Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 953 - Chương 960: Song Vương Chiến Thân Sứ (2)

Chương 960: Song vương chiến thân sứ (2) Chương 960: Song vương chiến thân sứ (2)Chương 960: Song vương chiến thân sứ (2)

Kiếm khí ác liệt đánh xa vạn dặm, như điện chớp đánh sau lưng Cửu Miểu thần sứ.

Một kích mang hết toàn bộ sức mạnh của Thái Cực Vương.

Cửu Miểu thần sứ cũng không dám khinh thường, Trọng Xích trong tay vốn đang hướng đến Thánh Long Vương đột nhiên xoay chuyển, một ngón tay chỉ ra sau lưng, thân ảnh đồng thời bay ngược trở lại, Trọng Xích phát ra khí tức lạnh như băng.

Mang sức mạnh không thể địch nổi, lại còn chứa đựng tiên phấn chỉ độc, vũ khí trong tay Cửu Miểu thần sứ khiến kẻ khác phải biến sắc.

Không chỉ có Cửu Miểu thần sứ, phàm là thần sứ của Tam Xích Thần Minh Điện ở địa cầu, vũ khí sử dụng đều là Xích.

Bọn họ tự xưng là thần minh chí tôn, nắm hết thảy mọi quy tắc trên thế gian.

Chẳng khác nào chúa tể.

Thái Cực Vương xuất hiện, Cửu Miểu thần sứ không cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại còn khinh miệt:

Cửu Miểu thần sứ cười to.

Nếu đổi lại là Thái Cực Vương lâm vào hiểm cảnh, Thánh Long Vương cũng sẽ không chút do dự mà chạy đến cứu.

Tay trái Thái Cực Vương nhanh chóng vẽ một cái. Thái Cực Âm Dương đồ xuất hiện, mang theo chỉ thế dùng bốn lạng đẩy ngàn cân, đẩy nguồn năng lượng kia vào vách núi khiến vách núi nổ tung, đá vụn bay tứ tán.

Trải qua một trăm năm sớm chiều ở chung, hai người vốn là huynh đệ cạnh tranh với nhau, sớm đã có sự hiểu biết tuyệt đối về đối phương.

Âm!

Thái Cực Vương ngược lại rất tiêu sái, mỉm cười nói:

- Cũng tốt. Không cần bổn thần phải đi theo giết từng người một.

- Quân đệ, đệ thật sự không đáng phải làm như vậy.

Thanh âm va chạm vào vách núi vang lên, tuyết đọng xung quanh lập tức bùng nổ. Sức mạnh phản chấn cường đại trực tiếp đánh thẳng vào trường kiếm, truyền vào cánh tay Thái Cực Vương.

Kiếm quang lợi hại chạm vào Trọng Xích.

Một kiếm này, Thái Cực Vương thuận lợi hóa giải nguy cơ cho Thánh Long Vương. Nhưng sắc mặt Thánh Long Vương không hiện lên bất cứ vui mừng gì, thân sắc ngược lại còn ngưng trọng vài phần, siết chặt nắm đấm. Ông thật sự không muốn chứng kiến Thái Cực Vương chạy đến đây chịu chết. Nhưng Thánh Long Vương không thể không thừa nhận, việc Thái Cực Vương xuất hiện là nằm trong dự liệu của ông.

Cùng nhau chiến đấu.

- Không tệ, phòng ngự của Thái Cực Vương quả nhiên danh bất hư truyền.

Tinh thân Thánh Long Vương không khỏi run lên, giống như bị nhiệt huyết của Thái Cực Vương lây sang, miễn cưỡng cười nói:

Thánh Long Vương lướt đến bên cạnh Thái Cực Vương, đứng cách Cửu Miểu thần sứ mười thước, cười khổ nói.

- Đại ca, đã lâu rồi đệ không cùng huynh chiến đấu một trận.

Cách xa, Cửu Miểu thần sứ cười lạnh:

Thái Cực Vương mỉm cười, gió lạnh thổi trường bào phất phơ, khí tức tràn ngập thiên địa:

- Mười bậc thang trời?

Mặc dù có khả năng đây sẽ là cuộc chiến cuối cùng, nhưng cảm giác đã lâu không gặp, vẫn khiến cho Thánh Long Vương có chút hoài niệm.

- Đã rời khỏi sơn động bằng một lối khác rồi.

- Đúng vậy, đã lâu rôi không có chiến đấu cùng với nhau.

- Ta từ miệng cậu ấy biết được, hắn và gia tộc Hàn nhi đang có tranh chấp. Cậu ấy đối với ta rất quan trọng, ta cũng không hy vọng cậu ấy phát sinh xung đột với Hàn nhi. Cho nên...

Thánh Long Vương nói nhanh:

- Quân đệ, đệ hãy hứa với ta một chuyện.

Với thực lực của hai đại vương giả, người có tư cách chiến đấu ngang hàng với bọn họ cũng không có mấy người. Hơn nữa địch thủ cũng không nhiều. Nếu không phải Thánh Long Vương gặp phải tao ngộ, bị thần lệnh truy sát, hai người cũng sẽ không có cơ hội chiến đấu cùng với nhau.

