Chương 966: Thẳng đến Kiếm Tông
Chương 966: Thẳng đến Kiếm TôngChương 966: Thẳng đến Kiếm Tông
Một kích có được thiên thời địa lợi nhân hòa đã thành công.
Tiêu Dương vừa vui mừng lẫn sợ hãi, một ý niệm điên cuồng xuất hiện trong đầu hắn.
Giết.
Cửu Miểu thần sứ đối với hắn là một đối tượng uy hiếp cực kỳ nguy hiểm. Nếu có thể thừa dịp ông ta đang bị khóa Tiên Liên vây khốn mà diệt sát, vậy thì tốt quá rồi.
Chợt lóe như điện, tốc độ như quang.
Điêu mà Tiêu Dương nghĩ, hiển nhiên ba vị tiên nhân cũng nghĩ đến. Vốn đã ôm suy nghĩ chịu chết, không ngờ cuộc chiến lại thay đổi. Cửu Miểu thần sứ vừa nãy không ai bì được, lại bị thua trong tay khóa Tiên Liên của Thần Linh cảnh địa. Sau khi hoảng hốt một chút, ánh mắt của tam đại tiên nhân đều hiện lên sự vui mừng.
Cơ hội.
Vận chuyển năng lượng cơ hồ đã khô kiệt, trong phút chốc, Thái Cực thân kiếm trong tay Thái Cực Vương đã nâng lên, bay thẳng về phía trước.
Đau lòng, phẫn nộ, thống hận.
- Đáng chất.
Có thần quang kim chung hộ thể, Cửu Miểu thần sứ không lo lắng cho sự an toàn của mình.
Tính lại, chỉ còn hai cơ hội sử dụng nữa mà thôi.
Thái Cực Vương bị đánh bay ra ngoài.
Cạch.
Âm.
Tròng mắt màu vàng của Cửu Miểu thần sứ bắn ra ánh sáng điên cuồng, rống lên phía trước:
Bên cạnh vách núi, Cửu Miểu thân sứ bị khóa Tiên Liên giam cầm. Nhưng ông ta đang thử phá giải khóa Tiên Liên, nhanh chóng nhận ra rằng, bốn khóa Tiên Liên này đều có cấp bậc thấp nhất. Với hiểu biết của Cửu Miểu thần sứ về khóa Tiên Liên, chỉ cần vài phút là có thể phá giải xong.
Một kiếm chém thẳng xuống người Cửu Miểu thần sứ. Nhưng kim chung hộ thể trên người Cửu Miểu thần sứ lại nổi lên thần quang.
Trận chiến này đã tiêu hao hết hai lần thân quang hộ thể của ông ta.
Cửu Miểu thần sứ bất ngờ giải được một khóa Tiên Liên.
Chỉ là...
Sắc mặt tam tiên đại biến.
- Các ngươi chuẩn bị thừa nhận lửa giận của thần minh đi.
Trong khoảnh khắc,
Trốn.
- Nhanh chạy về phía đông nam.
- Các ngươi đã sa cơ thất thế, căn bản trốn không thoát lòng bàn tay của bổn thần. Các ngươi sẽ phải... chất... chết... chết.
- Tam vị tiền bối, mau rút lui.
Cù Như.
Tuy Cửu Miểu thần sứ có thần vật hộ thể, nhưng tam tiên vốn đang chờ sau khi thần quang hộ thể trên người Cửu Miểu thần sứ biến mất sẽ tiếp tục công kích. Nếu có thể kéo dài, nhất định có thể khiến cho thần quang hộ thể trên người Cửu Miểu thần sứ tiêu hao không còn, lại không biết tốc độ phá giải khóa Tiên Liên của Cửu Miểu thần sứ lại nhanh như vậy.
Con đại bàng giương cánh bay thẳng đến tam tiên. Trên lưng Cù Như, Tiêu Dương khoanh chân ngồi sẵn, mỉm cười nói:
Mãnh thú thượng cổ, chim Cù Như.
Trong thiên địa vang lên tiếng chim hót quái dị.
Thanh âm của Tiêu Dương vang lên.
Cả vách núi quanh quẩn tiếng rống điên cuồng của Cửu Miểu thần sứ.
Điều ông ta nói cũng là sự thật. Lúc này trạng thái của tam tiên đã xuống đến mức cực hạn, tốc độ thua kém thời điểm đỉnh phong cả một khoảng cách. Mà Cửu Miểu thần sứ chỉ cần vài phút là có thể phá giải hoàn toàn khóa Tiên Liên.
Vẫn chưa thể thoát ly khỏi hiểm cảnh.
Tiêu Dương cũng đã nhận ra được tình huống Cửu Miểu thần sứ có thể giải được khóa Tiên Liên, nhất thời quyết đoán buông tha cho cơ hội diệt sát Cửu Miểu thần sứ. Ý niệm này căn bản không thể thực hiện được.
Cửu Miểu thần sứ điên cuồng rống lên:
- Các ngươi trốn không thoát đâu.
