Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 979 - Chương 986: Mượn Một Chén Rượu, Mượn Một Khối Lệnh Bài

Chương 986: Mượn một chén rượu, mượn một khối lệnh bài Chương 986: Mượn một chén rượu, mượn một khối lệnh bàiChương 986: Mượn một chén rượu, mượn một khối lệnh bài

Ban đêm tại vùng đất bị lãng quên sương mù đặc biệt dày đặc, rất có hương vị của vùng băng tuyết thảo nguyên. Tiêu Dương đã rời khỏi Sơn Hà trận.

Đứng trước một hồ nước là một dung nhan xinh đẹp, bày ra tư thái của đóa hoa đẹp nhất vùng băng tuyết thảo nguyên. Tiêu Dương có chút kinh ngạc. Con ngựa bên cạnh dường như mang theo suy nghĩ bất an, giống như hiểu được tâm trạng của cô chủ ngày hôm nay.

Là Tuyết Kiều.

Khi nhìn thấy Tiêu Dương xuất hiện dưới ánh trăng, ánh mắt Tuyết Kiều hiện lên một tia sáng, cao hứng giương tay:

- Đằng.

Tiêu Dương hiểu được ý đồ của Tuyết Kiều, bất đắc dĩ cười khổ.

Thiên nhai hà xử vô phương thảo, đa tình khước bị vô tình não (Người đa tình thường bị những người vô tình làm cho phiền não)

Thiếu nữ thì thường hâm mộ anh hùng, nhất là những cô gái từ thảo nguyên như Tuyết Kiều. Mặc dù chưa thể nói đến là yêu, nhưng không thể không ái mộ. Tuyết Kiều không hề giấu diếm tâm tư của mình. Chưa đầy hai ngày ở chung với nhau, Tiêu Dương biết, cô gái này có tính cách dứt khoát, dám yêu dám hận.

- Đằng, để ta đi cùng huynh.

- Tuyết Kiều cô nương...

Mặc dù Tiêu Dương cũng là người phong lưu, nhưng hắn sẽ luôn chịu trách nhiệm với người phụ nữ của mình.

Tiêu Dương có chút xấu hổ sờ mũi, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía bộ lạc Tuyết Man tộc. Lúc này hắn có cảm giác giống như mình đã bắt cóc con gái nhà hàng xóm vậy.

Tiêu Dương không hề có bất cứ tình cảm hay tâm tư gì với Tuyết Kiều. Hắn biết hắn không thuộc về thế giới này. Còn Tuyết Kiều thì không thể xuất hiện ở thế giới của hắn.

Tuyết Kiêu nhẹ nhàng nói:

Tuổi trẻ thì luôn bốc đồng.

Tiêu Dương nhất thời không biết tìm lý do gì để cự tuyệt.

Hắn có ở lại cũng không quá một năm.

Tiêu Dương quên mất hắn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi.

Quả nhiên không ngoài sở liệu.

Ánh mắt Tuyết Kiều hiện lên khát vọng:

Thấy Tiêu Dương dừng lại, Tuyết Kiều đầu tiên là sửng sốt, sau đó thúc ngựa chạy đến, nói:

- Hãy mang ta theo cùng, để ta có thể tìm được tổ địa lệnh bài.

- Từ lúc ta ra đời cho đến nay, người trong tộc luôn che chở ta như đóa hoa Tuyết Kiều xinh đẹp nhất.

- Mười tám năm qua, tộc đã vì ta mà chảy máu. Thậm chí mất đi tính mạng. Tuyết Kiều rất muốn cố gắng một lần, vì tương lai của Tuyết Man tộc mà cố gắng. Đằng...

Tiêu Dương liếm môi, lý trí nói cho hắn biết nhất định phải cự tuyệt. - Hơn nữa ta muốn đi theo huynh.

- Nói không chừng sau này cô ấy có thể sẽ giúp được ngươi.

Trong kế hoạch của Tiêu Dương không hề có chữ này. Hành trình đến Tuyết thành nhất định sẽ là một trận gió tanh mưa máu.

Tiêu Dương gật đầu.

Tìm?

- Đằng, huynh không cưỡi ngựa sao? Mặc dù Tuyết thành cách bộ lạc chúng ta rất gân, nhưng cưỡi ngựa cũng phải mất hai canh giờ.

Tuyết Kiều mỉm cười, xoay người nhảy lên ngựa, nhưng rồi lại nghi hoặc hỏi:

- Thật tốt quá.

Thấy Tiêu Dương im lặng, Tuyết Kiều đột nhiên cắn răng, nhìn thẳng vào hai mắt Tiêu Dương:

Tiêu Dương có chút khó hiểu với lời nói của Kim Kiếm muội muội. Nhưng cũng nhờ đó mà Tiêu Dương đã nghĩ thông suốt một điều. Dường như hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Có lẽ trong lòng Tuyết Kiều, hắn chỉ là một đại anh hùng, thậm chí là thân. Chỉ cần hắn duy trì bình tĩnh, sẽ không bao giờ có chuyện rơm bén lửa.

