Chương 974: Thần Linh Môn mở ra (trung)
Chương 974: Thần Linh Môn mở ra (trung)Chương 974: Thần Linh Môn mở ra (trung)
Bên trong Thượng cổ hồng hoang, tất cả mọi người đều yên tĩnh, tự định đối sách.
Nếu Thần Linh Môn mở ra có khả năng sẽ khiến Thượng cổ hồng hoang sụp đổ, vậy khi nó mở ra, sáu người phải ở bên ngoài Thượng cổ hồng hoang. Nhưng khó khăn lớn nhất chính là không biết Kim Mi thần sứ đang ẩn thân nơi nào.
- Tôi đề nghị chúng ta ra ngoài theo từng nhóm.
Tiêu Nhu Y trâm giọng nói:
- Bây giờ ở lại chỗ này thêm một giây cũng sẽ rất nguy hiểm, chi bằng chúng ta sớm rời khỏi. Đừng quên, nơi này của chúng ta vẫn còn một dịch dung sư cấp bậc đại sư.
Tiêu Nhu Y quay sang nhìn Diệp Tang. Mọi người rất nhanh đồng ý với ý kiến của Tiêu Nhu Y.
- Mọi người cẩn thận chút.
Cuối cùng, sáu người chia thành ba nhóm, toàn bộ đều được Diệp Tang thông qua thuộc tính Huyễn của mình dịch dung thành tiều phu thâm sơn cùng cốc. Cao Cáo Chấn và Ninh Cốc đi trước. Diệp Tang và Tiêu Nhu Y theo sát. Tiêu Dương và La Thiên Tôn Tọa đi cuối cùng. Trước khi xuất phát còn mang theo mấy con mãnh thú, hẹn gặp nhau trong một khu rừng.
- Đại ca, đệ có chút việc cần đi một lát.
Tiêu Dương thẳng đến thạch động giam cầm Bạch Phát Ma Tôn.
Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi Thần Linh Môn mở ra.
- Cẩn thận một chút.
Cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh, tinh thần đang căng thẳng của Tiêu Dương rốt cuộc mới thả lỏng được một chút, mỉm cười nói với La Thiên Tôn Tọa:
Tiếng rên rỉ thống khổ truyền vào tai Tiêu Dương. Tiêu Dương vội bước đến, kinh hãi hô lên:
Giữa trưa, ánh mắt trời chiếu xuống, xuyên qua cành lá tươi tốt.
- Cẩn thận, tránh đụng vào trận pháp.
- Xem ra, tìm kiếm cả một đêm, Kim Mi thần sứ đã rời khỏi khu rừng này.
Hết thảy đều bình thường.
La Thiên Tôn Tọa gật đầu:
Khí tức của Bạch Phát Ma Tôn phía trước rối loạn rất nhiều. Vết thương trước ngực nhìn càng dữ tợn hơn.
Màn đêm giống như một tấm lụa đen mỏng. Hai người Tiêu Dương và La Thiên Tôn Tọa nằm trên một cành cây, tán gẫu với nhau. Xung quanh bày không ít thất ẩn trận. Ánh trăng chiếu xuống, ánh mắt Tiêu Dương lơ đãng nhìn về phía xa, một ý niệm không nhịn được xuất hiện trong đầu. Trâm ngâm cả nửa ngày, hắn nói:
Nghe được giọng nói của Tiêu Dương, Bạch Phát Ma Tôn chấn động, ngẩng đầu:
Bên trong mi tâm truyền đến tiếng dặn dò của Tiểu Thất. Tiêu Dương cũng cảm nhận được, trận pháp xung quanh thạch động đã được người ta củng cố không ít, càng thêm cứng rắn hơn trước rất nhiều. Nhưng điều này cũng chẳng làm khó được trận pháp đại sư bên cạnh Tiêu Dương. Hắn nhanh chóng bước đến cửa động.
- Tiền bối, người làm sao vậy?
- Kim Mi thần sứ?
Tiêu Dương vận một luông sức mạnh truyền sang, giúp giảm bớt cơn đau cho Bạch Phát Ma Tôn. Bạch Phát Ma Tôn nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt toát ra hận ý:
Bạch Phát Ma Tôn nhìn chằm chằm Tiêu Dương, ánh mắt khó có thể tin:
Tiêu Dương đặt tay lên mạch Bạch Phát Ma Tôn, nhướng mày:
Bạch Phát Ma Tôn kích động. Ông bị nhốt ở đây, cuộc đời sớm vô vọng, nên đã xem Tiêu Dương là đệ tử thân truyền duy nhất của mình.
- Tiêu Dương, ngươi... tại sao ngươi lại đến đây?
