Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 951 - Chương 958: Liêu Chết Chiến Một Trận

Chương 958: Liêu chết chiến một trận Chương 958: Liêu chết chiến một trậnChương 958: Liêu chết chiến một trận

Cả vách núi lay động mạnh, đá vụn bắn ra bốn phía. Nhìn qua chỉ là một kích Trọng Xích đơn giản, nhưng lại mang chỉ thế của vạn quân.

Cửu Miểu thần sứ cũng không nắm chắc tuyệt đối tìm được chỗ ẩn thân của Thánh Long Vương. Ông ta chỉ phát hiện bên dưới vách núi có một khí tức yếu ớt. Hiện tại đối với Cửu Miểu thần sứ mà nói, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Bất cứ một cơ hội tìm ra Thánh Long Vương nào, ông ta cũng không bỏ qua. Cho dù vừa rồi có thể chỉ là ảo giác.

Điên cuồng công kích bốn phương tám hướng.

Tiên thần thức trải rộng như cái lồng, ánh mắt màu vàng như điện đảo qua.

Tìm kiếm xung quanh.

Ông ta không tin, Thánh Long Vương có đủ bản lãnh để che giấu lâu như vậy.

Lúc này, hai người Tiêu Dương bên trong sơn động bị kinh động.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Tiêu Dương gật đầu, đồng thời rất nhanh ra tay bố trí trận pháp. Cho dù bị Cửu Miểu thần sứ phát hiện, cũng có thể ngăn cản được ít phút.

- Lão tặc này nổi điên rồi sao?

Thánh Long Vương khoanh chân ngồi xuống. Trên người ông vẫn còn cắm bảy cây ngân châm, hiện tại đang phát ra tiếng ong ong, trâm giọng nói:

Cả vách núi lay động kịch liệt.

- Là Cửu Miểu thần sứ. Ông ta đang ở phía trên chúng ta, không biết có phát hiện ra không.

- Không ổn rồi.

Sắc mặt Thánh Long Vương biến đổi, một lát sau thần sắc liên trâm xuống.

Tiêu Dương nhịn không được thâm mắng một câu. Nếu cứ như vậy, hắn và Thánh Long Vương nhất định sẽ bị phát hiện.

- Bình tĩnh.

Tiêu Dương nhanh chóng nhảy ra cửa sơn động cảm nhận khí tức đang phô thiên cái địa lao đến, vội vàng thối lui về phía sau, gương mặt ngưng trọng:

Oành.

- Đã bị phát hiện rồi sao?

- Để ta toàn lực trấn áp Diệt Tiên phấn độc. Cho dù bị phát hiện, cũng không thể không có lực hoàn thủ.

Một khắc này, Thái Cực Vương đành phải triệt hồi ẩn nặc, thân ảnh phá không lao đi, hướng thẳng đến chỗ hai người Tiêu Dương đang ẩn thân.

Vốn định nhân cơ hội trước khi trời sáng sẽ rời khỏi ngọn Châu Phong. Nhưng khi hai người còn chưa kịp hành động, Cửu Miểu thần sứ bất ngờ tìm đến cửa. Hành tung của hai người tùy thời có thể bại lộ.

Lúc này, cách đó hơn mười dặm, Thái Cực Vương cũng cảm nhận được khí tức cường đại của Cửu Miểu thân sứ, mơ hồ xác định được vị trí của ông ta, sắc mặt biến đổi:

- Là Thái Cực Vương. Thái Cực.

Đột nhiên, một đạo quang mang ngân sắc trùng kích đến, trong nháy mắt đẩy lui Thái Cực Vương mấy mét.

Thái Cực Vương rất nhanh bị phát hiện. Hơn mười thân ảnh lam y nhanh chóng bao vây Thái Cực Vương, lớn tiếng quát hỏi.

Một khi bị khóa Tiên Liên vây khốn, Thái Cực Vương sẽ không còn lực hoàn thủ.

- Là ai?

- Thái Cực Vương xuất hiện rồi sao?

Thái Cực Vương rất nhanh bị vây trong trận pháp, nhất thời không cách nào phá trận. Nhưng với năng lực phòng thủ của Thái Cực Vương, đối phương có khóa Tiên Liên cũng không làm gì được.

Vù vù vù.

Hai tay Thái Cực Vương đánh tới, một quang mang hình bát quái oanh kích ra ngoài, đẩy lui đám lam y nhân.

Cũng không phải thực lực người đến rất mạnh, mà vũ khí trong tay của bọn họ lại là khắc tinh của Thái Cực Vương.

Khóa Tiên Liên.

Phô thiên cái địa lao đến.

Có người kinh hô lên.

Thái Cực Vương dốc hết hỏa lực, một đường quét ngang.

Cuộc chiến hết sức căng thẳng. Đám lam y nhân từ bốn phương tám hướng lao đến, rất nhanh bao vây Thái Cực Vương.

- Mau thông báo cho thần sứ.

