích, liếc nhìn bốn phương tám hướng, một lát sau Trọng Xích oanh xuống, ầm ầm chấn vang.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Dưới đáy vực không ngừng quanh quẩn giọng nói của Cửu Miêu thần sứ.
Bình Luận (0)
Comment