Tam tiên không chút do dự, thân ảnh nhanh như chớp lao về phía Tiêu Dương đã nói.
- Tam vị tiền bối, xin mời lên đây.
Tam tiên đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng không dám do dự, nhảy lên lưng chim Cù Như. Vốn còn tưởng rằng Cù Như sẽ không chịu nổi sức nặng, nhưng sau đó đã hoàn toàn yên tâm. Bởi vì trong nháy mắt ba người leo lên lưng chim, con chim phát ra một tiếng kêu dài, trong khoảnh khắc giương cánh bay cao, bay được ngoài trăm thước.
Tốc độ cực nhanh, nhanh chóng biến mất trong đám mây.
Đảo mắt đã xuất hiện ngoài mười dặm.
Đã an toàn.
Cho dù tốc độ của Cửu Miểu thần sứ có nhanh đi chăng nữa, tuyệt đối cũng không nghĩ ra tam tiên đã ngồi trên lưng chim Cù Như mà rời đi.
Bịch, bịch, bịch.
Thần kinh căng thẳng của Thánh Long Vương rốt cuộc cũng được thả lỏng, ngồi co quắp trên lưng Cù Như, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó, lục phủ ngũ tạng cả người giống như bị lửa đốt, đau nhức vô cùng.
Trong trận chiến này, tam đại tiên nhân đã dùng hết sức mạnh toàn thân, cả người uể oải không chịu nổi. Thậm chí trong cơ thể tam tiên đã trúng Diệt Tiên phấn độc. Thanh âm chim Cù Như vang lên.
- Nhưng trên máy bay có mỹ nữ tỷ tỷ.
- Né đi.
Tiêu Dương nhăn trán, ánh mắt liếc nhìn cách đó không xa, quả nhiên có một chấm đen:
- Phi cơ?
Bọn họ đã sống uổng phí mấy trăm năm.
- Còn có quái thú tập kích Cửu Miểu thần sứ vừa nãy.
Ánh mắt Diệt Ma đại tiên tràn ngập sự tò mò và nghi hoặc nhìn Tiêu Dương. Năng lực khống chế dị thú của hắn căn bản đã vượt qua sự hiểu biết của ba vị tiên nhân. Trong thời kỳ viễn cổ có ngự thú đại sư là bởi vì ở đó có dị thú hung mãnh. Trong thời đại này lại còn xuất hiện những loại thú quỷ dị như thế, không thể không khiến cho ba vị tiên nhân cảm thấy tò mò. Vốn vẫn muốn hỏi, nhưng nghĩ đây chính là bí mật của Tiêu Dương, nên nén lòng không hỏi tiếp.
Tự bản thân có thể sáng tạo ra được mãnh thú thượng cổ hồng hoang. Việc này nếu truyền ra ngoài, thật sự quá mức kinh thế hãi tục. Mặc dù Tiêu Dương biết tam tiên đang rất tò mò, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười không nói. Tam tiên cũng hiểu nên không hỏi nữa. Nhưng một khắc kế tiếp khiến cho ba người suýt chút nữa ngã cái râm trên lưng chim.
- Lão đại, phía trước có phi cơ.
Phụt.
Tam tiên nhìn nhau, cuối cùng xem như xác định, con chim bên dưới biết mở miệng nói chuyện.
Trong đầu như phát mộng, miệng mở to đến cực điểm.
Đây rốt cuộc là thế giới gì vậy?
Ba vị đại tiên đồng thời sinh ra một suy nghĩ trong đầu.
- Mặt người ba chân, quả thật rất thần kỳ.
Thái Cực Vương nhẹ giọng thở dài:
- Tiêu Dương, thật nghĩ không ra bên cạnh cậu còn có loại dị thú thân kỳ này.
Tam tiên cố gắng chống đỡ cơ thể, đồng thời ánh mắt mang theo sự kinh ngạc đánh giá con dị thú bên dưới.
Tiêu Dương phân phó.
- Mau bay về phía phi trường.
Hắc tuyến xuất hiện trên trán Tiêu Dương. Đây chính là một con chim háo sắc.
Nhưng Tiêu Dương rất nhanh nhận ra mình đã hiểu lâm Cù Như lão đệ. Chim Cù Như cũng không vòng đi, ngược lại còn bay thẳng đến chỗ máy bay. Càng đến gần, Tiêu Dương càng nhận rõ.
Đây là một chiếc trực thăng.
Đồng thời còn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Tiêu Nhu Y.
Vù.
Chim Cù Như cách trực thăng chưa đầy năm thước. Tiêu Nhu Y hưng phấn vẫy tay với đám người Tiêu Dương, đồng thời quay sang bên cạnh nói:
- Tang tỷ, chị đúng là hiểu rõ Tiêu Dương, còn đoán được nếu bọn họ thành công đột phá vòng vây, nhất định sẽ cưỡi chim Cù Như đến phi trường.
Khuôn mặt lo lắng của Diệp Tang xuất hiện trong tâm mắt của Tiêu Dương.
