Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 978 - Chương 985: Đến Tuyết Thành

Chương 985: Đến Tuyết thành Chương 985: Đến Tuyết thànhChương 985: Đến Tuyết thành

Tiêu Dương đã đánh giá thấp mức độ chăm chỉ của các dũng sĩ Tuyết Man tộc. Họ đã một đêm không ngủ, vận chuyển rất nhiều nham thạch đến. Lúc này, tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, lại thêm một nhóm dũng sĩ Tuyết Man tộc kéo đá trở về. Thấy thế, Tiêu Dương liên hô ngừng lại. Hắn muốn bố trí trận pháp, căn bản không cần phải nhiều nham thạch như vậy.

- Đằng.

- Đằng tới.

Ánh mắt đám dũng sĩ Tuyết Man tộc không che giấu được sự kích động lẫn sùng bái.

Băng tuyết thảo nguyên là nơi luôn sùng bái người mạnh. Những gì Tiêu Dương thể hiện ngày hôm qua đã chinh phục tất cả dũng sĩ Tuyết Man tộc. Vừa nghe đến Đằng cần đá để thiết kế phòng tuyến cho Tuyết Man tộc, ngăn cản kẻ địch xâm lấn, đám dũng sĩ hăng tiết gà, giục ngựa vận chuyển nham thạch vê.

Tiêu Dương nhảy lên lưng một con ngựa, lúc này từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa. Tiêu Dương quay mặt nhìn, là Tuyết Kiều. Lúc này, cô nở nụ cười thật tươi nói với Tiêu Dương:

- Đằng, chào buổi sáng.

- Chào buổi sáng.

Dưới sự chỉ dạy của Tiểu Thất, Tiêu Dương đã sớm tinh thông huyền môn bát quái. Hắn cũng đã chú ý đến tính chất đặc biệt của băng tuyết thảo nguyên, căn bản không làm khó được hắn. Hắn bố trí trận pháp không phải là mượn lực thiên địa mà là trận pháp xây dựng từ hung thú.

Một khi bước vào kỳ trận, phía trước là núi cao, phía sau là biển rộng rít gào, xu thế hùng vĩ khiến người khác phải kinh sợ.

Trụ cột của trận pháp là nham thạch.

Ngoại trừ bố trí một phòng tuyến sau lưng Tuyết Sơn, những vị trí còn lại đều lấy phạm vi năm dặm xung quanh Tuyết Man tộc làm trung tâm, bày ra trận pháp Sơn Hải.

Vùng đất bị lãng quên, năm tháng bị lãng quên quả thật quá dài. Người trong bộ lạc thảo nguyên không hê có khái niệm về trận pháp. Bởi vì trận pháp phải mượn lực thiên địa, mà vùng đất bị lãng quên này bị nguyên rủa giam cầm, trận pháp khó mà phát huy hiệu quả. Cho nên, ở đây không có xu thế mượn lực thiên địa để bố trí trận pháp.

Tiêu Dương giục ngựa, chỉ huy dũng sĩ Tuyết Man tộc dựa theo lời hắn mà bố trí nham thạch.

Tiêu Dương mỉm cười đáp lại.

Đây chính là thủ trận núi và biển.

Cái mà Tiêu Dương muốn bố trí chính là Sơn Hải trận bên trong tập tranh tư liệu vê thượng cổ mãnh thú.

Tuyết Kiều đi theo đằng sau. Cả một đêm cô không ngủ, không biết Tiêu Dương sẽ làm gì với đống nham thạch này để bố trí phòng tuyến.

Nham thạch trước mắt rất nhiều. Tiêu Dương liên mở rộng trận pháp đến năm dặm.

Ngoại trừ nham thạch, Tuyết Kiều cũng chú ý đến Tiêu Dương an bài một số hoa cỏ bên cạnh nham thạch. Mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng làm cho cô khó hiểu không thôi. Chỉ là Đằng trong suy nghĩ của Tuyết Kiều vô cùng cao lớn. Cho dù nghi ngờ rất nhiều, cô cũng không lên tiếng hỏi, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Công thủ nhiều mặt.

Tất cả tộc nhân Tuyết Man tộc đều chú ý vào công trình này. Ngay cả lão tộc trưởng cũng bất chấp dưỡng thương, cưỡi ngựa cả ngày đi theo Tiêu Dương.

Về phương diện công kích, Tiêu Dương định đem hung thú đại hổ, ly lực đóng trong Sơn Hải trận. Đám hung thú thượng cổ đi theo Tiêu Dương đều là thú vương trong từng chủng tộc. Thực lực của Tiêu Dương tăng vọt thì nó cũng tăng theo. Hơn nữa, dựa theo xu thế trận pháp, đám giặc cỏ không vào thì thôi, một khi xông vào thì chỉ có con đường chết.

