Chương 961: Khí tức của đệ đệ
Chương 961: Khí tức của đệ đệChương 961: Khí tức của đệ đệ
Trận thế trước mắt không để cho hắn dễ dàng rời khỏi, đã như vậy, hôm nay đại khai sát giới thôi.
- Mười bước giết một người, ngàn dặm không để lại.
Tiêu Dương nhanh chóng sử dụng Thanh Liên kiếm ca với lực sát thương mạnh nhất.
Trong màn đêm, tuyết trắng ẩn chứa kiếm ý cường đại, mang theo xu thế đánh đâu thắng đó. Một khắc này, Tiêu Dương giống như sát thủ kiếm khách, tay cầm thần kiếm, phong mang lộ ra, một đường chém thẳng, máu tươi đầy trời.
Thủ hạ Cửu Miểu thần sứ an bài tại ngọn Châu Phong, thực lực tương đối mạnh đã được cử đi tiêu diệt Thái Cực Vương, kể cả hai vị tiên nhân, tất cả đều bị Thái Cực Vương đánh trọng thương. Hiện tại, tuy thủ hạ Cửu Miểu thần sứ vây công Tiêu Dương khá nhiều, nhưng thực lực cũng không quá Tâm Lôi thất kiếp. Với khả năng của Tiêu Dương hiện tại cũng có thể ứng phó được.
Một khóa Tiên Liên lạnh như băng đánh đến thắt lưng Tiêu Dương.
Một khi bị khóa Tiên Liên vây khốn, phàm là người tu hành ở địa cầu, sợ rằng sẽ phải thúc thủ chịu trói.
Tiêu Dương nhìn thấy khóa Tiên Liên, lại càng phẫn nộ hơn, thân ảnh thoáng một cái, một kiếm như tia chớp trảm xuống một lam y nhân:
Cửu Miểu thần sứ dường như đã lường trước tình huống này, khóe miệng nhếch lên:
- Các ngươi cầm cự không được bao lâu nữa đâu.
Lúc này, Thánh Long Vương và Thái Cực Vương đang chiến đấu với Cửu Miểu thần sứ đều cảm nhận được kiếm ý trùng thiên, cả hai đều biến sắc.
Mặc dù Thái Cực Vương đã vận dụng kỹ xảo bốn lạng đẩy ngàn cân đến cực hạn, nhưng sức mạnh chênh lệch vẫn khiếp cho hai đại vương giả không ngừng lui về phía sau.
Vù vù vù.
Bất luận thế nào.
- Thiên kiếm tề phi.
Cửu Miểu thần sứ cười lạnh.
Lực sát thương khủng bố không gì sánh kịp.
Chỉ trong khoảnh khắc, Thiên Viêm thần kiếm phá không mà ra, kiếm khí lợi hại đột nhiên kích phá đêm tối, tản ra quang mang màu trắng.
- Chỉ dựa vào một tên tiểu tử ngay cả tiểu tiên kiếp còn chưa vượt qua được mà cũng muốn đột phá phòng ngự của bổn thần trên ngọn Châu Phong này? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
- Quân đệ.
Tiêu Dương không kịp trốn thoát rồi.
Thánh Long Vương hét lớn, cả hai đều thối lui vê phía sau, dùng tốc độ cực kỳ nhanh lui vê mười thước, đồng thời khí thế cả hai nhanh chóng hình thành một sự liên kết huyền diệu.
Thánh Long Vương đang bị thương. Thái Cực Vương vì chống đỡ một kích bảy thành công lực của Cửu Miểu thần sứ, cơ thể cũng đã chịu trọng thương. Lúc này, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự quyết tuyệt trong ánh mắt đối phương. Nhất định phải ngăn cản được Cửu Miểu thần sứ.
Ánh mắt Thái Cực Vương tràn ngập sự kiên định. Đã chiến đấu đến lúc này, căn bản không còn quan tâm đến hậu quả. Song vương thầm nghĩ, nhất định phải xuất ra thủ đoạn mạnh nhất để ngăn chặn Cửu Miểu thần sứ.
Dùng tên của hai người, dung hợp tiên linh chỉ khí của cả hai, khiến cả hai lột xác.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì rất nhanh. Khí thế của hai người gân như hoàn thành cùng một lúc. Một khắc này, Diệt Tiên phấn bên trong cơ thể Thánh Long Vương cũng đã tràn vào cơ thể Thái Cực Vương. Cũng may là Thánh Long Vương đã trấn áp lại. Bằng không, Thái Cực Vương chỉ sợ sẽ không tránh được sự ăn mòn kinh khủng.
Nhất là Thánh Long Vương đang trúng Diệt Tiên phấn độc. Nếu sử dụng bí pháp này, chất độc trên người Thánh Long Vương sẽ truyền sang một nửa cho Thái Cực Vương.
- Thánh Cực Biến? Hừ, chỉ là chút tài mọn mà thôi.
