Chương 984: Phòng tuyến
Chương 984: Phòng tuyếnChương 984: Phòng tuyến
Dục tốc bất đạt.
Tiêu Dương hiểu được đạo lý này. Hiện tại cũng chỉ có thể kêm chế sự nôn nóng. Cũng may mà Kim Kiếm muội muội đã nhắc nhở. Tiến vào Thần Linh cảnh địa đều là thiên tài như nhau. Muốn từ Thần Linh cảnh địa tâng bốn thuận lợi lên đến tâng năm, ước chừng phải mất thời gian một năm hoặc lâu hơn.
Bởi vì đối với một số thiên tài, việc tích lũy chiến điểm ở Thần Linh cảnh địa tâng bốn tương đối dễ dàng. Truyền thừa của tâng bốn cũng có thể thông qua. Tích lũy chiến điểm càng nhiều càng có cơ hội đổi được phần thưởng cao cấp.
Thời gian ở tâng ba mà Tiêu Dương đang ở tương đồng với tâng bốn.
- Một năm.
Tiêu Dương âm thầm định ra mục tiêu. Trong vòng một năm, hắn nhất định phỉa thuận lợi khiến cho thần quang bao trùm nơi bị lãng quên này, một lần nữa để Thần Linh Môn mở ra.
Một năm, để hoàn thành được việc này, Tiêu Dương cảm thấy áp lực rất là lớn.
Cộc cộc.
- Mỗi một bộ lạc đều cầu xin Tuyết Thần loại bỏ tâng âm u kia đi, để thần quang có thể rơi xuống vùng đất mà thần đã quên lãng.
- Sẽ có một ngày như vậy.
Chinh phục thảo nguyên sẽ bắt đầu từ Tuyết Man tộc.
Tiêu Dương giật mình, ánh mắt chậm rãi đảo qua nam phụ lão ấu của Tuyết Man tộc đang đứng trước đống lửa. Lúc này, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía ánh trăng, thân sắc nghiêm túc, nhất tê triều bái.
- Tiệc tối?
Đống lửa được đốt lên.
Trong lúc Tiêu Dương đang khoanh chân tiến hành thổ nạp, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Thanh âm của Tuyết Kiều truyền vào.
Tiêu Dương nhẹ giọng lên tiếng.
Tiêu Dương ngẩn ra, sau đó bước ra ngoài. Muốn chinh phục được băng tuyết thảo nguyên, đầu tiên là phải có được một lực lượng của riêng mình. Nếu Kim Kiếm muội muội để cho hắn xuất hiện ở Tuyết Man tộc, nói vậy là cô có dụng ý của mình.
- Đằng, tiệc tối đã được chuẩn bị xong.
Tuyết Kiều nhẹ nhàng cầu khẩn.
Nhờ Tuyết Kiều giải thích, Tiêu Dương rất nhanh biết được vừa rồi là Tuyết Man tộc đang cử hành nghi thức bái nguyệt, cứ bảy ngày bái một lần. Theo truyền thuyết, các bộ lạc trên thảo nguyên sẽ cầu xin thần quang rơi xuống đất.
Sau khi bước ra khỏi phòng, Tiêu Dương phát hiện trời bên ngoài đã tối. Tuyết đã ngừng rơi. Bầu trời đêm đã có ánh trăng, nhưng vẫn có gì đó rất lạnh. Cẩn thận nhìn lại, dưới ánh trăng lờ mờ mơ hồ có thể nhìn thấy một tâng âm u nhàn nhạt, giống như gạt bỏ ánh trăng vô số lần mới chiếu được xuống mặt đất.
Trải qua bữa tiệc tối nay, Tiêu Dương cảm nhận được tộc nhân Tuyết Man tộc trời sinh có tính nhiệt tình và thiện lương. Tuyết Kiều ngạc nhiên nhìn Tiêu Dương, liền nhìn thấy gương mặt cương nghị và ánh mắt vô cùng tự tin của hắn. Một khắc này, cô có một cảm giác khó có thể tả. Có lẽ mảnh đất bị quên lãng này sẽ nhờ hắn mà có được thần quang.
Sau khi mọi người triều bái ánh trăng, tất cả vây quanh đống lửa, chào hỏi Tiêu Dương.
Tuyết Kiều mỉm cười bước đến bên cạnh Tiêu Dương, đưa cho hắn một miếng thịt nướng thật ngon. Thịt báo ở vùng Tuyết Sơn này có hương vị thật hiếm thấy.
Tiêu Dương, lão tộc trưởng, Mạc Ngân Hà và một số tiền bối đức cao vọng trọng của Tuyết Man tộc vây quanh bên đống lửa.
- Phụ thân, mọi người đang lo lắng Thảo Ưng bang?
