Chương 987: Cường long sang sông, một đêm quét bảy thành
Chương 987: Cường long sang sông, một đêm quét bảy thànhChương 987: Cường long sang sông, một đêm quét bảy thành
Một khối lệnh bài.
Nói xong, ánh mắt Già Tây thần sứ nheo lại, giương mắt nhìn người thần bí đang lăng không chắp tay mà đứng, đột nhiên có chút kiêng ky.
Chén rượu vừa rồi, kỳ thật là sự giao đấu âm thầm của hai người. Ông ta đã tung ra ám kình ẩn chứa trong chén rượu, nhưng vị thiếu niên thần bí trước mắt vẫn có thể dễ dàng tiếp được. Có thể thấy được thực lực của đối phương không hề thua kém mình.
Từ lúc nào băng tuyết thảo nguyên lại có được cường giả thần bí như vậy?
Già Tây thân sứ chưởng quản một phương Tuyết thành, có địa vị không tâm thường. Thân là một trong hai mươi tám thành chủ, có thể nói là quyền thế kinh người. Nhưng trước mắt lại là một vị thiếu niên thần bí tuổi còn rất trẻ, vậy mà trong lòng ông lại dâng lên sự kiêng ky không hiểu được, liền thở ra một hơi, nói:
- Không biết các hạ cần lệnh bài nào?
Tiêu Dương vứt chén rượu xuống nói hai chữ "tổ địa".
Tiếng xôn xao vang lên.
- Uy lực song chùy của ông ta nghe nói có thể dễ dàng phá tan một thành trì.
- Tiểu tử, lăn xuống đây đánh với gia gia một trận.
- Thành chủ Diệp Trúc thành phía nam.
Già Tây thần sứ chắp tay, âm thầm thở phào. Ông ta vẫn bất động, chính là chờ đợi người mình yêu cầu đến.
- Haha, Già Tây thần sứ, tối nay bổn phủ đến xem Thiên Tuyết, không nghĩ đến còn có sự việc thú vị như vậy phát sinh.
Lúc này, một thanh âm từ nơi khác vang lên, ngữ điệu nũng nịu, khiến người khác phải mềm lòng. Một người phụ nữ mặc váy đỏ xuất hiện.
- Đây là ai? Vì tổ địa lệnh bài mà đến?
Thành chủ Diệp Trúc thành trực tiếp ngẩng đầu khiêu khích Tiêu Dương.
Đột nhiên một thanh âm từ xa vang lên. Một thân ảnh cầm búa tạ bay vút đến, nhanh chóng rơi xuống sân phủ thành chủ.
- Xông thẳng vào phủ thành chủ để mượn lệnh bài tổ địa, thật sự là to gan lớn mật.
- Diệp huynh.
Ánh mắt không ít người hiện lên thần sắc si mê, ngay cả thành chủ Diệp Trúc thành cũng nhếch miệng Cười:
Có người kinh hô, đồng thời tấm tắc khen:
- Haha, Thánh Nữ muội muội, đến đây cho ca ca ôm một cái nào.
- Ôi chao, tính tình Diệp ca vẫn nóng như vậy.
- Thành chủ Thánh Nữ thành.
- Đằng, sáu người đến là sáu thành chủ gần Tuyết thành. Trong băng tuyết thảo nguyên này, bọn họ hợp thành một liên minh. Đêm nay nhất định sẽ liên thủ với nhau. Bốn phương tám hướng có từng đạo thân ảnh bay vút đến, khiến cho mọi người trong sân phải cuống quýt kinh hô.
Tiêu Dương khoát tay, chim Cù Như giương cánh, trực tiếp chở Tuyết Kiều bay lên cao, dùng tốc độ cực nhanh biến mất trong tâm mắt mọi người.
Vù vù.
- Tiểu ca, ta cũng muốn hỏi mượn cậu một thứ.
Vù.
Ngay cả bản thân ông, nếu bị vây trong trạng thái đối địch, cũng không dám để Thánh Nữ thánh chủ đến gần. Uy lực sức mạnh thuộc tính Mê Huyễn của cô ta thật sự khó có thể ngăn cản.
Chỉ trong chớp mắt, gương mặt Già Tây thành chủ hiện lên nụ cười khó hiểu.
Thành chủ Thánh Nữ khẽ cười, không khí tràn ngập hơi thở mập mờ, lan tràn chỗ Tiêu Dương.
Lúc này.
- Bảy vị có thể cho mượn một lệnh bài không?
Tiêu Dương nhìn xuống, lãnh đạm hỏi.
Trực tiếp đem đầu mâu trực chỉ bảy đại thành chủ.
Trên lưng chim Cù Như, gương mặt Tuyết Kiều tái nhợt, gấp giọng nhắc nhở:
- Chỉ là tiểu quỷ tê tựu thôi, không cần phải đi tìm đâu xa nữa.
Tiêu Dương đảo qua bảy người, khóe miệng nhẹ cong lên:
- Thành chủ bảy thành?
- Mượn gì?
