Chương 955: Đại đạo chí giản, trí mệnh tam kiếm!
Chương 955: Đại đạo chí giản, trí mệnh tam kiếm!Chương 955: Đại đạo chí giản, trí mệnh tam kiếm!
Giọng điệu Tiêu Dương rất kiên quyết, Thánh Long Vương muốn nói rồi lại thôi, căn bản không cách nào phản kháng. Bởi vì Tiêu Dương đứng trên góc độ của một thầy thuốc, tuyệt đối không để người bệnh có thể lựa chọn lung tung.
Trong lòng Thánh Long Vương mơ hồ có chút cảm động. Sự quật cường của tên tiểu tử này rất giống với ông năm xưa. Mà hết thảy các lão tiền bối khi nhìn thấy thiên tài đều sinh ra suy nghĩ như vậy.
- Thánh Long tiên nhân, mời.
Tiêu Dương lấy ra ngân châm, bày một cách ngăn ngắn trên tảng đá, thần sắc trịnh trọng, gật đầu ra hiệu với Thánh Long Vương.
Mặc dù Tiêu Dương nắm chắc có thể trị liệu thương thế cho Thánh Long Vương, nhưng hai luông sức mạnh bên trong cơ thể Thánh Long Vương đang tàn phá lẫn nhau. Nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ gia tăng mức độ tử vong cho ông. Lúc này Tiêu Dương không dám có chút khinh thường.
Thánh Long Vương bình ổn lại tâm trạng, bắt đầu cởi quần áo trên người mình xuống.
Vết thương lớn nhỏ trên người Thánh Long Vương cộng lại mấy chục vết, nhìn qua có chút kinh người. Cả trong lẫn ngoài đều bị trọng thương, có thể cầm cự đến lúc này, thần sắc vẫn thản nhiên, có thể nói lực nhẫn nại của Thánh Long Vương là hiếm có trên đời.
Thu lại tinh thần.
Ánh mắt Thánh Long Vương hiện lên sự tán thưởng. Từ lúc Tiêu Dương hạ châm đầu tiên, Thánh Long Vương đã cảm nhận được sự bất phàm trong tạo nghệ châm cứu của hắn.
Kiến văn Thánh Long Vương rất rộng, nhưng vẫn không tưởng tượng được, Long Vũ Cửu Thiên Châm đã thất truyền từ lâu nay lại xuất hiện trước mắt, càng làm cho Thánh Long Vương tin tưởng Tiêu Dương nhiều hơn.
Tiêu Dương đâm thẳng một ngân châm vào một yếu huyệt của Thánh Long Vương. Một cổ kiếm lực dày đặc đánh thẳng vào huyệt vị của Thánh Long Vương.
Thiên hạ đệ nhất thân châm, Long Vũ Cửu Thiên.
Kiếm lực gia tăng, ngân châm phát ra tiếng ong ong.
Mỗi một châm đâm vào một vị trí đặc biệt bên trong cơ thể Thánh Long Vương, kiếm lực liền phá thể mà vào.
Tiêu Dương cầm một ngân châm, bắt đầu vận khí, dẫn động kiếm lực.
Thần sắc của Tiêu Dương lúc này rất kiên quyết và bình tĩnh, tâm thân hợp nhất, chú tâm vận chuyển kiếm lực vẫn chưa quen thuộc cho lắm, thi triển Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm. Bên trong sơn động không ngừng phát ra tiếng rồng ngâm.
- Tiền bối đừng phân tâm.
Sức mạnh trong người Thánh Long Vương quá mạnh, mặc dù không phải hướng đến Tiêu Dương, nhưng cũng không phải năng lượng Tiêu Dương có thể ngăn cản được, chỉ có thể vận dụng kiếm lực cường đại.
Nhưng khi Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm xuất hiện, Thánh Long Vương liền cả kinh, chợt nghe Tiêu Dương quát nhẹ, vội thu liễm tinh thần, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Động tác trong tay không ngừng gia tốc. Hạ châm dứt khoát, trước khi hai nguồn năng lượng bên trong cơ thể Thánh Long Vương có thể phản kháng, Tiêu Dương đã hạ châm xong.
- Kiếm lực tiêu hao so với quá trình thi châm nhanh hơn rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng khi kiếm lực tiêu hao hết mà châm cứu còn chưa hoàn thành.
Vù vù.
Dưới tình huống như vậy, kiếm lực vốn rất thưa thớt bên trong cơ thể từng chút một trôi qua. Trán Tiêu Dương chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
Tiêu Dương đang khiêu chiến với cực hạn.
Ngân châm lóe lên, cự long trong sơn động như thức tỉnh, khởi động theo tốc độ cao nhất của Tiêu Dương.
Tiêu Dương miệng nói tay thi châm xuống đúng huyệt vị, không hề thua kém một giây.
Trong thời điểm này chỉ có thể tăng tốc thi châm mà thôi.