Hai người ở chung với nhau gần trăm năm, gân như ngày nào cũng cùng nhau nghiên cứu đại đạo võ học. Trong quá trình này, hai người ngẫu nhiên phát hiện công pháp tu luyện của cả hai có thể hô ứng lẫn nhau, khi kết hợp sẽ sinh ra một dị biến, được gọi là bí pháp, giống với bí pháp "Nhất sát vạn niên" mà hòa thượng Giát Giát đã thi triển, có thể kích phát tiềm lực bản thân trong nháy mắt. Nhưng quá trình này sẽ sinh ra tổn thương nghiêm trọng đối với cơ thể.
Hai người gần như đồng thời rống lên, bí mật mang theo xu thế điên cuồng.
- Giết.
Trọng Xích trong tay Cửu Miểu thần sứ trong nháy mắt phóng đại gấp mười lần, giống như một mái chèo có thể khuấy động cả một biển lớn, tạo nên con sóng bao trùm cả thiên địa. Còn Thánh Long Vương và Thái Cực Vương lại chính là vị trí trung tâm bị con sóng này bao trùm, tùy thời có thể bị hủy diệt. Lúc này, toàn bộ năng lượng trong cơ thể hai người đều bị ép hết ra ngoài. Trạng thái này sẽ không kéo dài được lâu, càng thêm không sợ phấn độc trong Trọng Xích của Cửu Miểu thần sứ. Chết còn không sợ, sợ gì phấn độc.
Bí pháp này có tên là Thánh Cực Biến.
Khí tức hai người mơ hồ kéo lên tâng bốn trung kỳ.
Cảnh giới Tiên nhân, cách nhau một tâng đều là một khoảng cách rất xa.
Cửu Miểu thần sứ là tâng bốn đỉnh phong, càng thêm không để hai người vào mắt. Bí pháp cả hai người trong mắt Cửu Miểu thần sứ, chẳng khác nào sự chống cự cuối cùng của con thú bị vây khốn:
- Bắt đầu đi.
- Thiên địa uy! Thánh Cực biến.
Hai cánh tay Thánh Long Vương huy động kịch liệt, sức mạnh ngập trời phát ra. Thái Cực Vương cũng đã xuất ra Thái Cực Đồ, khí tức huyền diệu tràn ngập cả không gian.
Cho dù chết cũng không để đối phương sống ổn.
Liều mạng.
Một trảo Thánh Long Vương chộp vào Trọng Xích, trảo ấn sắc bén ngạnh kháng công kích của Trọng Xích. Nhưng, lực đánh vào cùng tính ăn mòn cường đại của phấn độc trong khoảnh khắc như nước thủy triều vọt vào cơ thể Thánh Long Vương, khiến ông hộc máu.
Thái Cực Vương. Nhờ Thánh Long Vương liêu chết mới tạo ra được một cơ hội, thân ảnh Thái Cực Vương rơi xuống phía dưới Trọng Xích, bước chân một bước, đột nhiên như lưu quang vọt đến trước người Cửu Miểu thần sứ, nhờ Trọng Xích che lấp, cổ tay Thái Cực Vương nhẹ chuyển, thần kiếm nhận chủ xuất ra khỏi vỏ. Đây chính là vũ khí sắc bén nhất của Thái Cực Vương.
Kiếm danh "Thái Cực".
Kiếm ý Thái Cực bao phủ thiên địa. Phong mang thần kiếm đánh đâu thắng đó phá cắt rách ống tay áo của Cửu Miểu thần sứ.
Xoet.
Mũi kiếm đến gần.
Kiếm này quá nhanh, ngay cả Cửu Miểu thần sứ cũng không kịp phòng ngự.
Một đường giết chóc.
Đám thủ hạ Tâm Lôi thất kiếp với khóa Tiên Liên trong tay, mặc dù không bắt được Tiêu Dương, nhưng cũng không để Tiêu Dương thong thả rời khỏi.
Hận ý trong lòng Tiêu Dương đã phát tiết lên hết đám lam y nhân.
Câu nói này nói cũng không quá.
Giết người như ngóe.
Nhưng ông ta nghĩ không ra, hai vị tiên nhân đã bị Thái Cực Vương đã thương, cường giả không còn, những người còn lại không cách nào ngăn cản được Tiêu Dương đồ sát.
- Đúng là đáng giận.
Một khắc này, Cửu Miểu thần sứ đã thật sự tức giận, ánh mắt toát ra hỏa quang.
Thần vật chính là nhờ ông ta lập được công lớn cho thần điện mới được ban tặng. Thần vật hộ thể này tổng cộng chỉ có năm lần sử dụng. Lần nào cũng có công dụng cứu mạng, chẳng khác nào mạng thứ hai của Cửu Miểu thần sứ. Trăm năm qua, thân vật này chỉ sử dụng có một lần. Đó là lần ông ta gần như lâm vào tuyệt cảnh, nó đã xuất hiện để cứu ông ta một mạng. Còn lần này, ông ta lại bị hai tên sắp chết tập kích, khiến thần vật phải chuyển động thân quang hộ thể.