- Tiêu Dương.
Đợi Tiêu Dương nhảy lên trực thăng, Diệp Tang lập tức nhào vào lòng hắn, cơ thể có chút run rẩy.
Mấy ngày mấy đêm chờ đợi, tim Diệp Tang không khắc nào được thả lỏng.
Cô sợ chuyện mà cô không muốn nhất sẽ xảy ra.
Cô đã nghĩ đủ biện pháp, cuối cùng chỉ có thể cùng với Tiêu Nhu Y sử dụng trực thăng, mù quáng chờ đợi.
Trời không phụ lòng người.
Rốt cuộc cô cũng chờ đợi được.
Lúc này, Diệp Tang vui đến phát khóc.
Tiêu Dương nhẹ võ lưng Diệp Tang trấn an, sau đó đưa ba người Thánh Long Vương lên trực thăng.
- Tang Tang, tiểu công chúa, các người xuất hiện rất kịp thời.
Tiêu Dương ngôi trên máy bay, thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng thoát hiểm. Hơn nữa, nếu Cù Như bay đến phi trường, sợ rằng sẽ dẫn đến một trận hỗn loạn, một lần nữa bại lộ hành tung của mọi người.
Chưa đến năm ngày, đám người Tiêu Dương đã đứng bên cạnh bờ vực tử vong. Nếu không dựa vào nghị lực hơn người cùng với lần đánh cược cuối cùng, sợ rằng sẽ có người mất đi.
Sau khi tam tiên leo lên trực thăng, không còn kiên trì được nữa, tất cả lâm vào hôn mê. Nhưng có Tiêu Dương thi châm, tạm thời trấn áp được thương thế, hơn nữa còn cho bọn họ uống đan dược chữa thương.
Chuyện quan trọng nhất hiện nay chính là chạy đến Kiếm Tông ở Vân Nam.
Khi đã bước vào thế giới Thượng cổ hồng hoang, cho dù Tam Xích Thần Minh Điện có thủ đoạn thông thiên như thế nào, có lật tung cả địa cầu lên cũng không phát hiện được hành tung của ba người Thánh Long Vương.
- Máy bay bay đến Côn Minh đã chờ sẵn ở phi trường. Hơn nữa tôi cũng đã bao trọn máy bay. Trên máy bay, chúng ta có thể chữa thương cho tam vị tiền bối.
Tiêu Nhu Y mở miệng, căp mát đen láy chớp chớp, chờ Tiêu Dương mở miệng khen ngợi.
Tiêu Dương gật đầu thầm khen. Có tiểu công chúa có quyền có thể đi theo bên cạnh, rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng. Ít nhất, nếu muốn Tiêu Dương tìm máy bay bay đến đây đón người, hắn cũng chẳng biết phải tìm ở chỗ nào.
Mỉm cười dựng ngón tay cái với Tiêu Nhu Y, Tiêu Nhu Y nhất thời nở nụ cười thật tươi.
Chiếc trực thăng rất nhanh bay đến phi trường. Tam lão cũng đã tỉnh lại. Mặc dù thể chất vẫn còn yếu, nhưng nhìn chung đã tốt hơn trước rất nhiều.
Diệp Tang thi triển thuộc tính Huyễn, dịch dung cho tất cả mọi người. Cả đám bước xuống trực thăng, rất nhanh lên máy bay mà Tiêu Nhu Y đã bao bay đến Côn Minh.
Thẳng đến Kiếm Tông.
Lúc này, trên đỉnh Châu Phong nổi lên bão tuyết. - AI
Tiếng rống giận chấn triệt thiên địa, trong phút chốc khiến cho một tảng băng lớn phải đổ xuống.
Khí tức cực kỳ phẫn nộ phô thiên cái địa. Thân ảnh áo lam, ánh mắt màu vàng bắn ra thần sắc tức giận.
Ông ta hận.
- Không thể nào? Không thể nào?
Cửu Miểu thần sứ điên cuồng tìm kiếm xung quanh. Thần thức bao trùm bốn phương tám hướng.
- Bọn họ rõ ràng đã bị trọng thương, làm sao có thể đi xa như vậy?
Nộ không thể át.
Hết thảy bốn phía đều bị lửa giận của Cửu Miểu thần sứ tàn phá.
- Là ai? Rốt cuộc là ai?
Cửu Miểu thần sứ gầm rú:
- Người nào đã cứu bọn họ?
Cửu Miểu thần sứ tin rằng, chỉ bằng ba vị tiên nhân đã không còn sức lực, tuyệt đối không thể nào tránh thoát được sự đuổi giết của ông ta.
- Chưa người nào có thể thoát khỏi thần lệnh đuổi giết.
Trong thiên địa, thanh âm tức giận quanh quẩn:
- Thánh Long Vương, Thái Cực Vương, Diệt Ma, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ chịu cảnh đuổi giết điên cuồng nhất của Tam Xích Thần Minh Điện. Các ngươi cứ chờ đó.