Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 950 - Chương 957: Báo Tuyết Rơi Xuống Vực

Chương 957: Báo tuyết rơi xuống vực Chương 957: Báo tuyết rơi xuống vựcChương 957: Báo tuyết rơi xuống vực

Màn đêm vẫn buông xuống, tuyết phủ đầy đỉnh Châu Phong. Tại một vách núi cao vạn trượng, sương mù giăng khắp từ đỉnh vách đến dưới đáy, trận pháp bí ẩn dày đặc như sao trên trời che lấp khí tức trong sơn động dưới vách núi. Cho dù là Cửu Miểu thần sứ, nếu không đến gần cẩn thận xem xét, cũng chưa chắc nhìn ra được sự bất thường của vách núi.

Nhờ bố trí này của Thái Cực Vương mà đã cứu được Thánh Long Vương một mạng.

Tối nay, tại vách núi, một thân ảnh áo trắng xuất hiện.

Thánh Long Vương muốn rời khỏi chỗ này, Tiêu Dương khó mà lay chuyển, chỉ có thể ra ngoài điều tra trước tình huống một chút. Liên tiếp thay đổi nhiều phương hướng, Tiêu Dương bị những đạo khí tức lơ đãng đảo qua bức lui trở về, trong lòng kêu khổ không ngừng.

Số lượng cường giả gần đấy còn nhiều hơn cả ban ngày. Huống chi còn có thêm một cường giả siêu cấp là Cửu Miểu thần sứ.

Tiêu Dương tự hỏi, dưới tình huống như thế này, muốn mang Thánh Long Vương còn chưa khôi phục thương thế hoàn toàn rời khỏi, xác suất bị phát hiện là bảy phần.

Không đáng để liều mạng.

Nhưng cũng giống như đám người Thái Cực Vương đã lo lắng, Tiêu Dương cũng đã suy nghĩ đến tình huống Thần Linh Môn. Nếu có thể rời khỏi đây, hắn đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

- Ý của tiền bối là...

Đi hoặc ở đều gặp nguy hiểm.

Cho dù Thánh Long Vương không có bị thương, cũng không phải là đối thủ của Cửu Miểu thần sứ.

Tinh mang lóe ra trong mắt Thánh Long Vương. Ông không muốn ở lại trong sơn động chờ chết. Nhất là sau khi biết được thân phận của Tiêu Dương, ông lại càng thêm không thể chờ đợi mà muốn ra ngoài.

Tiêu Dương trở lại sơn động, thông báo lại tình huống cho Thánh Long Vương biết. Hai người trầm ngâm, tự định đối sách.

Tiêu Dương không chút do dự, gật đầu thật mạnh, trâm giọng nói:

Chỉ là tình huống bên ngoài còn nghiêm trọng hơn hắn đã nghĩ.

Cả hai đều phải liều mạng.

- Nếu cứng đối cứng, chúng ta tuyệt đối không có cơ hội rời khỏi ngọn Châu Phong này.

Trong bốn ngày trốn tránh, Tiêu Dương có chút hiểu rõ tính cách của vị Cửu Miểu thần sứ kia. Người này kiên nhẫn cực kỳ. Muốn ông ta rời khỏi, tuyệt đối không thể nào.

- Trước khi trời sáng, sắc trời nhất định sẽ tối đi một lúc. Hãy tìm một hướng tối nhất, đột phá vòng vây rời đi.

Phải nâng trạng thái của Thánh Long Vương lên mức tốt nhất.

- Nhưng nếu ở lại đây, nguy cơ bị bại lộ cũng rất cao. Chi bằng... liêu một chút.

Bên trong sơn động, long vũ lại hiện ra.

Thay vì lo lắng Thần Linh Môn mở ra, chỉ bằng nắm giữ vận mạng trong tay của mình.

- Vẫn còn thời gian, để vãn bối thi châm cho tiên bối một lần nữa. Thời gian từng phút một trôi qua, hai người bên trong sơn động đều cố gắng điều chỉnh bản thân.

Bên trong Thần Linh cảnh địa có rất nhiều nguy hiểm tồn tại. Tiêu Dương không biết có điều gì đang chờ đợi mình. Mà Tam Xích Thần Minh Điện trong tay hắn dường như cũng chẳng phải miếng bánh ngon.

Tiêu Dương liên tục lui về phía sau. Khi luông khí tức cường đại này rút đi, Thánh Long Vương đang ngủ say cũng tỉnh lại, hai mắt phát ra ánh sáng lợi hại.

Tiêu Dương có chút hối hận là không kịp hỏi sư tôn, rốt cuộc là sau mười bậc thang trời thì còn mười một hoặc những bậc thang trời cao hơn tôn tại không. Nhưng, đã đạt đến tình trạng như Tiêu Dương, có dừng lại ở Tâm Lôi tứ kiếp cũng không có tác dụng, tùy thời có thể đột phá. Mà cũng chỉ đột phá mới càng mạnh hơn nữa.