- Đáng chất.
Khí tức phô thiên cái địa ập xuống. Cửu Miểu thần sứ đã triệt để bị chọc giận, cả người vẫn bao trùm trong kim quang hộ thể. Thần quang hộ thể sẽ còn kéo dài thêm vài phút, đủ để Cửu Miểu thần sứ thoát khỏi khốn cảnh.
Núi sông lay động, Cửu Miểu thần sứ điên cuồng công kích xuống. Hai người Thái Cực Vương và Thánh Long Vương càng thêm hành động khó khăn, tùy thời có thể sụp đổ.
Trong không khí đã nhuốm mùi máu tươi.
Tại một chiến trường khác, Tiêu Dương đã mở ra một con đường máu.
Trong suy nghĩ của Cửu Miểu thần sứ, một thiên tài mà dưới tiểu tiên kiếp, sẽ chẳng có khả năng thoát khỏi thiên la địa võng mà ông ta đã bố trí.
Thần vật này chỉ có Thần Linh cảnh địa mới có. Hơn nữa cũng chỉ có thế lực cường đại trong Thần Linh cảnh địa mới nắm giữ được.
Thái Cực Vương cảm thấy, cổ chung màu vàng lờ mờ này cũng không phải thân binh hộ thể của Cửu Miểu thần sứ, mà là một thần vật phòng ngự ông ta mang theo trên người. Khi chủ nhân gặp nguy sẽ lập tức triển khai phòng ngự.
Nếu không phải Cửu Miểu thần sứ có thần vật hộ thể, một kiếm này tuyệt đối có thể lấy mạng ông ta.
Đáng tiếc.
Ánh mắt hiện lên sự tiếc nuối.
Nhưng khi mũi kiếm lưu lại một vết máu rất mờ tại vị trí thủ mạch của Cửu Miểu thần sứ, cả người Cửu Miểu thần sứ toát ra một đạo kim quang, hình thành một cổ chung, bao phủ toàn bộ các vị trí trên người Cửu Miểu thần sứ. Đồng thời lực phản chấn cường đại chấn bay Thái Cực Vương ra ngoài, hộc máu.
Ánh mắt Tiêu Dương đỏ bừng, kiếm quang lóe ra hàn mang bén nhọn, trong đêm đen đã trở thành nỗi khiếp sợ cho đám người lam y nhân.
- Giết hắn.
- Khóa Tiên Liên, nhanh, vây khốn hắn lại.
Tiêu Dương xoay người đánh bay khóa Tiên Liên, sau đó dương kiếm vọt thẳng.
Vì thi châm cho Thánh Long Vương, nội khí trong cơ thể Tiêu Dương đã tiêu hao không ít. Hiện tại giết người quá nhiều, nội khí tiêu hao là có thể nghĩ. Lúc này mơ hồ đã có dấu hiệu không chống đỡ nổi nữa.
Trong lúc Tiêu Dương đang lảo đảo, một lam y nhân Tâm Lôi thất kiếp ẩn núp tại một nơi bí mật đã lao ra như một con báo, cánh tay huy động mãnh liệt, một thanh âm phá không xuất hiện.
Khóa Tiên Liên xuất kích.
Hàn mang chói mắt lóe lên rồi biến mất.
- Cẩn thận sau lưng.
Tiểu Thất tiền bối bên trong Kim phủ lên tiếng nhắc nhở.
Tiêu Dương biến ảo hư kiếm, một lực đạo vô hình xuất ra.
- Hám Đạo Thuật, Tích thủy xuyên thạch.
Gần như trong nháy mắt, gã lam y đánh lén Tiêu Dương cảm thấy não của mình giống như bị lực đạo nghiền nát, phát ra tiếng kêu thảm. Đồng thời, một ngân châm phá không bay ra, thu hoạch tính mạng của y.
Nhưng khóa Tiên Liên trong tay y chỉ cách thân ảnh Tiêu Dương chưa đến nửa bước.
Nhanh như tia chớp.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợ tóc, thân ảnh Tiêu Dương lách sang bên cạnh, nhưng vẫn bị một đầu khóa Tiên Liên chạm trúng.
Tiêu Dương bị ép phải quay về, đánh lên khóa Tiên Liên. Dù sao bây giờ nó cũng không còn ai khống chế, sẽ không thuận thế mà trói buộc được ai.
Bịch.
Tiêu Dương cảm giác như có một sức mạnh cường đại đánh thẳng vào thắt lưng. Thân ảnh lảo đảo giữa không trung, thụt lùi cả mấy mét.
Lúc này, thắt lưng Tiêu Dương vang lên tiếng vỡ nát, lập tức một cái túi nhỏ rớt ra ngoài, một lệnh bài rơi xuống.
Lệnh bài có khắc một chữ "Khốn'.
Bên trong gió tuyết, một thân ảnh đột nhiên dừng lại, cả người chấn động, ánh mắt đột nhiên nhướng lên nhìn về một phía, không kêm được sự kích động: - Là khí tức của đệ đệ.