Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 949 - Chương 956: Tìm Cách Rời Khỏi

Chương 956: Tìm cách rời khỏi Chương 956: Tìm cách rời khỏiChương 956: Tìm cách rời khỏi

Tám chữ trôi nổi trong đầu Tiêu Dương, chậm rãi chuyển động, ẩn chứa kiếm lực nồng đậm.

- Đại đạo hóa giản, trí mạng tam kiếm.

Đây chính là kiếm chiêu thích hợp vận dụng kiếm lực nhất mà Tiêu Dương đã sàng lọc ra được trong ngày hôm nay.

Chất chứa đại đạo, hóa phồn vi giản, kiếm kiếm trí mạng.

Tinh thân Tiêu Dương triệt để đắm chìm vào, hai mắt nhắm chặt, nghiền ngẫm tam kiếm.

Chiêu thức nhìn qua thì đơn giản vô cùng, nhưng khắp nơi lộ ra sát cơ, đồng thời phát huy tác dụng của kiếm lực đến tình trạng hoàn hảo nhất.

- Đệ nhất kiếm, Hỏa Vân Kích Lãng.

- Đệ nhị kiếm, Phi Hoa Trục Nguyệt.

Không thể tưởng tượng được.

Nhưng sự kiện tẩy lễ mười bậc thang trời ngày hôm nay phát sinh dưới vách núi đã thu hút không ít thân ảnh áo lam tìm kiếm xung quanh.

- Rốt cuộc tên tiểu tử này tiếp nhận truyên thừa của ai vậy?

Bên ngoài trời đã rất khuya, tuyết trắng vẫn rơi đầy. Lúc này không gian yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng nước ngấm vào mặt đất.

Tiêu Dương dùng ngón tay thay kiếm, chậm rãi diễn hóa. Trong sơn động, kiếm khí thỉnh thoảng xẹt qua, đánh về phía thạch bích.

Nhưng Cửu Miểu thần sứ vẫn không tin:

- Đệ tam kiếm, Tiên Nhân Chỉ Lộ.

Trên đỉnh núi, Cửu Miểu thần sứ đã khôi phục lại sự bình tĩnh, kêm chế sự nôn nóng trong lòng, ánh mắt như đuốc nhìn bốn phía, thỉnh thoảng không che giấu được lửa giận mà bay vút qua.

Thánh Long Vương chăm chú nhìn Tiêu Dương, càng nhìn càng chấn kinh. Ban đầu, ông không cho rằng kiếm chiêu của Tiêu Dương cao minh, nhưng theo từng chiêu thức Tiêu Dương múa ra, sự chấn kinh trong mắt Thánh Long Vương không khỏi càng lúc càng nhiều:

Mỗi một kiếm đều có uy thế đoạt mạng, mỗi một kiếm đều tản ra phong mang đánh đâu thắng đó.

Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, trong sơn động hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh mắt sắc bén ánh lên màu vàng:

Thánh Long Vương mơ hồ cảm giác được, lúc này nhìn Tiêu Dương dùng ngón tay huy động kiếm chiêu, đối với bản thân ông cũng có lợi.

- Bổn thần muốn nhìn xem, ngươi còn có thể ẩn núp đến bao giờ.

Ngày hôm nay, ông ta đã bị một tên nít ranh tát vào mặt một cái.

- Hắn nhất định vẫn chưa đi xa.

Ánh mắt Cửu Miểu thần sứ xẹt qua một chút hàn băng. Chỉ cần hắn còn trên đỉnh Châu Phong này, Thần Linh môn vừa mở ra, ông ta sẽ phát hiện ngay. Cửu Miểu thần sứ đã quyết định chờ Thần Linh Môn mở ra ngay trên đỉnh Châu Phong này.

- Thời gian Thần Linh môn mở ra cho đến khi đóng lại là một nén nhang. Cho dù bổn thần không kịp bắt tên tiểu tử kia, để cho hắn tiến vào Thần Linh cảnh địa, nhưng Thánh Long Vương... Hừ! Thời gian một nén nhang cũng đủ cho bổn thần hủy diệt một tên gia hỏa đã gần tử vong.