Ánh mắt Tiêu Dương nhẹ nhàng cau lại.
Thánh Nữ thành chủ uốn éo thắt lưng, nửa bộ ngực sữa lộ ra, đôi môi thổi ra một mùi thơm:
- Đương nhiên là... cơ thể tiểu ca rồi.
Thân ảnh đến gần, thần sắc trên gương mặt Thánh Nữ thành chủ càng ngày càng dày đặc, giọng nói mê hoặc:
- Tỷ đẹp không?
Lúc này, không ít người trong sân bị công kích vô hình lan đến, khóe miệng chảy nước miếng.
- Đẹp.
Tiêu Dương gật đầu, khẽ thở dài:
Bịch.
Nói nhiều cũng vô ích, điều kiện tiên quyết để bàn điều kiện chính là vũ lực cường đại.
Ánh mắt Tiêu Dương chậm rãi liếc qua sáu người.
- Cường long không đè được địa đầu xà. Bỏ qua cho Thánh Nữ thành chủ, chúng ta sẽ cho ngươi một con đường sống.
Một gã thành chủ cười lạnh nói:
- Tiểu tử, thực lực của ngươi không tệ, nhưng ngươi có năng lực đối kháng với quân đội Thần Giáp của bảy thành hay không?
Một kiếm chế ngự Thánh Nữ thành chủ.
Phía dưới không khỏi vang lên từng thanh âm hít khí lạnh. Đại viện phủ thành chủ to như vậy, nhưng lúc này có không ít tân khách đều ra về, dường như nhìn ra được một cuộc đại chiến không thể tránh né. Vạn nhất ở chỗ này rồi bị ngộ sát, vậy thì xem như là chết oan rồi.
Thần sắc của sáu thành chủ cũng không khỏi biến đổi, thân ảnh bay lên không trung, bao quanh Tiêu Dương, khí thế cường đại phóng xuất, giằng co với Tiêu Dương.
- Lập tức thả Thánh Nữ muội muội ra.
Thành chủ Diệp Trúc thành huy động búa tạ trong tay, gầm lên.
- Ta chỉ muốn mượn vài tấm lệnh bài thôi mà.
Tiêu Dương lên tiếng nói.
Khuôn mặt Già Tây thành chủ biến ảo, sẵng giọng nói:
- Tiểu tử cuồng vọng, ngươi cho rằng ai cũng có tư cách có được tổ địa lệnh bài?
Kiếm quang trở mình, chợt lóe như điện, phá tan ám khí của Thánh Nữ thành chủ phóng tới, trường kiếm thẳng tiến, nhanh như tia chớp thẳng đến cổ Thánh Nữ thành chủ. Một cổ kiếm ý rét lạnh bao phủ toàn bộ cơ thể Thánh Nữ thành chủ. Dường như cả máu cũng bị đông cứng. Ánh mắt Thánh Nữ thành chủ đột nhiên mở to, lộ ra sự hoảng sợ, không dám nhúc nhích nửa phần.
Leng keng leng keng.
Kiếm quang uốn lượn cả bầu trời đêm.
Thánh Nữ thành chủ giật mình. Khi nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của chàng thiếu niên thần bí, lúc này cô ta mới biết thuộc tính Mê Huyễn của mình chẳng có chút tác dụng nào với hắn. Quyết định thật nhanh, Thánh Nữ thành chủ đột nhiên huy động tay áo, ám khí đầy trời xuất ra, thẳng đến các yếu huyệt trên người Tiêu Dương.
Như Hoa?
- Có thể đuổi kịp Như Hoa tỷ.
Chưởng lực tay trái Tiêu Dương đột nhiên đánh ra, mạnh mẽ chấn động, oanh kích lên người Thánh Nữ thành chủ.
Thánh Nữ thành chủ kêu lên đau đớn, thân ảnh trụy xuống, bị phong bế yếu huyệt, không thể nhúc nhích.
- Lên.
Ý tứ của Tiêu Dương không cần nói cũng biết. Sát khí của Già Tây thành chủ bắt đầu khởi động. Một tiếng quát to, tất cả sáu thành chủ đều xông lên, uy thế cường đại lan tràn bốn phương tám hướng. Lúc này, cả Tuyết thành dường như cảm nhận được sự dị động, không ít ánh mắt đều nhìn về phía phủ thành chủ.
Cường long quá giang.
Thân ảnh Tiêu Dương đột nhiên chuyển động, lăng không cất bước, dùng thân pháp khó tin trong nháy mắt tránh được công kích của sáu người, trường kiếm trong tay phát ra kiếm pháp như tia chớp. Khi xoay người lại, một kiếm đột nhiên ẩn chứa áp lực khiến kẻ khác hít thở không thông tràn ngập cả không gian.
- Ảm đạm tiêu hồn.
Một kiếm ảm đạm, một kích tiêu hồn. Thần kiếm chỉ uy từ vị khách ngoại lai phủ xuống mảnh đất bị thần bỏ quên.