Sau khi Tiêu Dương bắt mạch cho Thánh Long Vương xong, cảm nhận vị trí của Diệt Tiên Phấn Độc, trâm ngâm cả nửa ngày, sau đó lên tiếng.

Đã có kinh nghiệm lần trước, Tiêu Dương lần này thi châm rất thuận lợi, mười ngón vung lên, ngân châm lóe lên, rất nhanh thi châm một vòng cho Thánh Long Vương. Sau đó, Tiêu Dương khoanh chân ngồi xuống đất. Tẩy lễ mười bậc thang trời đã mang đến cho Tiêu Dương rất nhiều cảm ngộ. Hắn muốn tranh thủ thời gian tiêu hóa hết, tăng cường thực lực cho mình.

Nếu có thể trấn áp loại độc tố này, cho dù chỉ mang tính tạm thời nhưng cũng vẫn rất quan trọng. Ít nhất nó sẽ không phát tác trong quá trình chiến đấu. Lỡ như trong quá trình chạy trốn gặp phải Cửu Miểu thần sứ, cũng không cần ngồi đó mà chờ chết. Thánh Long Vương có thể tránh được Cửu Miểu thần sứ bảy ngày bảy đêm, điều này đủ để nói rõ thực lực của ông không tâm thường.

Lúc này, Thánh Long Vương đã tuyệt đối tín nhiệm Tiêu Dương.

- Vậy thì thử một chút đi.

Tiêu Dương âm thầm quyết định, một khi qua được nguy hiểm lần này, hắn sẽ tìm cơ hội đột phá.

- Thương thế của ta cũng đã khôi phục được bảy phần.

Giọng nói của Thánh Long Vương không át được sự vui mừng, mơ hồ còn có sự kích động. Trời cao thật sự đã mang đến cho ông một tuyệt thế thần y. Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, từ một vết thương nghiêm trọng vô cùng đã khôi phục được bảy phần. Đây tuyệt đối là kỳ tích khó có thể tưởng tượng.

- Tiền bối, để vãn bối thi châm khống chế Diệt Tiên Phấn Độc trong người tiền bối, tạm thời trấn trụ nó lại.

Nhất định phải đột phá, chuẩn bị sẵn sàng để bước vào Thần Linh cảnh địa.

Bịch bịch.

Tiêu Dương thu lại ngân châm trên người Thánh Long Vương. Một luồng khí tức khiến người ta hít thở không thông lập tức tản ra.

Vù vù vù.

Thần sắc Tiêu Dương trở nên ngưng trọng, thở ra một hơi, hai ngân châm cùng lúc đâm xuống.

Ra tay như gió, một châm đâm thẳng vào vị trí huyệt chí mạng giữa ngực của Thánh Long Vương.

Vù vù.

Quỷ y tái hiện.

Thất Khấu châm.

Diệt Tiên Phấn Độc đang tập trung tại vị trí trí mạng trong cơ thể Thánh Long Vương. Tiêu Dương sử dụng Quỷ Y Thất Khấu Châm có tác dụng trấn áp kỳ diệu. Đương nhiên, cũng nhờ lúc này thương thế của Thánh Long Vương đã khôi phục được bảy phần, có thể phối hợp trấn áp được phấn độc.

Ngay lúc này, cách mười dặm bên ngoài sơn động, Thái Cực Vương đã lặng yên tiến vào phạm vi của ngọn Châu Phong. Nhưng trình độ thủ vệ xung quanh vách núi rất nghiêm ngặt, khiến cho tâm Thái Cực Vương như chìm xuống đáy cốc. Với mức độ bao vây như thế, trực tiếp nói rõ Cửu Miểu thần sứ không tìm được hai người Tiêu Dương, tuyệt không bỏ qua.

Thái Cực Vương thu lại khí tức, lặng yên tiến về phía trước. Với thực lực của ông, chỉ cần không đến gần Cửu Miểu thần sứ, đám người mặc lam y tuyệt đối không phát hiện được tung tích của ông. Nhưng cho dù vậy, Thái Cực Vương hành động vẫn rất cẩn thận. Ông phát hiện có không ít trận pháp ẩn nặc bố trí. Nếu không cẩn thận chạm phải một trong số đó, sợ rằng sẽ bị Cửu Miểu thần sứ phát hiện ngay.

Trên đỉnh Châu Phong mịt mờ này, Cửu Miểu thần sứ đã bố trí không ít trận pháp, tương đương với một cái bây, chờ con vật không may mắn giẫm vào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cửu Miểu thần sứ ngửa đầu cười to:

- Haha...

Bỗng nhiên, tại một nơi khác, một con báo tuyết bất ngờ phóng ra, phát ra tiếng kêu thê lương, lao thẳng xuống vực sâu vạn trượng mà con báo tuyết kia đã rơi xuống.

Gruuuul

Cửu Miểu thần sứ cười lạnh, quang mang kim sắc bắn ra từ ánh mắt. Một tia chớp màu vàng như mũi tên nhọn đánh ra, trúng vào người con báo tuyết. Con báo tuyết phát ra tiếng kêu, thân ảnh vừa mới nhảy lên, liên rơi xuống vực sâu vạn trượng.

