Chương 983: Là thân của bọn họ
Chương 983: Là thân của bọn họChương 983: Là thân của bọn họ
Tiếng vó ngựa của Thảo Ưng bang càng lúc càng xa dần, còn tiếng hoan hô của Tuyết Man tộc lại vang dội cả Tuyết Sơn.
Tai nạn bị diệt tộc đã tránh được. Điều này đối với tộc nhân Tuyết Man tộc mà nói là một niềm vui lớn lao vô cùng. Một khắc trước, khi Tát Phổ Ma ra lệnh diệt tộc, bọn họ liền cảm thấy trước mắt là một bóng đen mờ mịt. Nhưng một khắc sau đó, Tuyền Thần Đằng đã đến, cứu bọn họ giữa nước sôi lửa bỏng.
- Đằng.
- Đằng.
Nương theo bông tuyết tung bay, thân ảnh Tiêu Dương rơi xuống mặt đất, quay đầu nhìn Tuyết Man tộc đang sôi trào, bên tai cứ lặp đi lặp lại chữ "Đằng", Tiêu Dương mỉm cười khó hiểu, sờ sờ mũi. Xem ra, hôm nay hắn không cần phải nói ra tên của mình. Tộc nhân Tuyết Man tộc đã xem hắn là vị Tuyết Thần Đằng vĩ đại nhất.
Lão tộc trưởng đột nhiên quỳ xuống đất, run rẩy kêu lên:
- Đa tạ dũng sĩ ân nhân đã cứu giúp.
Lão tộc trưởng quỳ xuống, nhất thời tộc nhân Tuyết Man tộc đều cùng quỳ xuống, thâm cảm ơn Tiêu Dương.
- Tộc trưởng, vị dũng sĩ này là người không thích câu nệ, hãy bảo tộc nhân đứng dậy đi.
- Đằng.
- Dũng sĩ dừng bước.
Nhiệt tình không bị cản trở.
Thấy lão tộc trưởng không có dự định đứng dậy, Tiêu Dương liền nghiêm mặt:
- Ta tên Tiêu Dương, đa tạ cô nương mấy ngày nay chiếu cố.
Thấy vậy, Tiêu Dương cả kinh, vội xông lên phía trước đỡ lão tộc trưởng dậy:
Tuyết Kiêu bước đến trước mặt Tiêu Dương.
- Nếu các người cứ như vậy, ta sẽ đi đấy.
- Chỉ là thuận tay thôi mà, mọi người không cần đa lễ.
Lão tộc trưởng liên tục gật đầu. Tộc nhân Tuyết Man tộc liên đứng dậy, ánh mắt sùng bái nhìn Tiêu Dương.
Bên trong phòng.
Mạc Ngân Hà bước lên, thần sắc trịnh trọng, hướng Tiêu Dương gật đầu:
Tiêu Dương thi châm trị liệu cho Mạc Ngân Hà. Thủ pháp châm cứu thần kỳ khiến cho cô gái ngồi đằng sau phải kinh ngạc không thôi.
Tiêu Dương nhìn Tuyết Kiều, mỉm cười nói:
Vất vả lắm mới bảo mọi người ra về, lão tộc trưởng chỉ huy các dũng sĩ không bị thương dọn sạch chiến trường, đồng thời phải làm tốt việc chuẩn bị. Hôm nay, Thảo Ưng bang đột nhiên giống trống khua chiêng mà đến, băng tuyết thảo nguyên sợ rằng sẽ nhấc lên một trận rối loạn lớn. Tuyết Man tộc phải chuẩn bị, để tránh lâm vào tuyệt cảnh như ngày hôm nay. - Hừ, ta còn tưởng rằng ngươi là người có nhân phẩm nữa chứ?
Tiêu Dương mỉm cười, lập tức gật đầu với Tuyết Kiều, ý bảo hắn đã biết mình ở đâu.
- Tuyết cô nương, ta muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ tạm.
Cô gái mỉm cười:
Nói xong, ánh mắt Tuyết Kiều hiện lên sự buồn bã.
- Ta tên Tuyết Kiều.
Tiêu Dương cau mày. Một khắc Kim Kiếm muội muội xuất hiện, hắn cảm nhận được kiếm khí sắc bén đã suy yếu nhiều hơn lúc trước.
Cũng không do dự, hắn đẩy cửa bước vào. Mặc dù Tuyết Kiều nói ca ca cô ấy đã lâu rồi không về, nhưng bên trong được quét dọn rất sạch sẽ. Sau khi Tiêu Dương đóng cửa phòng, liền khoanh chân ngồi lên giường. Kim quang từ trên người hắn bắn ra. Kim Kiếm muội muội hóa thành một bóng hình kim y xuất hiện dưới ánh mắt.
Tiêu Dương cười khổ. Mặc kệ hắn nhấn mạnh thế nào, xưng hô của cô gái trước mặt cũng chỉ có một, Tuyết Thần Đẳng.