Thần Linh Môn sắp sửa mở ra.

- Sư đệ, đệ đệ, tại sao đệ còn chưa trở về?

Trong lòng Cửu Miểu thần sứ đã có một kế hoạch.

Trong đầu không ngừng xuất hiện dấu chấm hỏi.

- Đệ đệ, rốt cuộc là đệ đang ở đâu?

Tên ăn mày vén mái tóc rối bù, lộ ra một gương mặt đầy nếp nhăn, hai mắt hơi đục, chứng tỏ tuổi tác đã cao. Lúc này, ánh mắt ông ngơ ngác nhìn phía trước sơn động, vách tường đã nhiễm không ít bụi trân. Bước chân lão giả lảo đảo trên mặt đất, lau đi một lớp đất trên vách tường, lộ ra một chữ "Khốn".

Một khi Thần Linh Môn mở ra, thân sứ đều phải quay về. Đây chính là quy củ.

Gió lạnh vẫn thổi qua, tuyết trắng vẫn rơi xuống, một độc hành giả lao đi trong tuyết.

Mái tóc rối tung, quần áo tả tơi, nhìn không rõ dung mạo, chẳng khác nào một tên ăn mày, bước chân lảo đảo dẫm trên tuyết trắng, một tay cầm hỏa côn chống đỡ cơ thể, thân ảnh dần dần biến mất trong thiên địa.

Địa thế trên đỉnh Châu Phong rất phức tạp, động đá vô số. Cho dù tên ăn mày kia có tiến vào một sơn động cũng không làm ai chú ý. Bên trong sơn động, tuyết không bay vào được, hoàn toàn khô ráo. Một viên dạ minh châu treo trên tường, phát ra thứ ánh sáng lờ mờ. Khắp nơi đều là bụi, chứng tỏ sơn động này đã lâu rồi không có người ở.

- Nếu tên tiểu tử kia ưu tú như vậy, chắc chắn trên người hắn sẽ có Thần Linh lệnh bài.

Cửu Miểu thần sứ cười lạnh:

- Thần Linh môn mở ra, nhất định sẽ xuất hiện dị tượng tự nhiên. Cho dù ngươi có ẩn núp ở đâu đi chăng nữa, tất sẽ bại lộ hành tung.

Cửu Miểu thần sứ thậm chí hoài nghi, tên tiểu tử kia đột nhiên biến mất, sợ rằng đang ở cùng với Thánh Long Vương.

Đêm khuya người vắng.

Cách ngọn Châu Phong mười dặm có một ngôi tự miếu bình thường.

Trong phòng khách, Thái Cực Vương, Diệp Tang và Tiêu Nhu Y đang ngồi.

Ba người vẫn đang khôi phục lại sự bình tĩnh sau khi nhìn thấy tẩy lễ của mười bậc thang trời.

- Không biết Tiêu Dương có thuận lợi cứu được Thánh Long Vương hay không?

Diệp Tang nói.

- Yên tâm đi,/long vũ cửu thiên thân châm" của Tiêu Dương được xưng là đệ nhất thần châm trong thiên hạ.

Tiêu Nhu Y hoàn toàn tin vào y thuật của Tiêu Dương.

- Cái mà ta lo chính là Thân Linh môn.

Tiêu Nhu Y mỉm cười. Trải qua mấy ngày ở chung, quan hệ giữa hai người cực kỳ hòa hợp. Tiêu Nhu Y cũng gọi Thái Cực Vương là Quân gia gia. - Quân gia gia, ông hãy cầm đi. Nếu như ông cảm thấy thiếu nợ Tang tỷ, sau này đền bù cho chị ấy gấp đôi là được.

Không chút hối hận.

Đây chính là sứ mạng của Diệp Tang.

