Chương 965: Tiểu nhân vật xoay chuyển càn khôn
Chương 965: Tiểu nhân vật xoay chuyển càn khônChương 965: Tiểu nhân vật xoay chuyển càn khôn
Nhìn mười lăm con hung thú Ly Lực biến mất dưới mặt đất, Tiêu Dương không át được sự kích động trong lòng.
Chiến đấu cấp tiên nhân, hắn vốn không có tư cách tham dự.
Bây giờ nhờ thiên thời địa lợi, hắn đã tạo ra được mãnh thú Ly Lực thời Hồng hoang. Nhờ năng lực đặc thù của loại thú này, chúng có thể mang đến tác dụng mấu chốt cho hắn trong cuộc chiến đỉnh phong này.
Điều này sao có thể khiến cho người ta không cảm thấy hưng phấn hoặc chờ mong chứ.
Tiêu Dương thâm thở ra một hơi, thân ảnh lặng yên đến gần khu vực diễn ra cuộc chiến.
Hắn phải duy trì một khoảng cách nhất định với hung thú Ly Lực. Dù sao, hung thú Ly Lực chỉ phụ trách vận chuyển năm khóa Tiên Liên. Chính thức sử dụng nó để khống chế Cửu Miểu thần sứ chỉ có một mình Tiêu Dương.
Mãnh thú Ly Lực là do Tiêu Dương tạo ra. Hắn và mãnh thú có mối liên hệ đặc biệt, hoàn toàn có thể mượn Ly Lực để thi triển uy lực của khóa Tiên Liên.
- Nhất định phải thành công.
Thời khắc mạnh mẽ nhất, Tiêu Dương sẽ không có khả năng đánh lén Cửu Miểu thần sứ.
Trước khi xuất phát, Tiêu Dương đã hạ nhiệm vụ cho mười lăm con mãnh thú Ly Lực này. Lúc này, biểu hiện của mười lăm con mãnh thú càng nằm ngoài dự liệu của Tiêu Dương. Cơ thể thoạt nhìn rất đần độn, nhưng khi chui vào lòng đất, chẳng khác nào như cá gặp nước, linh hoạt vô cùng, chẳng những lặng yên hướng đến khu vực diễn ra cuộc chiến, hơn nữa còn phân bố phương vị đâu ra đấy.
Địch nhân của hắn là tiên nhân tâng bốn đỉnh phong.
Tiêu Dương lặng yên dừng lại. Hắn cách khu vực diễn ra cuộc chiến khoảng ba dặm, đủ cho hắn khống chế mười lăm con Ly Lực.
Việc mạo hiểm lúc này, nếu có thể thành công, nhất định có thể giải cứu được ba vị tiên nhân. Trái lại thất bại, Tiêu Dương chỉ cần để lộ một chút khí tức, Cửu Miểu thần sứ sẽ phát hiện hắn ngay.
Âm.
Càng đến gần cuộc chiến, tâm cảnh Tiêu Dương càng trở nên bình tĩnh, ánh mắt tràn đầy thần thái kiên định.
Vách núi, lòng đất, băng tuyết, núi đá...
Điều này cũng giống như khiêu vũ trên đao, mỗi một bước đều cực kỳ kinh hiểm.
Hắn chưa bao giờ là người sợ hãi mạo hiểm cả.
Khi đến gân...
Tam tiên đấu thần sứ, cuộc chiến đang đến gần giai đoạn cuối cùng.
Đương nhiên, Tiêu Dương cũng đã nghĩ đến một tình huống. Trải qua một đêm chiến đấu, trạng thái của Cửu Miểu thần sứ nhất định sẽ giảm xuống, cũng có thể đã bị thương. Chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội đánh lén tốt nhất.
Tam đại tiên nhân đã chính thức sa cơ lỡ vận, chỉ dựa vào lực ý chí để chống đỡ công kích điên cuồng của Cửu Miểu thần sứ. Cùng nhau chờ cơ hội.