Như Kim Kiếm muội muội đã nói, phàm là cường giả thực lực cường đại thường ít khi xuất hiện tại vùng đất bị lãng quên. Bởi vì ở Thần Linh cảnh địa, đây chính là vùng đất bị nguyền rủa khiến người khác nghe thấy phải biến sắc. Bởi vậy, thực lực của bảy thành chủ trước mắt bất quá cũng chỉ là Tâm Lôi ngũ kiếp. Thực lực như vậy đối với Tiêu Dương mà nói...
Có thể quét ngang.
Ám nhiên nhất kiếm, trong phút chốc Già Tây thành chủ đã bị chém đứt một cánh tay, bi thảm kêu lên một tiếng ngã xuống mặt đất.
Kiếm thế chưa dừng, bạch y lăng không nhảy bước, kiếm quang từ từ buông xuống.
Thiên Tuyết chưa rơi, kiếm hoa như tuyết đã tung bay. Trong phạm vi đại viện phủ thành chủ phủ đầy kiếm hoa tuyết trắng.
- Thần kiếm như tuyết.
Kiếm ý bao trùm cả thiên địa.
Từ trên cao nhìn xuống, Tuyết Kiều sợ ngây người:
- Một kiếm hóa tuyết, Tuyết Thần Đằng.
Đồng thời, ánh mắt hiện lên sự sùng bái. Thành chủ đại nhân cao cao tại thượng trong mắt cô cách đây không lâu, cùng với sáu đại thành chủ khác đã bị Đằng đánh bại.
Cường long quá giang, một đêm quét bảy thành.
Dùng xu thế gió thu cuốn lá rụng, kiếm quang tuyệt đối trấn áp khiến kẻ khác phải hoảng sợ vạn phần.
Phụt phụt phụt.
Máu tươi liên tiếp phun ra, kiếm quang đánh đâu thắng đó biến mất không còn.
Bảy đại thành chủ cả người đầy máu ngã xuống đất, thống khổ và kinh hãi nhìn chằm chằm phía trước.
Bạch y như tuyết, tay cầm kiếm hạ xuống, ánh mắt trầm tĩnh đảo qua bảy người, vẫn một câu nói cũ:
- Ta muốn mượn vài tấm lệnh bài.
Lúc này, ánh mắt bảy đại thành chủ đều mở to. Thực lực chàng thanh niên trước mắt thi triển, trong ấn tượng của bọn họ, chỉ có cường giả Tam Đại Vương thành của băng tuyết thảo nguyên mới làm được.
Uy thế cường đại đè xuống, cả người không tự chủ được rùng mình một cái. Bảy đại thành chủ nhìn nhau, nửa ngày sau, Diệp Trúc thành chủ tức giận nói:
- Tiểu tử, không nên quá cuồng vọng. Bất luận ngươi là bộ lạc nào đến, quân đội Thần Giáp của bảy thành chúng ta sẽ san bằng bộ lạc của ngươi. Ngươi...
Vèo.
Một đạo kiếm quang ác liệt xẹt qua. Diệp Trúc thành chủ còn đang nói, máu tươi đã trào ra từ mi tâm, ngã xuống mặt đất.
- Ta không thích dông dài.
Mũi kiếm của Tiêu Dương từ từ dời về phía Già Tây thành chủ:
- Ta chỉ cân mượn lệnh bài.
Một cổ hàn khí mãnh liệt bao phủ sáu người còn lại. Vốn bọn họ còn tưởng rằng Tiêu Dương sẽ kiêng ky thân phận của bọn họ, tuyệt đối không dám ra tay. Nhưng không nghĩ đến Tiêu Dương đã trực tiếp giết chết Diệp Trúc thành chủ, khiến cho bọn họ có cảm giác hàn khí thẩm thấu qua cả lỗ chân lông.
Nhất là Già Tây thành chủ.
Giờ phút này, cả người không tự chủ được rùng mình một cái, môi run run, nửa ngày sau mới nói:
- Ta... ta không có.
Sát khí trong mắt Tiêu Dương bắn ra, cổ tay nhẹ chuyển, mũi nhọn Thần Kiếm cơ hồ sắp xông vào đầu Già Tây thành chủ.
- Nghe ta giải thích đã.
Mắt Già Tây thành chủ trợn to như muốn nứt ra, hoảng sợ kinh hô. Kiếm quang liền gọt một ít tóc của Già Tây thành chủ. Già Tây thành chủ cảm giác bản thân giống như dạo qua Quỷ Môn Quan một hồi, cả người đổ mồ hôi ướt nhẹp, giọng run run:
- Ta lấy danh nghĩa Tuyết Thần mà thề rằng, không chỉ có ta mà những người ở đây đều không có tổ địa lệnh bài.
Những người còn lại đều gật đầu.
Sắc mặt Tiêu Dương trầm xuống khiến Già Tây thành chủ hoảng sợ, dồn dập giải thích:
- Bởi vì tổ địa lệnh bài đều bị Tam Đại Vương thành chia nhau hết rồi.