Dưới cái nhìn đông đảo, Tiêu Dương đỏ mặt giơ tay tiếp nhận bàn tay Tuyết Kiều đưa tới, đáp ứng lời mời khiêu vũ cùng.
Lão tộc trưởng thở dài:
Dưới ánh sáng của đống lửa, Tiêu Dương mỉm cười nhìn Tuyết Kiều khiêu vũ, giống như một đóa hoa xinh đẹp nhất của vùng băng tuyết thảo nguyên. Kỹ thuật nhảy hấp dẫn của cô thu hút ánh mắt hâm mộ của các dũng sĩ thanh niên trong Tuyết Man tộc. Nhưng hôm nay, bên cạnh Tuyết Kiều là Đằng vĩ đại. Các dũng sĩ huyết khí phương cương của Tuyết Man tộc không dám lỗ mãng.
Thần sắc Mạc Ngân Hà ngưng trọng:
- Không chỉ như thế, chúng ta vừa mới nhận được một tin tức. Tuyết thành phát sinh bạo loạn.
- Thảo Ưng bang là thế lực vô cùng khổng lồ ở băng tuyết thảo nguyên này. Mấy trăm người hôm nay bất quá chưa bằng một phần mười lực lượng của chúng. Hơn nữa, người chết chính là Nhị bang chủ Tát Phổ Ma. Nghe nói, Đại bang chủ của Thảo Ưng bang thần công cái thế, chẳng khác nào thần minh. Bây giờ Tát Phổ Ma chết ở đây, tin tức rất nhanh sẽ đến tai Đại bang chủ. Đến lúc đó...
Một phen náo nhiệt.
Tuyết Kiều lên tiếng hỏi.
Tiêu Dương nghe xong liên ngẩn ra. Hắn nghĩ, thủ lĩnh của Thảo Ưng bang đã bị giết, đám thuộc hạ còn lại thì chạy trối chết. Trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không dám trở lại.
- Đằng, có điều ngươi còn chưa biết.
- Đằng, đây là thịt báo ngon nhất. Huynh thử xem.
Không chỉ có lão tộc trưởng, kể cả Mạc Ngân Hà và một số tiền bối cũng đang có vẻ mặt lo lắng.
- Tộc trưởng, dường như ngài có tâm sự?
Tiêu Dương cắn một cái, tán thưởng một câu rồi nhìn lão tộc trưởng, hỏi:
- Ác đồ tham gia bạo loạn đang chạy đến phía tây bắc băng tuyết thảo nguyên, chính là hướng Tuyết Man tộc chúng ta.
- Gần đây Tuyết Sơn có việc lạ phát sinh, sợ rằng băng tuyết thảo nguyên thật sự sắp rung chuyển rồi.
Một lão giả cau mày nói.
- Cho nên...
Lão tộc trưởng thở dài, ánh mắt chậm rãi nhìn mọi người:
- Chúng ta lo lắng không biết có nên di chuyển bộ lạc hay không. - Di chuyển bộ lạc?
Tuyết Kiều cả kinh:
- Tuyết Man tộc chúng ta sinh sống ở đây nhiều năm như vậy...
Tiêu Dương nhanh chóng nói ra một số thứ cần thiết.
- Mạc đại thúc, ta sẽ bố trí một phòng tuyến cho Tuyết Man tộc. Nhưng phải cần có rất nhiều nham thạch. Còn có...
Tiêu Dương mỉm cười tự tin:
- Thiết kế bình thường đương nhiên là không có hiệu quả đối với người tu hành.
- Thảo nguyên địa thế bằng phẳng, khó có thể thiết kế phòng ngự. Cho dù có dùng nham thạch để làm phòng tuyến, cũng không cách nào ngăn cản được gót sắt của Thảo Ưng bang.
Mạc Ngân Hà cau mày:
Nói xong, tất cả mọi người đều im lặng. Một bộ lạc hơn mấy trăm ngàn người, biết đi đâu mới có thể an toàn.
- Đằng, nhất định là huynh có cách cứu Tuyết Man tộc.
Tuyết Kiêu quay mặt, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Tiêu Dương.
Nghe xong, tất cả đám người lão tộc trưởng đều cùng nhìn về phía hắn, ánh mắt mở to vài phần. Hôm nay Tiêu Dương như một vị thần giáng thế, trợ giúp đánh một trận, giúp cho Tuyết Man tộc tránh được đại nạn. Kỳ thật trong lòng mọi người cũng muốn cầu cứu Tiêu Dương. Chỉ là Tiêu Dương không phải người của Tuyết Man tộc, lão tộc trưởng không tiện mở miệng.
Tiêu Dương im lặng, nửa ngày sau mới nói:
- Bên trong băng tuyết thảo nguyên có nham thạch không?
Nham thạch?
Mọi người đều sửng sốt.
- Nham thạch thì có, chỉ là...
- Chúng ta đi đâu đây? Đâu mới là nơi an toàn chứ?