Cuộc chiến kinh thiên động địa vẫn tiếp tục.
Với nhãn lực của Cửu Miểu thần sứ, làm sao mà không biết trạng thái của tam tiên lúc này. Nếu không phải lo lắng Bàn Cổ Thái Hư Phủ trong tay Diệt Ma đại tiên có còn phát huy công kích trí mạng nào không, Cửu Miểu thần sứ sợ rằng đã sớm không chờ đợi được mà chấm dứt cuộc chiến rồi.
Cửu Miểu thần sứ dữ tợn nói:
Cửu Miểu thần sứ dốc hết sức lực đè ép tam tiên, đang chiếm thế thượng phong, thân hình không hề đáp xuống đất, cứ lăng không mà đứng, tay cầm Trọng Xích, uy phong lẫm lẫm.
Tiếng cười quanh quẩn trong gió.
Chẳng lẽ trơ mắt nhìn tam tiên bị diệt sát?
Lúc này, mặc dù Cửu Miểu thần sứ cũng đã tiêu hao không ít sức lực, nhưng vẫn còn mạnh hơn tam tiên, tay cầm Trọng Xích, mỗi một công kích đều mang theo uy thế kinh thiên động địa. Cả vách núi, sơn động đều nổ tung.
Chưa đến một khắc cuối cùng, tuyệt đối không buông tha.
Lúc này không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể chờ.
Tiêu Dương nắm chặt tay, có chút không cam lòng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại.
- Mặt trời rất nhanh sẽ xuất hiện.
Tiêu Dương vốn định để cho mãnh thú Ly Lực dung nhập vào không khí, sau đó bay qua bên trong các tảng đá, nhưng quan sát một lúc, hắn nhận ra rằng, cho dù đá bay tán loạn trong cuộc chiến, nhưng không hê có hòn đá nào đến gần phạm vi ba thước xung quanh Cửu Miểu thần sứ.
Căn bản không có cơ hội xuất thủ.
Tâm Tiêu Dương chìm xuống. Nếu để cho mãnh thú Ly Lực hiện thân bất ngờ, cơ hội thành công lại càng thêm xa vời.
- Đáng tiếc các ngươi sẽ không còn nhìn thấy.
Tiêu Dương ẩn mình trong bóng tối cách đó ba dặm. Mười lăm con Ly Lực cũng đã đến gần, Tiêu Dương cũng hiểu rõ được tình hình cuộc chiến, căn bản không có bất kỳ cơ hội nào.
Không có cơ hội.
Bây giờ ông cũng không vội. Thắng lợi đã hoàn toàn nghiêng về phía ông. Chỉ cần duy trì càng lâu, tam tiên rất nhanh sẽ chết.
- Quân đệ cẩn thận.
Đột nhiên, bên trong sơn cốc vang lên tiếng rống của Thánh Long Vương, mắt thấy phòng ngự của Thái Cực Vương bị phá vỡ, Trọng Xích trong tay Cửu Miểu thần sứ đang đến gần phía sau Thái Cực Vương.
Chỉ mành treo chuông.
- Thăng long nhất kích, hóa thân vi long!
Thân ảnh Thánh Long Vương hóa thành một đạo ảo ảnh, như tia chớp bay đến, đánh mạnh vào trọng xích.
Âm.
Phụt. Giữa không trung phun ra một ngụm máu.
Thánh Long Vương hộc máu bay ngược ra ngoài, đụng mạnh vào vách núi.
Thánh Long Vương lao đến, sóng vai cùng với Thái Cực Vương, hướng Cửu Miểu thần sứ phát động công kích cường thế, đồng thời cao giọng cười to:
- Thăng long thiên uy.
Thái Cực Vương cũng tưởng rằng Thánh Long Vương chết là không thể nghi ngờ. Lúc này bộc phát ra năng lượng cuối cùng, điên cuồng công kích Cửu Miểu thần sứ.