Cửu Miểu thần sứ nhận được tin tức, ngược lại còn cười lớn hơn:

- Rất tốt. Bổn thân sẽ giăng một mẻ lưới hốt trọn các ngươi.

Oành.

Vách núi bị công kích điên cuồng. Thái Cực Vương xuất hiện càng làm cho Cửu Miểu thần sứ thêm xác định. Sợ rằng ông ta đang đến gần chỗ ẩn thân của Thánh Long Vương. Chỉ có như vậy, Thái Cực Vương mới liều lĩnh, không để ý đến bản thân mà hiện thân, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của ông mà rời đi.

- Bổn thần nhất định sẽ qua đó.

Cửu Miểu thần sứ cười lạnh, liếc mắt nhìn về phía Thái Cực Vương, khóe miệng nhếch lên:

- Nhưng phải là sau khi giết Thánh Long Vương.

Bên trong sơn động, đá vụn rơi xuống, Tiêu Dương một kiếm chém bay.

- Cửu Miểu thần sứ sắp đến rồi.

Cuộc chiến đẳng cấp tiên nhân giữa Cửu Miểu thần sứ và Thánh Long Vương, căn bản hắn không thể tham dự.

Nhưng thế thì phải như thế nào đây?

Không cam lòng. Bất đắc dĩ. Cả người Tiêu Dương run lên, hai bàn tay nắm chặt.

- Cho dù trong thời điểm mạnh nhất ta cũng không phải là đối thủ của Cửu Miểu thần sứ. Có liên thủ với Quân lão đệ cũng không thắng nổi. Hai người lưu lại cũng chỉ chịu chết cả hai mà thôi.

Thánh Long Vương quả quyết:

- Ta đã tạm thời trấn trụ phấn độc bên trong cơ thể, thực lực đã khôi phục được tám phần.

Ánh mắt Thánh Long Vương lợi hại như đao phong, thoáng nhìn ra ngoài cửa động, sau đó nói với Tiêu Dương:

- Tiêu Dương, cậu hãy dịch dung, tuyệt đối đừng để cho lão tặc Cửu Miểu thần sứ biết được thân phận thật sự của cậu. Nếu không, hậu hoạn sẽ vô cùng.

Tiêu Dương gật đầu, hai bàn tay rất nhanh chuyển động, thi triển thủ pháp dịch dung.

- Nếu trận pháp này bị phá, ta sẽ ngăn cản Cửu Miểu thần sứ, cậu hãy dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi ngọn Châu Phong này.

Thánh Long Vương nói.

Tiêu Dương không khỏi cả kinh:

- Tiền bối không thể.

- Đây chính là biện pháp duy nhất.

Ông cũng là một vương giả cường đại. Chỉ là lần này đối thủ thật sự quá mạnh.

Tiêu Dương thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Thánh Long Vương. Lúc này, Thánh Long Vương đột nhiên mở mắt, cả người phát ra khí tức cường đại.

Một khắc này, bên trong thạch động lại rung mạnh.

Cho dù không phải là đối thủ của Cửu Miểu thần sứ, cũng phải hợp lại, dùng ông ta làm đệm lưng trước khi chết.

Tiêu Dương đã làm tốt tâm lý chuẩn bị chiến một trận.

Tiêu Dương khẩn trương nắm chặt tay. Dưới tình huống này, xác suất để không bị phát hiện gần như là bằng không.

Nhưng Thánh Long Vương bảo hắn rời khỏi, hắn không thể làm được.

Không thể làm được.

Trong lòng Tiêu Dương không ngừng gào thét. Không cam lòng.

- Không.

Tiêu Dương đột nhiên kêu lên:

- Tiêu Dương vãn bối không sợ chết. Hôm nay sẽ liêu chết cùng tiên bối chiến một trận.

- Tiêu Dương.

Thánh Long Vương gần như gầm lên, ánh mắt trở nên kích động, đột nhiên quỳ xuống, giọng nói mang đầy đau thương:

- Tiểu chủ nhân, nếu cậu không đi, ta sẽ tự vẫn chết ngay tại chỗ này.

Chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.

Tiêu Dương giống như nằm mộng, cứng ngắc không nhúc nhích. Hắn khiếp sợ sự quyết tuyệt của Thánh Long Vương.

Hắn chấn kinh.

Tiểu chủ nhân?

Vì sao?

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự nghi hoặc, chăm chú nhìn Thánh Long Vương. Thánh Long Vương quỳ dưới đất, thần sắc kiên quyết, nhanh chóng nói:

- Thời gian không còn nhiều lắm. Ta chỉ có thể nói ngắn gọn. Năm đó, khi Kiếm tiên tối cường vẫn còn tại thế, Kiếm Tông như mặt trời ban trưa, trấn áp vô số hộ long thế gia, có thể nói là quân lâm thiên hạ, bá đạo vô cùng.