- Được đặt theo tên của loài hoa đẹp nhất vùng băng tuyết thảo nguyên, hoa Tuyết Kiều.
- Đằng, hãy dùng phòng kia đi.
Tuyết Kiều chỉ vào một gian phòng, nói:
- Đây là phòng của ca ca ta. Đã lâu rồi huynh ấy còn chưa trở về.
Là vùng thảo nguyên hoang dã phía bắc, thành thị gần nhất là Tuyết thành cách Tuyết Man tộc khoảng năm trăm dặm. Hơn nữa, Tiêu Dương có thể xác định nơi này sợ rằng là Thần Linh cảnh địa tầng thứ ba, đại bản doanh của Tam Xích Thần Minh Điện. Nhưng nơi này quá mức hẻo lánh, cơ hồ không có thế lực của Tam Xích Thần Minh Điện. Tiêu Dương không tự chủ được đổ mồ hôi lạnh, thầm lấy làm may mắn vì đã rơi trúng thảo nguyên băng tuyết này. Nếu trực tiếp rơi xuống tổng bộ của Tam Xích Thần Minh Điện, chờ đợi hắn chính là con đường chết.
Tiêu Dương đứng bật dậy, khiến Tuyết Kiều càng thêm hoảng sợ. Tiêu Dương có chút xấu hổ, nói:
Là thanh âm của Kim Kiếm muội muội.
Trong đầu Tiêu Dương đột nhiên vang lên một giọng nói.
- Phá vỡ Thần Linh Môn, phá hủy quy tắc thần linh, ta đã bị thương.
Kim Kiếm muội muội mở miệng nói.
Kiếm Linh đã bị thương.
Phá hư quy tắc thần linh, nói ra thì thấy nhẹ nhàng, nhưng sợ rằng trên thế gian này không có mấy người có thể làm được. Kim Kiếm muội muội dựa vào đặc thù của mình mới miễn cưỡng làm được. Nhưng vì vậy mà Kiếm Linh đã bị thương thật nặng.
- Nơi này là Thần Linh cảnh địa tâng ba. Nếu như ngươi không muốn cả đời ở đây thì phải tiến vào thiên tài thí luyện địa ở tâng bốn.
Kim Kiếm muội muội nói:
- Ngươi căn bản không thuận lợi tiến vào thiên tài thí luyện địa. Tam Xích Lệnh trên người ngươi đã trở nên vô dụng. Bây giờ phải dựa vào bản thân để tiến vào thiên tài thí luyện địa, hơn nữa còn phải cướp được một tấm thần linh lệnh bài. Bởi vì ngươi từ địa cầu mà đến, phải cần bóp nát thần linh lệnh bài mới có thể trở về.
- Thế thì có cần phải đoạt một tấm thần linh lệnh bài ở đây không?
Tiêu Dương trịnh trọng hỏi. Hắn không muốn cả đời phải ở đây. Đồng thời cảm thấy lo lắng:
- Sức mạnh tín ngưỡng?
- Đừng nghi ngờ thực lực của mình. Ta đã nói qua, nơi là giống như bị ác ma nguyền rủa, nhưng phàm là có tiên nhân tồn tại, đều gặp phải những tao ngộ không hiểu được. Cho nên, dần dà, tại vùng đất bị quên lãng vẫn có cường giả lui tới. Thực lực của ngươi tuyệt đối có thể chinh phục băng tuyết thảo nguyên, thậm chí phạm vi sẽ rất lớn.
Kim kiếm muội muội trâm giọng nói:
- Không sai. Không phải bọn họ gọi ngươi là Tuyết Thần Đằng sao? Bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy dùng thân phận Đẳng, trong thời gian ngắn nhất chinh phục cả băng tuyết thảo nguyên, để cho bọn họ tôn ngươi làm thần. Thần chính là sức mạnh tín ngưỡng.
Tiêu Dương bị mấy lời nói của Kim Kiếm muội muội làm cho khiếp sợ.
- Làm thần nơi này?
- Bây giờ có làm gì cũng vô dụng thôi.
Kim Kiếm muội muội nhẹ giọng nói:
- Ngươi không phải là người của Thần Linh cảnh địa tâng ba. Cho dù có lệnh bài cũng không có phương pháp thông qua Thần Linh Môn để tiến vào thiên tài thí luyện địa. Ta không thể phá hư quy tắc Thần Linh Môn lần thứ hai. Hết thảy chỉ có thể dựa vào ngươi.
Tiêu Dương mở to hai mắt, nhất thời cười khổ:
- Kim Kiếm muội muội, có phải muội đang trêu ta hay không? Vậy tại sao ta lại đến được đây?
- Bớt nói nhảm đi, nghe ta nói xong đã.
Kim Kiếm muội muội nói:
- Đây chính là nguyên nhân mà ta lựa chọn cho ngươi đến đây.