- Lão tặc, đền mạng cho đại ca ta.
Thái Cực Vương lớn tiếng hô to:
Thánh Long Vương điều tức một chút, lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt hiện lên sự kiên định, thân ảnh nhảy lên.
Ánh mắt Thánh Long Vương hiện lên sự hoảng sợ.
Ông liều chết đánh một trận, cho dù chết cũng không hối tiếc, cứ tưởng rằng Tiêu Dương đã sớm rời đi, nhưng vạn lần vẫn không nghĩ đến, Tiêu Dương vẫn còn chưa rời khỏi.
Đứa nhỏ này thật ngốc.
Trong lòng Thánh Long Vương vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn nữa là lo lắng. Ông quét mắt nhìn vài lân nhưng không phát hiện được Tiêu Dương ở đâu.
Lúc này, Tiêu Dương chỉ đem thần thức ký lên người mãnh thú Ly Lực truyền âm cho Thánh Long Vương. Thánh Long Vương hiển nhiên là không thể tìm được chân thân của Tiêu Dương.
- Văn bối không kịp giải thích.
Không đợi Thánh Long Vương mở miệng hỏi, Tiêu Dương đã tiếp tục nói:
- Tiên bối hãy nhanh nghĩ biện pháp dụ Cửu Miểu thần sứ đến gần vách núi.
Sau khi nói xong, Tiêu Dương giống như biến mất khỏi hư không. Thánh Long Vương thở ra vài tiếng, cũng không đáp lại.
Là giọng của Tiêu Dương.
- Tiền bối, hãy nghĩ biện pháp dụ Cửu Miêu lão tặc đến gần vách núi.
Ánh mắt Thánh Long Vương hiện lên sự kinh ngạc, bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc:
Một khắc bị đánh vào vách núi, Thánh Long Vương cảm giác phía sau giống như xuất hiện một cái động. Sau khi rơi vào trong động khoảng mười thước, một luông năng lượng kỳ dị bao trùm ông lại, giúp ông ổn định thân hình.
Thái Cực Vương hoảng sợ rống lên, hai mắt đỏ bừng.
Một khắc này, Thánh Long Vương có cảm giác như sắp chết. Phòng ngự cả người đã bị phá nát, sức mạnh cường thế đẩy vào vách núi, tuyệt không thể tránh khỏi cảnh tan xương nát thịt.
- Quân đệ, lão tặc kia còn chưa chết, sao ta có thể đi trước một bước được.
Thái Cực Vương dương kiếm trực chỉ Cửu Miểu thần sứ, điên cuồng công kích, không rảnh đáp lại lời nói của Thánh Long Vương, nhưng ánh mắt đã có thần thái trở lại.
Hai người chỉ tạm thời chống cự mà thôi, đối với Cửu Miểu thần sứ mà nói, căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì. - Mau dẫn Cửu Miểu thần sứ đến vách núi.
Trong đầu Thánh Long Vương vẫn quanh quẩn câu nói của Tiêu Dương, nhưng ông căn bản không biết Tiêu Dương có chủ ý gì.
Thế cục trước mắt, tam tiên bị bại đã là kết cục đã định.
Thứ có thể đỡ được cũng chỉ có Bàn Cổ Thái Hư Phủ trong tay Diệt Ma đại tiên.
Âm ầm.
Thánh Long Vương và Thái Cực Vương đều bị đẩy lui đến bên cạnh Diệt Ma đại tiên. Tam tiên sóng vai, cả người đều bị thương.
Phía trước, Cửu Miểu thần sứ khống chế trọng xích hung hăng đánh tới.
Ánh mắt Thánh Long Vương nhìn chằm chằm phía trước, cảm nhận được xu thế phô thiên cái địa, nhanh chóng nói:
- Diệt Ma đạo hữu, có thể thúc giục uy năng của Bàn Cổ Thái Hư Phủ một lần nữa không?