Thánh Long Vương liên quan đến vận mệnh của Kỷ Ly tiên nhân, cũng như liên quan đến hy vọng Kiếm Tông quật khởi.

- Có thể cứu được Thánh Long Vương, đừng nói là lệnh bài, cho dù chết cháu cũng không do dự.

Thái Cực Vương ngẩn ra, nhìn Diệp Tang.

- Cái này có thể cứu được Thánh Long Vương.

Diệp Tang nói:

- Hãy nghĩ biện pháp đưa lệnh bài cho ông ấy. Tuy Thần Linh cảnh địa không có tác dụng đối với Thánh Long Vương, nhưng ông ấy có thể nhờ nó mà tránh được một kiếp.

Thái Cực Vương nhất thời không biết trả lời Diệp Tang như thế nào.

Bình tính mà nói, biện pháp này của Diệp Tang cũng không phải là hoàn mỹ. Nội đem lệnh bài giao cho Thánh Long Vương cũng đã là một nan đề. Nhưng nó cũng còn tốt hơn là để Thánh Long Vương ngồi đó mà chờ chết. Với thực lực đỉnh phong của ông, muốn tránh thoát Cửu Miểu thần sứ cũng có vài phần nắm chắc. Nhưng Thánh Long Vương đang bị trọng thương, muốn trốn thoát là điều không dễ.

Nhưng khối lệnh bài này là ông cho Diệp Tang. Bây giờ bảo ông lấy lại, ông thật không biết làm sao mà câm lại.

- Quân lão, hãy cầm lấy đi. Đây không phải là thứ thuộc về cháu.

Diệp Tang mỉm cười:

Không khí trong phòng chùng xuống. Một lát sau, Diệp Tang cho tay vào túi, móc ra Thần Linh lệnh bài, đưa đến tới trước Thái Cực Vương.

- Tiêu Dương có Tam Xích Lệnh, còn có thể mượn Thần Linh Môn mà trốn thoát, nhưng Thánh Long Vương đang bị thương...

Tiêu Nhu Y cũng cảm thấy lo lắng:

- Một khi Thần Linh môn mở ra, hành tung của bọn họ nhất định sẽ bại lộ.

Không ai biết được thời gian chính xác Thần Linh môn sẽ mở ra. Nó giống như một quả bom hẹn giờ, khiến người khác không thể nào yên tâm được.

Thái Cực Vương cau mày, thần sắc ngưng trọng.

Thái Cực Vương thở ra một hơi, tiếp nhận lệnh bài:

- Được, ta xin lấy lại.

Thái Cực Vương đứng lên, nhìn thoáng qua màn đêm bên ngoài, trâm giọng nói:

- Sự việc không nên trì hoãn. Ta sẽ tìm cách ra ngoài, tranh thủ cơ hội tiến vào sơn động.

- Quân gia gia, hãy cẩn thận.

Hai cô gái đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thái Cực Vương rời khỏi.

Trong một sơn động trên đỉnh núi, Tiêu Dương khoanh chân ngồi trên mặt đất, hỏa vân bao trùm thiên địa, kiếm ý tràn ngập. Trong nháy mắt, hỏa vân hóa kiếm, biến thành phong mang tuyệt thế, nhấc lên con sóng ngập trời.

Đệ nhất kiếm, Hỏa Vân Kích Lãng.

Rốt cuộc Tiêu Dương cũng đã hiểu được ý nghĩa của một kiếm này. Kiếm khí tràn ngập ở đầu ngón tay, một khắc đâm thẳng.

- Không ổn rồi.

Tiêu Dương đột nhiên mở mắt, nhanh chóng triệt tiêu kiếm ý, đồng thời phá tan kiếm khí đang bay ra ngoài.

Trên lưng Tiêu Dương đổ mồ hôi lạnh, thâm thở phào một hơi. Nếu không phải hắn kịp thời phản ứng, sợ rằng thạch động phía trước đã bị kiếm khí của hắn xuyên qua, cuối cùng nổ tung.