Tiêu Dương nói ra mục đích của mình. Mặc dù hắn đã luyện Xi Vưu luyện thể đến tâng tám đỉnh phong, nhưng hắn cảm giác khoảng cách đến tầng thứ chín còn rất xa và khó khăn, trong lòng vô cùng hoang mang. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn đến đây gặp Bạch Phát Ma Tôn. Nhưng trước hết, hắn đã thi châm chữa trị vết thương cho Bạch Phát Ma Tôn.
- Tiền bối, tôi có một số vấn đề muốn lãnh giáo tiền bối.
Nếu Xi Vưu luyện thể có thể phát dương quang đại trong tay Tiêu Dương, ông có chết cũng nhắm mắt.
- Tiền bối, tại sao người lại bị thương nặng như vậy?
- Tâng tám đỉnh phong? Ngươi đã luyện Xi Vưu luyện thể đến tầng tám đỉnh phong, Cước hạ sơn hà.
Khi Tiêu Dương gật đầu, Bạch Phát Ma Tôn lại càng rúng động không ngừng. Ông ta tự nhận thiên phú của mình không thấp, nhưng mất cả đời cũng chỉ luyện đến tầng chín đỉnh phong. Còn tên tiểu tử trước mắt, chỉ trong thời gian ngắn đã luyện đến tâng tám đỉnh phong. Quả thật là khó tin.
- Được, tốt lắm.
- Tam Xích Thân Minh Điện.
- Tại sao ngươi biết?
Bạch Phát Ma Tôn lại chấn động:
Tiêu Dương thốt lên.
Trong màn đêm, hai người một hỏi một đáp.
Bên ngoài núi non trùng điệp.
Mặt trăng chiếu rọi xuống đất.
Đột nhiên, khí tức không gian trở nên quỷ dị. Thiên địa đen lại, một luồng uy áp mơ hồ tùy thời phủ xuống.
- Thần Linh Môn sắp mở ra rồi sao?
Trên cành cây, La Thiên Tôn Tọa ngồi dậy, ánh mắt nhìn xung quanh, lập tức ngừng thở. Dị tượng này sợ rằng Thần Linh Môn sắp mở ra rồi.
Bỗng nhiên, La Thiên Tôn Tọa cúi nhanh đầu xuống. Ở phía xa, một cổ khí tức mênh mông quét lại. Cũng may là cổ khí tức kinh khủng này chỉ đảo qua, cũng không nhận ra La Thiên Tôn Tọa.
Một cường giả rất mạnh. La Thiên Tôn Tọa không khỏi giật thót người. Chẳng lẽ là Kim Mi thần sứ?
Ở sâu trong thạch động hoàn toàn tối đen, nhưng đó lại là tử địa, không hề có lối thoát thứ hai.
Tiêu Dương quyết định thật nhanh, quay người sang, đi thẳng vào sâu bên trong thạch động. Suy nghĩ của Tiêu Dương rất đơn giản, tránh Kim Mi thần sứ. Dù sao Thần Linh Môn sắp mở ra, chỉ trong chớp mắt hắn sẽ nhảy vào Thần Linh Môn. Kim Mi thân sứ sẽ không cách nào bắt được hắn.
- Lão ta đến rồi.
Tiểu Thất tiền bối đã nhanh chóng truyên âm cho Tiêu Dương. Bên ngoài thạch động đang có một khí tức cường đại phủ xuống.
- Không còn kịp nữa rồi.
Tiêu Dương quay người lại, sắc mặt liền biến đổi:
- Cái gì?
Bạch Phát Ma Tôn kịch liệt chấn động, ánh mắt trợn to:
- Ngươi... ngươi vừa nói cái gì?
Tiêu Dương liên đem chuyện cứu Thánh Long Vương mà đắc tôi Cửu Miểu thần sứ nói qua một lần. Sắc mặt Bạch Phát Ma Tôn biến ảo mấy lần:
- Thần Lệnh đuổi giết chưa bao giờ thất thủ. Tiêu Dương... ngươi gây ra họa rồi.
Bạch Phát Ma Tôn thì thào, đột nhiên hoảng sợ nói:
- Nguy rồi. Ngươi mau rời khỏi nơi này. Kim Mi thần sứ đang đến.
Tiêu Dương giật mình, chắp tay nói:
- Tiền bối bảo trọng.
- Cũng không giấu gì tiền bối. Bây giờ tôi còn bị Thần Lệnh đuổi giết.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Đương nhiên.
- Xem ra, Thần Linh Môn sắp mở rồi. Tiêu Dương, đừng quên những gì ta đã nhắc nhở.
Bên trong thạch động, Bạch Phát Ma Tôn đã giải đáp hết tất cả mọi nghi hoặc của Tiêu Dương. Đột nhiên, Bạch Phát Ma Tôn cảm nhận được dị động khác thường trong thiên địa, ánh mắt nhướng lên:
Nhưng lúc này, La Thiên Tôn Tọa không có bất cứ một biện pháp nào. Ông cảm nhận được khí tức cường đại đó chạy vê phía Tiêu Dương đã đi. Nhưng bây giờ ông không có biện pháp thông báo cho hắn. La Thiên Tôn Tọa chỉ có thể âm thâm cầu nguyện, Tiêu Dương có thể thuận lợi tránh được cổ khí tức cường đại này.