Từ sáng sớm đến xế chiều, Tuyết Kiều cơ hồ không rời Tiêu Dương một tấc, vẻ nghi hoặc trong mắt ngày càng đậm. Cô không rõ, chỉ bằng đống đá này là có thể ngăn cản được gót sắt của địch nhân sao? Hơn nữa, thỉnh thoảng cô nhìn thấy các dũng sĩ của Tuyết Man tộc mang đá ra ra vào vào, căn bản cũng không bị bất cứ ảnh hưởng nào.

Có đại hộ pháp râu dài thử trước, ánh mắt tộc nhân Tuyết Man tộc đều nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.

- Cứ như vậy là có thể đủ ngăn cản gót sắt của Thảo Ưng bang sao?

- Ra đi.

Khi khối nham thạch cuối cùng rơi xuống, Tiêu Dương đưa mắt đảo qua, mỉm cười hài lòng. Năng lực làm việc của các dũng sĩ Tuyết Man tộc còn cao hơn hắn đã nghĩ.

- Tọa ky của thần sao? Khí thế thật cường đại.

Âm.

Không đợi mọi người phản ứng lại, đại hổ Ban Lan đã bay lên không, nhằm về phía Sơn Hải trận, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy tăm hơi.

Trong lòng bọn họ, chỉ có thần mới có thể thi triển được thủ đoạn như vậy.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, đồng thời ánh mắt nhìn Tiêu Dương cứ như nhìn thần linh.

- Ổn rồi.

Rống.

Một tiếng rống chấn triệt mặt đất. Trong phút chốc, một đạo quang mang từ cánh tay Tiêu Dương bắn ra, diễn hóa thành một con hổ khổng lồ, rít gào một tiếng, chấn vang thiên địa.

- Đây là cái gì?

Một gã hộ pháp có râu dài không nhịn được cau mày hỏi. Nói xong, gã tự thúc ngựa vọt qua giải đất nham thạch. Toàn bộ quá trình hiển thị kỹ thuật cưỡi ngựa không tâm thường. Chỉ là khi gã trở về, sắc mặt càng thêm trâm thấp, nhìn Tiêu Dương, ý tứ rất rõ ràng, trận pháp của ngươi là vô dụng.

Tiêu Dương mỉm cười với Tuyết Kiều, vung tay lên:

Tuyết Kiều lên tiếng giải thích cho Tiêu Dương, gương mặt thoáng chút đỏ lên. Chính bản thân cô cũng hiểu giải thích này là không có tác dụng.

- Đại Hồ Tử thúc thúc, Đằng nói là đã ổn chứ chưa nói là đã hoàn thành mà.

Mọi người nhìn không được lại kinh hô lên.

Vù.

Tiêu Dương đạp hai chân, từ trên lưng ngựa nhảy lên không trung, vọt đến Sơn Hải trận. Cổ tay khẽ đảo, trong tay đã xuất hiện một trận kỳ màu vàng. Tiêu Dương bay qua đống nham thạch, đem trận kỳ đặt ở một vị trí đặc biệt. Sau đó quay lưng đạp bước trở lại lưng ngựa. - Khởi trận.

Tiêu Dương kêu lên một tiếng, mỉm cười quay sang nói với gã hộ pháp râu dài:

- Đại Hồ Tử, ngươi có thể thử lại lần nữa.

Nghe xong, Đại Hồ Tử đầu tiên là sửng sốt, khế cau mày đưa mắt nhìn sang. Ngoại trừ xuất hiện thêm một tiểu kỳ, căn bản chẳng có gì khác với lúc trước.

Đại Hồ Tử cũng không chần chừ, liền giục ngựa vọt đến. Ánh mắt tộc nhân Tuyết Man tộc đều tập trung theo.

- Tiến vào.

Lão tộc trưởng gật đầu. Sau đó, Tiêu Dương đem trận pháp truyền lại cho lão tộc trưởng. Sau khi xác định đã không còn gì sai lâm, Tiêu Dương cũng cảm thấy yên lòng hơn.

- Lát nữa ta sẽ khởi động trận pháp lần nữa, công thủ sẽ cùng lúc. Cho nên, trước khi nắm được phương pháp xuất nhập trận, bất luận người nào cũng không được tiến vào trận pháp. Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tiêu Dương nghiêm mặt nói:

Bọn họ dám đến, tất sẽ có đến mà không có vê.

Mạc Ngân Hà kích động vô cùng.

- Cho dù Thảo Ưng bang có bản lãnh đến đâu cũng không thể xông qua.

Bịch bịch.

Mạc Ngân Hà cuống quýt thối lui. Nhưng điều khiến cho ông kinh hãi chính là phía sau ông lại là núi non kéo dài không dứt.