Đương nhiên, Tiêu đại gia luôn tự xưng phong lưu không kêm chế được rốt cuộc có ngăn cản được mỹ nhân như hoa như ngọc hay không thì không biết được.

- Được, ta mang nàng theo.

Hình ảnh này như dừng lại. Bốn mắt nhìn nhau, cảm giác giống như người yêu, cực kỳ vi diệu.

Đột nhiên trong đầu Tiêu Dương vang lên giọng nói của Kim Kiếm muội muội, có chút do dự:

- Hãy để cô ấy đi theo ngươi.

Nhưng như thế nào cũng không nói nên lời.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Nàng có bao giờ thử qua cảm giác bay lượn giữa thảo nguyên như hùng ưng không?

Cô gái liền ngây ra.

Một đạo quang mang xuất ra từ cánh tay Tiêu Dương. Trong phút chốc, một con đại bàng giương cánh giữa bầu trời đêm, sau đó an tĩnh rơi xuống bên cạnh Tiêu Dương.

Đây không phải là địa cầu, không cần lo lắng gây ra nhiễu loạn. Tiêu Dương đương nhiên lựa chọn sử dụng chim Cù Như để thay ngựa.

Nhảy lên lưng chim, Tiêu Dương quay lại nhìn Tuyết Kiều, cười nói:

- Sao còn chưa lên?

Tuyết Kiều trấn tĩnh lại, ánh mắt mang theo sự sùng bái:

- Đây nhất định là tọa ky của thần. Ta có thể ngồi tọa ky của thần.

Tiêu Dương hỏi.

- Phủ thành chủ ở đâu?

Không ai phát hiện, trên bầu trời cách thành trăm thước có một con chim khổng lồ đang giương cánh lướt qua. Lúc này, bên dưới Tuyết thành đúng là có không ít người đang nhìn lên bầu trời đêm.

Tuyết Kiều vừa nói, thần sắc mang theo sự hâm mộ cùng mơ ước.

- Lễ Thiên Tuyết mỗi năm một lần, thiên tuyết vào giờ Tý mới rơi xuống. Nghe nói, thiên tuyết còn đẹp hơn so với tuyết bình thường rất nhiều. Chỉ là nó chỉ rơi xuống trong phạm vi Tuyết thành. Hàng năm, trước lễ Thiên Tuyết, cửa thành sẽ đóng lại, chỉ có cư dân bên trong Tuyết thành mới có thể tiếp nhận tẩy lễ của thiên tuyết.

- Đẹp quá phải không? Hy vọng có một ngày, con dân Tuyết Man tộc chúng ta có thể tiến vào thành trì xinh đẹp như vậy.

Đưa mắt nhìn lại, Tuyết thành rộng lớn khôn cùng. Tiêu Dương để chim Cù Như thong thả bay xuống, càng lúc càng đến gân Tuyết thành.

- Đã trễ thế này rồi mà Tuyết thành lại còn náo nhiệt như thế.

Tiêu Dương lên tiếng. Hắn có thể nhìn thấy trên ngã tư đường có không ít gương mặt đang tươi cười, còn nhà nào cũng giăng đèn kết hoa.

- Ta biết rồi.

Ánh mắt Tuyết Kiều đột nhiên sáng lên:

- Chính là lễ Thiên Tuyết mỗi năm một lần của Tuyết thành, là tiết mục náo nhiệt nhất. Huynh xem huynh xem đi, trong sân nhà nào cũng đặt một cái chậu sạch. Tuyết thành có một tập tục, vào ban đêm trong ngày lễ Thiên Tuyết, nếu nhận được Thiên Tuyết thuần túy thì sẽ gặp được may mắn trong vòng một năm.

- Nhưng bây giờ dường như còn chưa có tuyết.

Tiêu Dương nhìn sắc trời, nói.

Tuyết Kiều mừng rỡ chỉ vào bên dưới:

- Đến Tuyết thành rồi.

Tuyết thành.

Tốc độ của chim Cù Như cực kỳ kinh người. Cho dù còn chưa thi triển đến mức tận cùng, chỉ sau một nén nhang, Tiêu Dương đã nhìn thấy một tòa thành cao mấy chục thước. Từ bóng đêm quan sát xuống, một tượng băng điêu tản ra quang mang màu trắng, chẳng khác nào một viên minh châu trên băng tuyết thảo nguyên.

Tiêu Dương khoanh chân tĩnh toạ, hai mắt khẽ nhắm. Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Tuyết Kiều.

Cho đến khi đã ngồi lên lưng chim Cù Như, Tuyết Kiêu vẫn không áp chế được cảm giác hưng phấn.