Thánh Long Vương giật mình, sắc mặt âm trâm nhìn Thái Cực Vương. Thái Cực Vương gật đầu, đồng thời truyên âm nhập mật vào tai Thánh Long Vương:

- Đại ca, cậu ấy đâu rồi?

Thánh Long Vương nhìn thấy sự lo lắng bên trong ánh mắt của Thái Cực Vương, vội vàng trả lời:

- Tối nay chúng ta sẽ chiến một trận cho thống khoái.

- Còn có tên tiểu tử đang trốn bên trong. Bổn thân cũng muốn nhìn xem, trên địa cầu này rốt cuộc có thiên tài nào lại có tư cách tiếp nhận tẩy lễ mười bậc thang trời như vậy.

Ánh mắt Cửu Miểu thần sứ lạnh lẽo nhìn thoáng qua sơn động:

- Không sai. Bổn thần cũng sẽ cho các ngươi chết một cách thống khoái. Đương nhiên...

Thánh Long Vương thở ra một hơi:

- Ta hy vọng khi đệ có cơ hội rời khỏi, hãy nghĩ biện pháp hóa giải mâu thuẫn giữa bọn họ. Còn nữa, hãy bảo vệ Tiêu Dương cho tốt.

Thái Cực Vương cười khổ:

- Đại ca, đây cũng là điều mà đệ muốn nói với đại ca.

Tâm ý tương thông.

- Đây chính là sứ mạng của ta/đệ.

Hai người đồng thời nói cùng một câu, khiến cả hai đều ngẩn ra.

Gió lạnh gào thét, hai tay Thái Cực Vương và Thánh Long Vương khẽ động, tạo ra một loại thủ thế giống như thanh liên.

Đồng thời ánh mắt hai người lộ ra quyết tâm, nửa ngày sau liền bật cười sang sảng.

- Được rồi, bây giờ các ngươi phải lên đường thôi. - Đáng tiếc, các ngươi hỏi sai người rồi. Hộ long thế gia vốn là một nhánh của Tam Xích Thần Minh Điện ở địa cầu, sao có chuyện hủy đi người một nhà chứ?

Cửu Miểu thần sứ cười ha hả, nhún vai:

Thánh Long Vương lên tiếng.

- Kiếm Tông còn có bằng hữu của ta.

- Như thế nào? Hai vị vương giả trước khi chết lại hiếu kỳ với chuyện trăm năm trước sao?

Trận chiến này, huynh đệ liên thủ, mang theo ý niệm quyết tâm liều chết.

Trận chiến này không chỉ huynh đệ không rời nhau nửa bước mà còn cùng chung một sứ mạng.

Không gì quan trọng hơn việc cản trở Cửu Miểu thần sứ, vì tiểu chủ nhân mở ra một sinh lộ.

- Các ngươi còn có di ngôn gì không?

Cửu Miểu thần sứ mỉm cười nói, ánh mắt lóe lên sự châm chọc.

Thánh Long Vương nhìn thẳng vào Cửu Miểu thần sứ, hai bàn tay đeo bao tay tản ra ánh sáng lạnh như băng:

- Cửu Miêu lão tặc, bổn vương có một việc không rõ. Một trăm năm trước, tại sao Tam Xích Thân Minh Điện lại muốn hủy diệt Kiếm Tông?

Nghe xong, ánh mắt Thái Cực Vương bên cạnh bắn ra tinh mang, cả người chấn động.

Cửu Miểu thần sứ cũng có chút ngoài ý muốn, nửa ngày sau khóe miệng nhếch lên:

Ánh mắt tràn đầy chiến ý nhìn chăm chú Cửu Miểu thần sứ.

Một khắc này, tâm ý hai người càng thêm tương thông. Giữa hai người không còn bất cứ một ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.

Đều là thành viên của Thanh Liên.

Hai người là huynh đệ trăm năm, nhưng Thanh Liên tuyệt đối ẩn giấu, bảo tồn thực lực chờ truyên nhân của Thanh Liên nhất mạch xuất hiện. Cho nên hai người hoàn toàn không biết rõ thân phận lẫn nhau.

Vạn lần không nghĩ đến.

Không nghĩ đến.

Trọng Xích trong tay Cửu Miểu thần sứ đột nhiên vỗ xuống, trong nháy mắt khơi lên con sóng ngàn trượng, khí tức trùng thiên, chấn triệt hai người Thánh Long Vương. Một trận pháp tràn đây năng lượng xuất hiện, bao vây hai vị đại vương giả bên trong.

Cửu Miểu thần sứ cũng không nóng lòng công kích, đó là vì muốn âm thầm bố trí một trận pháp.

- Hãy để cho bổn thân xem các ngươi bị vây khốn như con thú như thế nào.

Cửu Miểu thần sứ cười lạnh, đánh thẳng Trọng Xích trong tay.