Biểu hiện quái dị của hai đại hộ pháp khiến cho tộc nhân Tuyết Man tộc sợ ngây người. Ai nấy cũng vọt đến, kết quả mấy trăm người cứ như con ruồi đụng phải nhau trong trận pháp.

Lúc này, lão tộc trưởng làm sao mà không biết rõ uy lực trận pháp, liền há miệng nhìn Tiêu Dương:

- Đằng, nhất định là Tuyết Thần Đằng.

Cho đến khi Tiêu Dương rút lui trận pháp, mọi người mới có thể từ trong trận pháp đi ra. Ánh mắt nhìn Tiêu Dương càng thêm nóng bỏng. Đã thể nghiệm, bọn họ càng thêm tin vào sự thần kỳ của Sơn Hà trận. Nhất là hộ pháp râu dài, kích động không nói ra lời, môi không ngừng run rẩy, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tiêu Dương:

- Đằng, xin hãy thứ tội.

Vị đại hộ pháp râu dài cũng là người ngay thẳng. Vừa rồi gã là người đã nghi ngờ Tiêu Dương, bây giờ trong lòng tất nhiên là áy náy. Ngược lại Tiêu Dương chỉ mỉm cười, nói:

- Cái này gọi là Sơn Hà trận. Vừa rồi ta khởi động cũng chỉ là phòng ngự. Mọi người cảm thấy có ngăn cản được gót sắt của Thảo Ưng bang hay không?

Cảm giác đầu tiên của Mạc Ngân Hà chính là bị ảo giác, nhưng sức mạnh của con sóng ập tới như muốn cắn nuốt ông.

Đây rõ ràng là băng tuyết thảo nguyên, làm sao mà có sóng biển?

Mọi người khó hiểu, Mạc Ngân Hà cũng giật mình, nhìn Tiêu Dương đang mỉm cười tự tin bên cạnh. Trâm ngâm cả nửa ngày, Mạc Ngân Hà cũng giục ngựa xông ra ngoài. Vừa bước vào trận pháp, Mạc Ngân Hà liền cảm giác có một luồng khí thế mênh mông đang áp xuống. Cảm giác này khiến người ta hít thở không thông. Đồng thời, Mạc Ngân Hà cảm giác hình ảnh trước mắt thay đổi. Một con sóng cao mấy trượng đang đánh về phía mình.

Lúc này, ánh mắt Đại Hồ Từ bên trong trận pháp lộ ra vẻ kinh hãi.

- Vẻ mặt của y rất kỳ quái.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Đại Hồ Tử hộ pháp lại dừng lại?

Có Sơn Hà trận rồi, hắn cũng yên tâm đến Tuyết thành hơn.

- Cái gì? Đằng, huynh muốn đến Tuyết thành?

Trong bữa cơm tối, nghe Tiêu Dương nói muốn đi, Tuyết Kiều nhịn không được kinh hô lên, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.

- Ngươi vì tổ địa lệnh bài?

Mạc Ngân Hà nghĩ đến lời nói của Tiêu Dương tối hôm qua, không khỏi lên tiếng hỏi.

- Không sai.

Tiêu Dương cũng không giấu diếm.

- Thời gian quá gấp, ta định suốt đêm chạy đến Tuyết thành.

Hai ngày nữa Thần Linh Môn sẽ mở ra. Tiêu Dương nhất định phải mang tổ địa lệnh bài vê niêm phong ở băng tuyết thảo nguyên. Chờ khi thân quang rơi xuống vùng đất này, Thần Linh Môn mở ra, hắn mới có thể tiến vào Thần Linh cảnh địa.

- Đằng...

Tuyết Kiều mấp máy môi, nửa ngày sau nói không ra lời.

Mạc Ngân Hà thấy Tiêu Dương đã quyết, thân sắc ngưng trọng, dặn dò:

- Nhớ một điều, người có được lệnh bài tổ địa, thực lực rất cường đại, nhất định phải cẩn thận. Không có ai nguyện ý chắp tay giao tổ địa lệnh bài cho người khác đâu.

Ăn cơm xong, tin tức Tiêu Dương phải rời đi rất nhanh truyền đến. Tất cả mọi người đều tập trung lại.

- Đằng, thuận buồm xuôi gió.

- Đằng, con dân Tuyết Man tộc chờ người trở về.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Tiêu Dương đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tộc nhân Tuyết Man tộc.

- Mặc kệ có thành công hay không, nhất định phải nhanh chóng trở về.

Lão tộc trưởng nói.

Tiêu Dương nhìn lướt qua tất cả mọi người, đột nhiên không thấy cô gái tên Tuyết Kiều.

Nụ cười má lúm đồng tiền hiện lên trong đầu Tiêu Dương.

- Đóa hoa xinh đẹp nhất của vùng băng tuyết thảo nguyên.

Tiêu Dương dứt khoát quay người rời đi.

Đến Tuyết thành.
Bình Luận (0)
Comment