Tuyết Kiều nói:
- Nhưng...
- Không ai nguyện ý rời khỏi nhà của mình, nhưng chúng ta không còn biện pháp nào khác.
Mạc Ngân Hà cắt ngang lời nói của cô, trâm giọng nói:
- Tuyết Kiều...
Mạc Ngân Hà trao đổi ánh mắt với lão tộc trưởng, lập tức đứng lên:
- Được, ta lập tức đi làm ngay. Trước trời sáng nhất định sẽ hoàn thành.
- Tộc trưởng lão tiên sinh.
Sau khi Mạc Ngân Hà rời đi, Tiêu Dương trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Ngài có biết ai là người có lệnh bài tổ địa không?
Nghe vậy, sắc mặt tất cả đều khẽ biến. Một lát sau, lão tộc trưởng nhẹ nhàng thở ra. Ba ngày nữa Thần Linh Môn sẽ mở ra. Bất luận người nào cũng muốn có được lệnh bài tổ địa. Vị dũng sĩ thiếu niên trước mắt đương nhiên là không ngoại lệ.
- Lệnh bài tổ địa, ở vùng đất bị quên lãng chính là vật khó cầu.
Lão tộc trưởng thở dài:
- Vốn chúng ta là con dân bị thần lãng quên. Cho dù có lệnh bài tổ địa cũng chẳng dùng được. Nhưng bây giờ Tuyết Kiêu đã xuất hiện. Trên người con bé có thuộc tính của thần, có lẽ đã thức tỉnh được huyết mạch của thần. Tuyết Man tộc chúng ta rất muốn có được một tấm lệnh bài tổ địa, nhưng...
Kết quả cụ thể, Tiêu Dương từ thần sắc của lão tộc trưởng đã có thể đoán ra.
- Nếu muốn có được lệnh bài tổ địa, có hai cách.
Lão tộc trưởng nói:
- Thứ nhất, bộ lạc thảo nguyên truyền lưu một truyên thuyết. Trên đỉnh Tuyết Sơn còn có thần sứ chưa rời đi. Chỉ cân kiên nhẫn đến Tuyết Sơn triều bái, thần sứ có khả năng ban cho một tấm lệnh bài.
Tiêu Dương âm thầm lắc đầu, sợ rằng đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.
- Cách thứ hai, chính là đi cầu xin thành chủ.
Lão tộc trưởng nói:
- Băng tuyết thảo nguyên rộng lớn khôn cùng. Trên thực tế cũng thuộc về một thành trì. Thành trì cùng loại tổng cộng có hơn hai mươi cái. Những thành trì này là những vùng đất bị nguyên rủa nhẹ nhất trước đó. Rất nhiều người của nhiều bộ lạc sống dựa vào nhau, từ đó xây dựng thành một tòa thành trì.
- Tuy là bị lãng quên, nhưng hai mươi mấy tòa thành này ngẫu nhiên sẽ có thần quang bắn xuống, mở ra Thần Linh Môn.
Lão tộc trưởng nói:
- Cho nên, ta nghe nói, hai mươi mấy thành chủ đều có lệnh bài tổ địa. Còn về phần từ đâu mà có...
Lão tộc trưởng cười khổ:
- Chúng ta lại càng không biết được.
Lão tộc trưởng vì Tuyết Kiêu đã không ngừng chạy đến Tuyết thành cầu xin một tấm lệnh bài, nhưng lần nào cũng bị đuổi ra khỏi cửa.
- Tuyết thành.
Tiêu Dương xác định mục tiêu, quay sang liền nhìn thấy ánh mắt muốn nói rồi lại thôi của lão tộc trưởng, lập tức hiểu ý:
- Nếu như có thể, ta sẽ vì Tuyết Man tộc mà mang vê một tấm lệnh bài.
Ánh mắt lão tộc trưởng liền tràn đầy cảm kích.
Một đêm không có gì xảy ra. Sáng sớm hôm nay, khi Tiêu Dương bước ra khỏi phòng, đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ ngây người.
Một đống nham thạch cao hơn một thân người đập ngay vào mắt. Ở đây có ít nhất là mấy ngàn khối.
- Đằng.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Mạc Ngân Hà thúc ngựa chạy đến, bước nhanh đến trước mặt Tiêu Dương, quệt mồ hôi trên trán:
- Ngươi xem có đủ không? Tiêu Dương trợn mắt há mồm.
Chẳng những đủ, mà số lượng nham thạch này quả thật đủ để xây một bức tường thành lớn.
Đương nhiên, mục tiêu của Tiêu Dương không phải là bố trí tường thành mà là bày trận.
Vì Tuyết Man tộc, căn cứ khởi đầu cho hành trình chinh phục băng tuyết thảo nguyên, nhất định phải tạo được phòng tuyến kiên cố.