Một xích đánh xuống, đánh trúng hai vị vương giả bên trong trận pháp.

Oành.

Một thanh âm vang lên, trong khoảnh khắc đánh nát bấy hai vị đại vương giả.

- Hóa Tượng Phụ Ảnh?

Cửu Miểu thần sứ biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua Thánh Long Vương và Thái Cực Vương đã xuất hiện cách đó năm mươi thước, thân ảnh khẽ động, nhưng lại bị một sức mạnh giam cầm lại. Hãm thân trong trận pháp.

Lửa giận tràn ngập ánh mắt Cửu Miểu thần sứ. Vốn lặng yên bày trận nhằm vây khốn hai người kia, sau đó ra tay diệt sát, nhưng lại không biết chính bản thân lại bị hai Hóa Tượng Phụ Ảnh đánh lừa, rơi vào bẫy của đối phương.

- Chiến.

Thánh Long Vương liếc mắt nhìn Thái Cực Vương, hai người cực kỳ ăn ý, một trái một phải tiến hành công kích Cửu Miểu thần sứ.

Bọn họ biết, mặc dù Cửu Miểu thần sứ bị hãm trong trận pháp, nhưng trận pháp này căn bản không thể nào vây khốn được ông ta quá lâu.

Nhưng hai người lúc này hoàn toàn không có ý định chạy trốn.

Chỉ có tử chiến đến cùng.

Không ngoài dự liệu, khi hai người vừa mới đến gần, trận pháp đã bị phá tan.

- Phi long tại thiên.

- Lưỡng nghi kiếm ý.

Công kích của hai đại vương giả gần như xuất hiện đồng thời, toàn lực tấn công Cửu Miểu thần sứ.

Cửu Miểu thần sứ rống lên một tiếng:

- Không biết tự lượng sức mình.

Trọng Xích phát ra ánh sáng lạnh. Một kích mang theo sức mạnh vạn trượng, uy thế khủng bố trấn áp cả bầu trời.

Oành! Oành.

Thanh âm cộng hưởng. Thân ảnh Thái Cực Vương và Thánh Long Vương bay ra ngoài mười thước, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.

- Cẩn thận.

Thái Cực Vương kinh hô một tiếng, cũng không chần chừ, huy động trường kiếm trong tay, như tia chớp bổ xuống. Cửu Miểu thần sứ thừa dịp uy thế cường đại liền vọt đến. Đối mặt với trường kiếm đâm thẳng, Cửu Miểu thần sứ chỉ nhướng đôi mắt lạnh, dùng Trọng Xích của mình chém trường kiếm thành hai đoạn, sau đó rất nhanh lao đến hai người Thái Cực Vương.

Thái Cực Vương ném kiếm. Tấn công không phải sở trường của ông, lập tức lui vê phòng ngự.

Thánh Long Vương và Thái Cực Vương hợp tác với nhau một thời gian dài, đã sớm ăn ý vô cùng, một công một thủ, phát ra sức mạnh vô cùng. Mặc dù đang rơi vào thế hạ phong, nhưng vẫn có thể cầm cự được trong vòng mấy phút.

- Xem ra, qua đêm nay, thế giới này lại ít đi hai vị vương giả.

Lúc này, tại một đỉnh núi cách cuộc chiến không xa, một thân hình lưng còng tóc rối bời, như muốn ngã quy trong gió lạnh, trong tay câm hỏa côn màu đen, ánh mắt hơi đục quan sát cuộc chiến bên dưới, nhẹ giọng than một câu.

Hiển nhiên, ông ta có thể nhìn ra được chiến cục bên dưới vách núi. Hơn nữa còn biết rõ hai người Thái Cực Vương đúng là hai con thú bị Cửu Miểu thần sứ săn đuổi.

- Tam Xích Thần Minh Điện... Lão giả nhẹ nhàng lắc đầu, sau khi liếc mắt nhìn bên dưới thêm một cái nữa, liền ngơ ngác nhìn nơi xa, thì thào:

- Đệ đệ, đệ đang ở chỗ nào?

Sau đó xoay người biến mất trong gió tuyết.

Tại một nơi khác, Tiêu Dương cũng không thuận lợi rời khỏi.

Châu Phong đang bị thủ hạ của Cửu Miểu thần sứ bao vây. Sau khi rời khỏi sơn động, mặc dù đã tránh được Cửu Miểu thần sứ, nhưng nhất thời bị thủ hạ của ông ta phát hiện, lập tức bị đám người lam y bao vây.

Từng đạo thân ảnh lam y xuất hiện bốn phương tám hướng.

Thời gian quá gấp, Tiêu Dương căn bản không kịp trốn thoát, liền bị bao vây.

- Đồ con rùa.

Ánh mắt Tiêu Dương tràn ngập lửa giận. Tối nay, hắn chạy trốn với tâm trạng không cam lòng. Hiện tại lại đối mặt với đám lam y nhân, sát khí bắn ra trong mắt Tiêu Dương càng lúc càng đậm.
Bình Luận (0)
Comment