Mỗi một châm hạ xuống cũng chỉ là trong nháy mắt. Nhưng trong thời gian nháy mắt đó, hai tay Tiêu Dương chuyển động nhanh không biết bao nhiêu lần. Ngân châm đâm xuống không sai, thời gian hạ châm cũng vô cùng hoàn mỹ. Tạo nghệ châm cứu này phải nói là cực cao.
Đầu óc Tiêu Dương rất nhanh chuyển động, cố gắng kêềm chế sự nôn nóng trong lòng.
Ông cảm nhận được một cổ nhiệt lưu nhẹ nhàng chảy qua, khôi phục lại ngũ tạng lục phủ bên trong cơ thể. Cảm giác thống khổ dày vò ông một khắc này đã giảm đi không ít.
Cuối cùng, mắt Thánh Long Vương đột nhiên mở to, tinh quang lóe lên, lập tức nhắm hai mắt lại.
Quá trình này đối với hai người có thể nói là dài vô tận.
Vù vù vù.
- Thứ nhân trung, mại quan nguyên.
- Thượng tử cung, bức thần đình.
- Lạc thiên đột, kích trung phủ.
Một khắc này, ánh mắt Thánh Long Vương cũng trở nên bình tĩnh, cố gắng kêm nén sự rúng động trong lòng. Vốn tưởng rằng đây đã là cực hạn của hắn, không nghĩ đến một giây sau tốc độ thi châm lại tăng lên một tầng.
- Quá thiên phủ, đạp linh khư.
Tiêu Dương giống như đạt đến cảnh giới vong ngã. Trán và chóp mũi đã phủ đầy mồ hôi, nhưng hai mắt vẫn kiên định, mười ngón tay huy động không ngừng.
Đương nhiên, hắn cũng không phải là thi châm mù quáng. Mỗi một châm đâm xuống đều chuẩn xác vô cùng, một chút cũng không kém.
- Không hổ danh là đệ nhất thần châm trong thiên hạ.
Thánh Long Vương âm thầm vận chuyển chút tiên linh khí còn lại, phối hợp với Tiêu Dương.
Một châm lại tiếp một châm.
Thân hình Tiêu Dương đột nhiên run lên, có chút không ổn định.
Tiêu hao này có thể nói là ngang ngửa với ba ngày ba đêm hắn ẩn núp dưới vách núi, nhất là kiếm lực đã hoàn toàn tiêu hao bên trong đan điền, khiến cho đan điền của hắn có cảm giác khô kiệt. Một châm cuối cùng hạ xuống.
Tiêu Dương nặng nề thở ra một hơi, không kịp lau mồ hôi, xụi lơ ngã xuống mặt đất.
Lúc này, cả người Thánh Long Vương như chìm trong ngân châm dày đặc, mang theo sức mạnh thần kỳ kích thích cơ thể Thánh Long Vương.
- Cuối cùng cũng hoàn thành đợt thi châm đầu tiên.
Tiêu Dương không chút che giấu mà tu luyện trước mặt Thánh Long Vương. Thánh Long Vương hiển nhiên là có thể nhìn ra được.
- Quả thật là thiên phú dị bẩm. Kiếm lực của hắn vừa mới ngưng tụ không lâu, nhưng lại biết được phương pháp vận chuyển kiếm lực cao minh như vậy.
Trong lúc Thánh Long Vương đang cảm khái, ánh mắt đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, càng thêm không nhịn được mà thán phục:
- Sao?
Nhưng Thánh Long Vương không biết, hôm nay Thái Cực Vương cũng đã nằm trong danh sách bị truy sát của Tam Xích Thần Minh Điện.
Việc này tùy thời có thể dẫn đến họa sát thân, bởi vậy Thánh Long Vương cực lực không để cho Thái Cực Vương biết, sợ liên lụy đến ông ấy.
Nhất định phải tranh thủ.
Tiêu Dương dần dần ổn định tinh thần, thong thả khôi phục từng giọt kiếm lực. Tốc độ rất chậm, nhưng Tiêu Dương cũng chỉ có thể kiên nhẫn.
Khoảng bốn năm tiếng sau, hai mắt Thánh Long Vương nhẹ nhàng mở ra, so với lúc trước thì tinh anh hơn nhiều. Ông thầm thở ra một hơi, nhưng thân hình không cách nào nhúc nhích. Cả người cắm đầy ngân châm, chỉ chừa đôi mắt rơi xuống người Tiêu Dương, trong lòng xúc động vạn phần:
- Tên tiểu tử này có thể được xưng là kỳ tài thế giới.
- Kiếm Tông có hy vọng rồi.
Ánh mắt Thánh Long Vương có chút phức tạp nhìn Tiêu Dương:
- Chỉ là... không biết hắn có thể thuận lợi trưởng thành hay không. Mong rằng những người kia sẽ không chú ý đến hắn quá nhanh.
Thánh Long Vương thở ra một hơi.
Người bên ngoài không biết vì sao ông lại bị Thân Lệnh truy sát. Nhưng bản thân Thánh Long Vương hiểu rất rõ, là vì mấy năm gần đây ông đang điều tra một bí mật có thể nói là kinh thiên động địa.