- Trong băng tuyết thảo nguyên này, ngươi là người duy nhất có thể tiến vào thiên tài thí luyện địa tâng bốn. Nơi này, đối với khắp Thần Linh cảnh địa tâng ba mà nói, là một chỗ bị quên lãng. Là một nơi mà thần đã lãng quên, chưa bao giờ có thần xuất hiện ở nơi này. Nếu như ngươi muốn tiến vào Thần Linh cảnh địa tầng bốn, vậy phải trở thành thần của bọn họ.
Tiêu Dương vội vàng hỏi.
- Vậy phải đi đâu mới tìm được một tấm lệnh bài tổ địa?
- Thần Linh cảnh địa tâng bốn được gọi là thiên tài thí luyện địa. Còn Thần Linh cảnh địa tâng ba được gọi là tổ địa. Bọn họ biết tổ tiên của mình là từ nơi nào đến. Thần linh lệnh bài trong tay bọn họ được gọi là tổ địa lệnh bài. Tỷ lệ thời gian ở đây và thiên tài thí luyện địa là như nhau. Cho nên ngươi không cần lo lắng vấn đề thời gian. Thiên tài đến từ ba ngàn thế giới và Thân Minh Tử tự đã tiến vào thiên tài thí luyện địa, mà thời gian lúc này chính là mới trải qua ba ngày.
Kim Kiếm muội muội lên tiếng:
- Nơi này không có.
- Nhưng Thần Linh Môn đã mở ra... Tiêu Dương cau mày, cười khổ:
- Ta không phải là thần, làm sao có thể cảm nhận được sức mạnh này?
- Trên người ngươi có được huyết mạch của thần.
Kim Kiếm muội muội nói:
- Có nhìn thấy tuyết sơn cao vút qua mây không? Không ai biết trên đỉnh Tuyết Sơn này tôn tại một viên Thần Thánh Chi Tâm.
- Cái gì?
Tiêu Dương khiếp sợ, ánh mắt trợn to.
Thần Thánh Chi Tâm là kỳ dược có thể chữa trị mọi tuyệt chứng. Nhưng không ai biết rốt cuộc nó là cái gì. Tiêu Dương nghĩ không ra lại có một viên Thần Thánh Chi Tâm ở đây.
- Thần Thánh Chi Tâm có thể nói là bảo vật trân quý nhất của Thần Linh cảnh địa thập bát cảnh.
Kim Kiếm muội muội nói:
- Bây giờ ta không có thời gian nói nhiều với ngươi. Ngươi nên biết rằng, rất nhiều tiên nhân cường đại, thậm chí là sư tôn của ngươi, đều mơ tưởng có được một viên Thần Thánh Chi Tâm.
Tiêu Dương hít một hơi khí lạnh.
- Rơi vào một nơi bị quên lãng, đối với ngươi mà nói thì chính là tai họa, nhưng cũng là kỳ ngộ.
Kim Kiếm muội muội thở dài:
- Về phần Thần Thánh Chi Tâm ở đỉnh Tuyết Sơn, một khắc tiến vào Thần Linh cảnh địa tầng ba ta liên nhớ lại. Có lẽ là chút tàn lưu mà chủ nhân trước đã lưu lại.
Giọng nói của Kim Kiếm muội muội đột nhiên có chút cô đơn.
- Nhưng chuyện mà ngươi cần làm bây giờ không phải là tìm kiếm Thần Thánh Chi Tâm.
Kim Kiếm muội muội ổn định tâm trạng, một lần nữa khôi phục lại thanh âm hờ hững:
- Điều đầu tiên mà ngươi cần làm chính là trong vòng ba ngày phải có được tổ địa lệnh bài. Hơn nữa còn phải mang nó về băng tuyết thảo nguyên, niêm phong cất vào kho.
- Tổ địa lệnh bài có rơi xuống đây, Thần Linh Môn cũng sẽ không mở ra. Sau khi tìm được lệnh bài, khi đó hãy đi tìm Thân Thánh Chi Tâm, dùng thời gian ngắn nhất trở thành thần của vùng đất bị quên lãng.
Kim Kiếm muội muội nói:
- Chỉ cần có thần quang xuất hiện, nguyền rủa thân bí ở nơi này sẽ biến mất, đến lúc đó Thần Linh Môn sẽ mở ra.
- Đây là cách duy nhất để ngươi có thể tiến vào thiên tài thí luyện địa.
Kim Kiếm muội muội nói. Thần sắc Tiêu Dương càng lúc càng ngưng trọng, đồng thời cảm giác áp lực trên người rất lớn.
Tìm tổ địa lệnh bài, tìm Thần Thánh Chi Tâm, chinh phục vùng đất bị bỏ quên, trở thành thần của bọn họ.
Chuyện nào cũng khó khăn, mà hắn thì lại muốn dùng thời gian nhanh nhất để tiến vào thiên tài thí luyện địa ở Thần Linh cảnh địa tâng bốn.