- Lúc đó, chủ nhân của ta cũng chính là Thái Bạch Kiếm tiên. Có lẽ trong thời gian sống yên ổn, ông cũng đã cân nhắc đến việc có ngày Kiếm tông sẽ suy bại. Bởi vậy ông đã sớm âm thầm bồi dưỡng một thế lực hoạt động độc lập ngoài Kiếm tông.

- Thế lực này tên là Thanh Liên.

- Thanh Liên từ khi được thành lập cho đến nay đều rất ít khi xuất hiện trên thế gian. Vì thế không mấy ai biết được sự tồn tại của nó. Nhất là sau cái đêm Kiếm Tông bị diệt.

Ánh mắt Thánh Long Vương tràn đầy đau thương:

- Tội môn Thanh Liên cô phụ sự phó thác của chủ nhân, không bảo vệ tốt Kiếm Tông. Vì việc này mà mấy năm qua, ta luôn âm thầm truy tìm nguyên nhân Kiếm Tông bị diệt, đã phát hiện ra rằng, ngoại trừ sự tham gia của các hộ long thế gia còn có... Tam Xích Thần Minh Điện.

Thánh Long Vương dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Tam Xích Thần Minh Điện chỉ sợ là chủ lực chính trong việc diệt sát Kiếm Tông năm đó.

Tiêu Dương càng bị chấn kinh.

Việc này giống như một viên đạn trực tiếp bắn thẳng vào não hắn, phát ra tiếng nổ mạnh vô cùng.

Việc Kiếm Tông bị diệt, Thánh Long Vương luôn tự trách bản thân. Nhưng Tiêu Dương hiểu rất rõ, cho dù Thanh Liên có kịp thời xuất hiện, bất quá cũng chỉ bị diệt cùng với Kiếm Tông mà thôi. Dù sao, Thanh Liên cũng chỉ là một thế lực do Thái Bạch Kiếm Tiên âm thâm bồi dưỡng, tuyệt đối không cách nào so sánh với Kiếm Tông cường đại khi đó.

- Mấy năm qua, toàn bộ thành viên Thanh Liên đều mai danh ẩn tích. Cho dù là Quân lão đệ cũng không biết ta chính là thành viên của Thanh Liên.

Thánh Long Vương nói:

- Chúng tôi luôn cẩn thận bảo vệ lực lượng cường đại nhất, chờ người mà chủ nhân chọn lựa xuất hiện, vì Kiếm tông mà phục thù.

- Số lượng của Thanh Liên không nhiều, nhưng người nào cũng đều là cường giả tuyệt đỉnh. Ai cũng chịu qua ân huệ của chủ nhân, nguyện ý vì chủ nhân mà trả giá hết thảy.

- Nhưng không phải sư tôn đã rời khỏi địa cầu hơn ngàn năm rồi sao?

Thánh Long Vương mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự sùng bái:

- Chủ nhân có thủ đoạn nghịch thiên, người ngoài không cách nào tưởng tượng được. Nói tóm lại, tiểu chủ nhân, về sau, nếu thân phận của cậu được công bố, cậu hãy biết rằng cho dù Kiếm Tông có sa sút đến tận đáy, cũng tuyệt đối không phải môn phái tứ cố vô thân. Chúng ta có được lực lượng cường đại, sẽ không tùy ý để người khác xâm hại mình.

Oành.

Cả sơn động càng lúc càng lay động kịch liệt. Đồng thời truyền đến thanh âm cuồng tiếu của Cửu Miểu thần sứ.

- Thì ra là ở chỗ này. Hahah...

Nương theo tiếng cười cuồng tiếu là tiếng nổ mạnh:

- Quả nhiên là trận pháp cao minh. Thánh Long Vương, con rùa rút đầu, đêm nay Châu Phong chính là chỗ an táng của ngươi.

Tiếng cười vô cùng chói tai.

- Thời gian không còn nhiều nữa.

Thánh Long Vương đứng lên, cười nói:

- Có thể trước khi chết, vì tiểu chủ nhân mà chiến một trận, bổn vương không có gì hối hận.

Thánh Long Vương nhìn thẳng vào mặt Tiêu Dương, nói từng chữ một:

- Về phần khóa Tiên Liên trên người Kỷ Ly lão đệ, nhớ kỹ, khóa Tiên Liên xuất phát từ Thần Linh cảnh địa. Muốn tìm ra phương pháp phá giải nó, cũng chỉ có thể tiến vào Thần Linh cảnh địa mà thôi.

Oành.

Trận pháp bên ngoài từng cái một bị phá giải. Khí tức cường đại của Cửu Miểu thần sứ càng lúc càng đến gần.

Hai đạo hào quang phát ra, bao tay đã xuất hiện trên tay Thánh Long Vương. Khí tức cường thế đột nhiên phát ra.

- Nhanh chóng rời khỏi đây ngay.

Thánh Long Vương ném lại một câu, cả người sừng sững như ngọn núi bước ra ngoài.

Chiến ý trùng thiên.

Liêu chết chiến một trận.
Bình Luận (0)
Comment