- Đúng là thứ thấp kém.

Thân ảnh Cửu Miểu thần sứ như lưu quang biến mất ngay lập tức.

Sau một khắc, một con vật sinh sống ở ngọn Châu Phong này đã chết trong tay Cửu Miểu thần sứ.

- Khốn kiếp.

Ánh mắt Cửu Miểu thần sứ hiện lên sự tức giận, ra lệnh:

- Phàm là động vật sinh sống trong phạm vi ngọn Châu Phong này, toàn bộ diệt sát.

Đám người mặc áo lam nhao nhao ra tay. Đêm khuya, đỉnh Châu Phong hiện ra cảnh tượng tàn sát. Đối tượng bị tàn sát đều là những con vật sống không lo nghĩ trên ngọn núi này. Trong nháy mắt, mùi máu tươi xen lẫn bông tuyết đầy trời bao trùm cả ngọn núi.

Ánh mắt Cửu Miểu thần sứ lạnh lùng vô cùng, từng bước một bước về phía trước.

Ánh mắt màu vàng tập trung vào một con vật màu trắng.

Là một con báo tuyết hoảng hốt chạy bừa, bất ngờ vọt đến một vách núi.

Có trận pháp bị động.

Trong quá trình chạy đi, Cửu Miểu thần sứ đột nhiên dựng lỗ tai lên.

Cửu Miểu thần sứ cười lạnh, thân ảnh như thiểm điện lướt đi. Ông ta đã bày trận pháp không ít tại các vách núi. Hiển nhiên ông ta cho rằng, sơn động bên trong vách núi chính là nơi ẩn thân tốt nhất.

- Bổn thân muốn nhìn xem ngươi có thể trốn thoát được Truy Tung Trận dày đặc của ta không.

Tại một vách núi, Cửu Miểu thần sứ lại bày thêm một trận pháp. Vù vù.

- Thú vị, thật thú vị.

Cửu Miểu thần sứ tiến lên phía trước, đến vách núi quan sát bên dưới. Xuyên qua màn đêm, ông ta nhìn thấy hai con vật nhỏ bé thấp kém trong mắt ông ta đang rơi xuống đáy vực.

- Sinh vật nhỏ bé thấp kém đó mà cũng hữu tình sao?

Cửu Miểu thần sứ giống như nghĩ đến điều gì đó khiến tim đau nhói lên, chợt cười lạnh:

- Đáng tiếc, bổn thân hận nhất chính là tình.

- Đi chết đi.

Trọng Xích trong tay Cửu Miểu thần sứ đột nhiên điên cuồng đánh xuống. Một luồng năng lượng cuồng bạo dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai phát ra.

Báo tuyết rơi xuống vực hẳn chết là không thể nghi ngờ.

Nhưng Cửu Miểu thần sứ lại như bị tâm bệnh, muốn hai con báo tuyết chết trước khi rơi xuống vực.

Oành.

Cả vách núi lay động dưới một kích điên cuồng của Cửu Miểu thần sứ.

- Tình? Thiên đạo vô tình?Vô tình mới là đạo.

Cửu Miểu thần sứ rống lên.

Bên dưới vực sâu vang vọng lời nói của Cửu Miểu thần sứ.

Nhưng thần sắc điên cuồng của Cửu Miểu thần sứ lập tức dừng lại, cả người ngây ra như pho tượng, hai mắt nhìn chằm chằm xuống vách núi.

Một khắc vừa rồi, Cửu Miểu thần sứ còn cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo trong một kích của mình, nhưng bây giờ đang có một khí tức yếu ớt đang phục hồi.

Cực kỳ yếu ớt, giống như gió nhẹ lướt qua.

Nhưng vẫn bị Cửu Miểu thần sứ bắt được.

Dưới vách núi này.

Có cổ quái.

Ánh mắt Cửu Miểu thần sứ rung lên, thân ảnh đột nhiên lao xuống, thần thức trải rộng khắp nơi.

Oành oành oành.

Trọng Xích phát ra công kích điên cuồng bốn phương tám hướng.

Cửu Miểu thần sứ biết rất rõ, Thánh Long Vương và gã thiếu niên thần bí kia đột nhiên biến mất không thấy tung tích, tuyệt đối là có trận pháp cao minh ẩn nặc khí tức. Ông ta chỉ dựa vào thần thức của mình thì không cách nào tra ra được. Đã như vậy, vậy thì dựa vào công kích điên cuồng, xúc động trận pháp, ông ta sẽ tìm ra được chỗ ẩn thân của hai người Tiêu Dương.

Không thể không nói, lần này Cửu Miểu thần sứ đã đúng.

Chỗ mà ông ta lao xuống chính là vị trí sơn động mà Tiêu Dương và Thánh Long Vương đang ở.

Hiện tại, Cửu Miểu thần sứ còn cách sơn động hai người chưa đầy một trăm thước.
Bình Luận (0)
Comment