Trong đầu Tiêu Dương lại xuất hiện lời nói của Tiểu Thất tiền bối. Lúc này Tiêu Dương hy vọng Thần Linh môn mở ra sẽ chậm một tháng như lời Tiểu Thất tiên bối đã nói.
- Nhanh thì ba ngày, chậm thì một tháng, Thần Linh môn sẽ mở ra.
Tiêu Dương chưa từng cảm giác thời gian lại khẩn trương như lúc này.
Thương thế của Thánh Long Vương cực kỳ nghiêm trọng. Một lần thi châm sẽ không đủ. Tiêu Dương nhất định phải khôi phục kiếm lực, trị liệu cho Thánh Long Vương.
Một khắc Tiêu Dương thi châm xong, Thánh Long Vương liền chìm vào giấc ngủ. Tiêu Dương ngồi dưới đất nghiêm túc quan sát tình huống của Thánh Long Vương, sau đó thở ra một hơi, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển khẩu quyết chân khí. Tiêu Dương ngồi trên mặt đất, lau mồ hôi trên trán, nghĩ lại cảnh tượng vừa nãy mà thấy sợ. Tuy kiếm lực rất mạnh, nhưng tiêu hao quá nhanh, mà hắn lại không quá hiểu biết về kiếm lực, thiếu chút nữa đã tạo thành đại họa. Nếu thi châm ngừng lại giữa chừng, sợ rằng chẳng những không cứu được Thánh Long Vương mà còn tiễn hắn đến gặp Diêm Vương gia luôn.
Nhưng Thánh Long Vương đã đánh giá Tiêu Dương quá cao rồi. Phương pháp vận chuyển kiếm lực cũng không phải tự thân Tiêu Dương nghĩ ra, mà là hắn đang tiêu hóa kinh nghiệm vô cùng quý báu mà Thái Bạch kiếm tiên để lại cho hắn.
Kinh nghiệm của Kiếm tiên tối cường, cho dù là Thánh Long Vương nhìn thấy, cũng phải xem như chí bảo.
Điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao Thánh Long Vương lại kinh ngạc và thán phục khi nhìn Tiêu Dương vận chuyển kiếm lực.
Trong mắt Thánh Long Vương, Tiêu Dương chính là một kỳ tích.
- Vốn cho rằng thiên phú của Hàn nhi đã có thể được xưng là chí tôn trong giới thiếu niên ở địa cầu, không nghĩ đến tên tiểu tử này lại còn giỏi hơn.
Thánh Long Vương nhịn không được mà thở dài, đồng thời không khỏi chờ mong:
- Thần Linh môn sắp mở ra rồi, không biết khi tên tiểu tử này tiến vào Thần Linh cảnh địa có thể trấn áp được ba nghìn thiên tài của thế giới không, thậm chí là đánh bại được kẻ kế thừa Thần Minh? Đây tuyệt đối là thời điểm tranh bá của giới thiếu niên.
Trong lúc Thánh Long Vương đang cảm thán thì Tiêu Dương đang hấp thu kinh nghiệm của sư phụ mình.
Trọng điểm mà Tiêu Dương hấp thu hôm nay chính là lĩnh ngộ về kiếm lực.
Đều là kiếm tu thì có cùng nguồn gốc. Kinh nghiệm của Thái Bạch kiếm tiên đối với Tiêu Dương quả thật rất quan trọng. Chỉ cân một hai chữ ngắn ngủi thôi cũng đủ làm cho Tiêu Dương khoan khoái đến tận lỗ chân lông.
- Kiếm lực, sức mạnh tiếp cận thiên địa chi nguyên.
- Kiếm chi bốn chữ, đánh đâu thắng đó.
Tiêu Dương giống như vui chơi thỏa thích bên trong thế giới kiếm lực, dùng tốc độ cực khoái giải thích kiếm lực, vận dụng kiếm lực, chẳng khác nào kẻ đói mà ăn hết tất cả.
Từ la lãm lúc ban đầu đến nhận thức đơn giản, sau đó là khắc sâu lý giải.
Cái này vốn phải là một quá trình rất dài. Nhưng tiền nhân trông cây hậu nhân hưởng. Có được kinh nghiệm quý báu từ sư tôn Thái Bạch kiếm tiên, con đường mà Tiêu Dương đi trở nên bằng phẳng không ít.
Trong lúc đang hấp thu kiếm lực, đột nhiên Tiêu Dương chú ý đến một vật.
- Bảo điển kiếm lực.
Tiêu Dương không khỏi giật mình. Bên trong kiếm lực bảo điển có ghi lại không ít kỹ xảo vận dụng kiếm lực vô cùng cao minh.
Đương nhiên, Tiêu Dương cũng không nôn nóng hấp thu. Sau một phen sàng lọc, trong đầu Tiêu Dương dừng lại ở tám chữ:
- Đại đạo chí giản, trí mệnh tam kiếm!