- Cước hạ sơn hà.
Tiêu Dương nhanh chóng ẩn đi hơi thở. Chỉ trong chớp mắt, Kim Mi thần sứ đã xuất hiện bên trong sơn động.
Ông ta chưa từ bỏ ý định.
Trước khi Thần Linh Môn mở ra, quay lại ép hỏi Bạch Phát Ma Tôn lần nữa.
Kim Mi thần sứ bước vào liền nhận ra sự khác thường, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm vết thương trước ngực Bạch Phát Ma Tôn: - Có người tiến vào?
Bạch Phát Ma Tôn không chút yếu thế nhìn thẳng vào Kim Mi thần sứ, khóe miệng nhếch lên:
- Chỉ là chút vết thương nhỏ, có thể làm khó được lão phu sao?
Tâm mắt Kim Mi thần sứ đảo quanh, thần thức trải rộng cả sơn động, cũng không có bất kỳ phát hiện gì, liền chậm rãi tiến lên, mở miệng nói:
- Mặc dù Xi Vưu luyện thể thần kỳ, nhưng bổn thần không tin, ngươi bị khóa Tiên Liên cản trở, lại có năng lực thần kỳ trị liệu vết thương cho mình.
Bạch Phát Ma Tôn chỉ cười lạnh không đáp.
- Nói, rốt cuộc là ai đã vào đây?
Kim Mi thân sứ hét lớn, ánh mắt đột nhiên nhìn xuống đất, đồng tử co rút. Một cây ngân châm rất nhỏ lọt vào mắt Kim Mi thần sứ. Nơi giam giữ Bạch Phát Ma Tôn đã bị người ta phát hiện. Đây chính là thất trách của ông ta.
- Hừ, lão già kia, ngươi đừng nói ngân châm này là do ngươi lấy ra.
Cả thạch động yên tĩnh không một tiếng động.
Gương mặt Bạch Phát Ma Tôn vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng lo lắng không thôi. Ông biết, Tiêu Dương đã vận dụng Cước hạ sơn hà, cơ thể dung nhập vào vách tường bên trong thạch động, khiến cho Kim Mi thân sứ nhất thời không phát hiện được hắn. Nhưng thạch động này không có lối ra thứ hai, càng không có chỗ ẩn thân. Chỉ cần Kim Mi thần sứ đi sâu vào trong là phát hiện ra ngay.
Chuyện gì càng lo thì lại càng xảy ra.
Lúc này, lực chú ý của Kim Mi thần sứ đã đến cực hạn, tay cầm ngân châm, đi từng bước một vào sâu trong thạch động.
Đồng thời, nắm chặt trọng xích trong, ánh mắt như điện quét bốn phía.
Tiếng bước chân rất nhỏ bước đến gần.
Thân ảnh Tiêu Dương kề sát vách tường lạnh như băng, gắt gao ngừng thở. Lúc này, Tiêu Dương cầu Thần Linh Môn mở ra ngay trước mặt, để hắn có thể nhảy vào trong nháy mắt. Bằng không, khi Kim Mi thần sứ đến gần, cho dù Thần Linh Môn có xuất hiện, hắn cũng không có cơ hội vào trong.
- Không thể chết ở đây được.
Tiêu Dương lắng nghe tiếng bước chân của Kim Mi thần sứ. Cứ như vậy, chỉ cần Kim Mi thần sứ đến gần hơn, hắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Đến lúc đó, muốn trốn lại càng khó.
Kim Mi thần sứ cẩn thận bước từng bước. Ông ta căn bản không xác định rốt cuộc là ai đang ẩn núp. Nếu là tiên nhân, ông sẽ chuẩn bị việc bị đánh bất ngờ. Mặc dù thần sứ được xưng là cao cao tại thượng, nhưng cũng không phải là vô địch.
Nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, Tiêu Dương âm thầm vận lực, thân ảnh kề sát vách tường lạnh như băng.
Nghênh đón Kim Mi thần sứ.
Hắn nhất định phải phát ra một kích thật mạnh, dùng tốc độ nhanh nhất. Tiến lên thì mới có cơ hội bỏ chạy.
- Phải nhanh.
Tâm niệm Tiêu Dương vừa động, thân ảnh nhanh như chớp, khí tức cả người bộc phát toàn bộ sơn động, dũng mãnh tiến về phía trước. Nhất thiểm như điện. Kim quang sắc bén, tăng tốc độ Tiêu Dương đến cực hạn, nhắm thẳng đỉnh đầu Kim Mi thần sứ.