Diệt Ma đại tiên cười khổ:
- Sức mạnh không đủ.
- Để ta giúp ngươi.
Thánh Long Vương đặt một tay lên vai Diệt Ma đại tiên, tiên linh khí còn sót lại bên trong cơ thể dũng mãnh tiến vào cơ thể Diệt Ma đại tiên, đồng thời truyên âm:
- Một kích cuối cùng, đánh Cửu Miểu thần sứ vào vách núi.
Bộp.
Một bên khác, tay Thái Cực Vương cũng đặt lên vai Diệt Ma đại tiên, tiên linh khí dũng mãnh tiến vào.
Tam tiên dùng chút sức lực cuối cùng, trong phút chốc Bàn Cổ Thái Hư Phủ trong tay Diệt Ma đại tiên phát ra thần quang chói mắt.
Một kích cuối cùng, thành bại do trời.
Ánh mắt Diệt Ma đại tiên điên cuồng nhìn chằm chằm Cửu Miểu thần sứ, giơ cao Bàn Cổ Thái Hư Phủ trong tay.
Lúc này, Cửu Miểu thần sứ đã khống chế trọng xích đến gần, thấy Bàn Cổ Thái Hư Phủ phát ra hào quang nhấp nháy, Cửu Miểu thần sứ theo bản năng mà dừng lại, toàn lực phòng ngự.
Ông ta biết tam tiên đang thi triển một kích cuối cùng, chỉ cần ông ta có thể chống đỡ được một kích này, tam tiên sẽ tùy ý cho ông ta giết hại.
Thắng bại đã định.
Gương mặt Cửu Miểu thần sứ lộ ra nụ cười, trọng xích va chạm Bàn Cổ Thái Hư Phủ. Trong phút chốc, nguồn năng lượng cường đại bức lui Cửu Miểu thần sứ.
Cửu Miểu thần sứ cũng không quan tâm, nương theo xu thế lui về phía sau, phá giải uy lực công kích của Bàn Cổ Thái Hư Phủ.
Phía sau là vách núi.
Cơ hội cuối cùng.
Cơ hội duy nhất. Lúc này, ngoài ba dặm, một người đang ngừng hô hấp.
Năm thước.
Ba thước.
Hai thước.
- Xuất kích. A Ly.
Tiêu Dương đột nhiên hạ lệnh.
Trong thời gian ngắn, sớm đã sắp xếp xong, mười lăm con mãnh thú Ly Lực từ dưới đất phóng ra.
Chớp mắt một cái, thay đổi càn khôn.
Bộp.
Khóa Tiên Liên đầu tiên đã thành công chế trụ hai chân Cửu Miểu thần sứ.
- Cái gì?
Đồng tử Cửu Miểu thần sứ chấn động, cúi đầu xem xét.
Bộp, bộp, bộp.
Khóa Tiên Liên phóng ra.
- Đáng chết! Đây là cái gì vậy?
Cửu Miểu thần sứ bị đánh bất ngờ không kịp ứng phó. Mãnh thú Ly Lực xuất hiện quá mức quỷ dị. Kim quang trong mắt Cửu Miểu thần sứ bắn ra, ba con mãnh thú Ly Lực lập tức nổ tung, một khóa Tiên Liên rơi xuống.
Vẫn còn bốn khóa trói được.
Thành công rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự hưng phấn. Một khi bị khóa Tiên Liên bao phủ, uy năng trong cơ thể đều không thể phát huy ra ngoài.
Mặc dù đã hy sinh ba con Ly Lực, nhưng không thể nghi ngờ, đây chính là một thắng lợi lớn.
Thắng rồi.
Đã cứu được tính mạng tam tiên.
- Ä Ly, rút lui.
Tiêu Dương ra lệnh, mười hai con mãnh thú Ly Lực còn thừa lại trong nháy mắt chui vào mặt đất, biến mất không thấy tăm hơi.