- Phủ thành chủ?

Tuyết Kiêu ngớ người. Cô cũng đang định hỏi bước đầu tiên Tiêu Dương định tìm lệnh bài là như thế nào, không nghĩ đến Tiêu Dương nhắm thẳng phủ thành chủ như vậy.

Mặc dù thành chủ có được tổ địa lệnh bài, nhưng...

Phải biết rằng, đối với Tuyết Kiêu mà nói, thành chủ Tuyết thành giống như thần minh cao cao tại thượng.

Cùng lúc, Tiêu Dương nhìn thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt Tuyết Kiều.

- Làm sao vậy? Tiêu Dương không khỏi hỏi.

- Ba tháng trước, lão tộc trưởng cùng với cha và mấy vị hộ pháp trong tộc đi bái phỏng thành chủ.

Tuyết Kiều cắn môi nói:

- Kết quả đều bị đánh gãy tứ chi quăng ra ngoài thành.

Đồng tử Tiêu Dương co rụt lại, hàn ý xẹt qua trong mắt.

- Bọn họ nói, lúc đó thành chủ thân sứ nghe nói chúng tôi cầu xin một khối lệnh bài liền hạ lệnh xuống: Đuổi đám chó hoang vùng tuyết ra ngoài.

Thân hình Tuyết Kiều thoáng run rẩy, ánh mắt hiện lên hận ý và sợ hãi.

Thành chủ chưởng quản một thành, đối với bộ lạc nho nhỏ chỉ có mấy trăm người chính là không thể xâm phạm.

- Phủ thành chủ ở chỗ nào?

Tiêu Dương nhẹ võ vai Tuyết Kiều, hỏi lại một lần nữa:

- Yên tâm đi, đã có ta ở đây.

Tuyết Kiều giương mắt nhìn Tiêu Dương, nửa ngày sau liền chỉ vào một hướng.

Tiêu Dương đứng lên, một lát sau, chim Cù Như hóa thành một đạo lưu quang cúi người vọt xuống. Khi còn cách mặt đất khoảng chừng hai mươi thước, Tiêu Dương cảm nhận được sự ba động, liền điều khiển chim Cù Như hạ xuống thành trì bên dưới. Lúc này, lòng bàn tay xuất ra một luông sức mạnh vô hình, hóa giải chướng ngại.

Thẳng đến phủ thành chủ.

- Thần, đó là vật gì vậy?

- Là một con chim khổng lồ? Nhìn kìa, trên lưng có người.

- Từ trên trời giáng xuống, một nam một nữ, tuấn mỹ xinh đẹp, không phải Tuyết Thần hạ phàm chứ?

Bên trong khoảnh sân phủ thành chủ, tất cả khách khứa đều ngẩng đầu nhìn lên trời.

Bọn họ cũng đang chờ đợi Thiên Tuyết. Không nghĩ đến Thiên Tuyết còn chưa thấy đã thấy hai vị kỳ nhân.

Vù vù vù.

Khi Tiêu Dương phá giải phòng ngự cảnh giới phủ thành chủ, đột nhiên, từng đạo thần vệ cường đại mặc khôi giáp bay vút đến. Chỉ trong một thời gian ngắn liên hình thành một đạo phòng tuyến, giương nỏ, chỉ vê phía hai người.

- Người đến là ai?

Hét lớn một tiếng, đồng thời rất nhiều người từ phủ thành chủ vọt ra. Một người đàn ông trung niên sắc mặt lạnh lùng, người mặc trường bào màu trắng, cao giọng nói với Tiêu Dương:

- Người tới là khách, không ngại xuống đây tụ họp.

- Ông ấy chính là thành chủ Tuyết thành, Già Tây thần sứ đại nhân.

Ánh mắt Tuyết Kiều không che giấu sự e ngại.

Tiêu Dương đưa mắt quan sát, lạnh lùng cười:

- Tiện đường đi ngang, muốn mượn hai thứ. - ?

Thành chủ Tuyết thành khoát tay nói:

- Mời nói.

- Trước tiên mượn một chén rượu.

Tiêu Dương mỉm cười.

Thành chủ Già Tây thần sứ ngẩn ra, nhưng rất nhanh phản ứng lại, quay sang nói với người bên cạnh, một chén rượu được mang đến. Già Tây thân sứ cầm chén rượu, cổ tay chuyển động, chén vốn đầy rượu trong khoảnh khắc dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương hư không đạp bước, ra tay tiếp nhận chén rượu. Không chỉ dễ dàng tiếp được, rượu trong chén còn không tràn ra. Một khắc này, sắc mặt thành chủ đại biến. Còn Tiêu Dương thì ngửa đầu uống cạn.

- Sau đó mượn một khối lệnh bài.

†r
Bình Luận (0)
Comment