Nhưng trong lòng Tiêu Dương lại mừng như điên. Tam kiếm trí mạng này còn sắc bén hơn hắn đã nghĩ.

Tiêu Dương cảm nhận một chút kiếm lực bên trong đan điền. So với trước khi trị liệu cho Thánh Long Vương thì bây giờ có tăng lên được một chút.

Tu luyện tam kiếm trí mạng đồng thời cũng là quá trình lắng đọng kiếm lực.

Lúc này, Tiêu Dương như muốn thét lên. Cảm giác sức mạnh này thật sự quá mỹ diệu.

Nhưng Tiêu Dương vẫn biết được giới hạn của mình. Cho dù hắn có mạnh, nhưng cũng còn bị vây trong tiểu tiên kiếp. Đỉnh Châu Phong này tùy thời có thể là nơi an táng hắn.

Cửu Miểu thần sứ chính là cường giả tuyệt thế hiếm có trên thế gian này.

- Hảo kiếm, hảo kiếm.

Thánh Long Vương thở dài tán thưởng một câu. Tiêu Dương vừa nhảy lên, lập tức quay đầu nhìn lại Thánh Long Vương, sau đó vận chuyển kiếm lực, một tay đặt lên mạch của Thánh Long Vương, nửa ngày sau ánh mắt hiện lên sự vui mừng:

- Thương thế của tiên bối hồi phục nhanh hơn vẫn bối tưởng tượng.

Thánh Long Vương mỉm cười:

- Tiêu Dương, trên đời này cũng không phải chỉ có mình cậu có kỳ ngộ.

Thể chất của Thánh Long Vương cũng được xem là kinh người.

Nghe xong, Tiêu Dương gật đầu. Đúng thật, trên con đường tu hành, ngoài tư chất và kỳ ngộ còn cần thêm vận khí và cương nghị thì mới có thể thành tựu được.

Thánh Long Vương khôi phục thương thế là nằm ngoài dự đoán của Tiêu Dương.

- Vãn bối sẽ thi châm cho tiền bối thêm hai lần nữa, nhất định sẽ chữa lành thương thế trên người cho tiền bối. Ngoài ra còn phải giải độc nữa.

Tiêu Dương vừa rút châm vừa nói.

- Tiêu Dương, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu.

Khi Tiêu Dương rút châm sau lưng Thánh Long Vương, Thánh Long Vương đột nhiên hỏi một câu:

- Sư phụ của cậu là ai ở Kiếm Tông?

Nghe xong, Tiêu Dương trâm ngâm nửa ngày, nhưng vẫn thành thật trả lời:

- Thanh Liên nhất mạch, Thái Bạch kiếm tiên.

- Sao? Thánh Long Vương chấn động, ánh mắt hiện lên thân sắc kích động, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh, thâm thở ra một hơi, trong giọng nói không kêm chế được sự khó tin:

- Sư phụ của cậu là Thái Bạch kiếm tiên?

- Đúng vậy.

Tiêu Dương nhổ hết ngân châm trên người Thánh Long Vương, vận khí vào trong người Thánh Long Vương một lần. Bởi vì hắn đứng ở đằng sau, cho nên cũng không chú ý thần thái của Thánh Long Vương cho lắm. Nhưng điều này Tiêu Dương cũng đã quen rồi. Ai mà nghe sư phụ của hắn là Thái Bạch kiếm tiên cũng đều bị chấn kinh. Dù sao, uy danh của Thái Bạch kiếm tiên quá hiển hách trong giới tu hành.

- Kiếm Tông thật là may mắn.

Thánh Long Vương thâm than một câu. Sau đó ông vận khí, cảm giác thương thế bên trong đã giảm một nửa. Đương nhiên, độc khí kia vẫn còn đang tàn sát bên trong ông.

- Nơi này không nên ở lâu.

Thánh Long Vương đột nhiên lên tiếng:

- Tiêu Dương, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp rời đi trước.
Bình Luận (0)
Comment