Chương 982: Tuyết Thần Đằng
Chương 982: Tuyết Thần ĐằngChương 982: Tuyết Thần Đằng
Cảnh tượng phát sinh quá nhanh, khiến cho Tuyết Kiều gần Càn Đương nhất cũng chỉ cảm giác được có một ánh sáng trắng lóe lên, rồi Càn Đương vốn đang cuồng vọng liền ngã xuống trong vũng máu. Khí tức của thân ảnh bạch y trước mắt cô tràn ngập thiên địa, khiến Tuyết Kiêu có cảm giác giống như Tuyết Thần giáng xuống.
- Đằng.
Tuyết Kiều thì thào kêu một tiếng. Đằng chính là tên của Tuyết Thần trong truyền thuyết.
Trong mắt Tuyết Kiều lúc này, thân ảnh bạch y kia rõ ràng là Tuyết Thân Đằng.
Ngài ấy không quên con dân của mình.
Âm ầm ầm.
Bạch y xuất hiện quá nhanh. Cho dù Tát Phổ Ma có nhìn thấy cũng không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì. Huống chỉ, hôm nay y đã quyết tâm diệt Tuyết Man tộc. Lúc này, Thảo Ưng bang cũng không có xu hướng dừng lại. Đám người nhe răng cười, giơ cao trường đao trong tay, khuôn mặt dữ tợn nhìn tộc nhân Tuyết Man tộc.
Tiếng vó ngựa chấn triệt thảo nguyên băng tuyết, sát khí tận trời.
Vù vù vù.
Phụt phụt phụt.
- Thiên kiếm tê phi.
Huyết quang chợt hiện.
Nhưng mấy trăm tên giặc cỏ sẽ không vì mấy người chết mà dừng lại.
- Đây là thủ đoạn của thần.
Trên lưng tuấn mã, bạch y đột nhiên bay lên, trường đao trong tay bắn ra, bí mật mang theo xu thế không gì đỡ nổi đánh sâu vào Thảo Ưng bang.
Bất cứ tên đạo tặc nào của Thảo Ưng bang đến gần tộc nhân Tuyết Man tộc đều bị một kiếm xuyên tim cả người lẫn ngựa.
Cảnh tượng máu tanh sắp sửa phát sinh.
Thế như chẻ tre, một đao chém chết mấy người.
Kiếm ý như con khổng tước bao trùm trời đất, theo tuyết trắng bay xuống.
Dũng sĩ Tuyết Man tộc cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người. Thân ảnh bạch y đột nhiên biến mất.
Một tiếng quát lạnh, phạm âm như thần thánh, một thoáng sau, nương theo kiếm quang hoa mỹ, tiếng phượng kêu xé rách thiên địa.
Rồi lại xuất hiện trên lưng ngựa.
- Mau lui lại.
Đám đạo tặc Thảo Ưng bang hoảng sợ vô cùng, điều khiển tuấn mã hỗn loạn lui vê phía sau.
Trong lúc Tuyết Man tộc đang gặp tai ương, Tuyết Thân cũng không bỏ rơi Tuyết Man tộc, đã phái thân sứ đến hóa giải tai nạn. Không ít tộc nhân Tuyết Man tộc nhịn không được kinh hô lên. Trong mắt của họ, vị bạch y từ trên trời giáng xuống này chính là Tuyết Thần Đằng.
Mạc Ngân Hà đang chịu trọng thương, lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy, cả người đầy máu, ánh mắt khiếp sợ vô cùng nhìn "Đằng" phía trước. Đây không phải là thiếu niên thần bí đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm ở nhà họ sao?
- Đằng.
Nếu không nhờ hắn, Tuyết Man tộc hôm nay sẽ là tai khiếp khó thoát.
- Đằng.
Một khắc lao vào Thần Linh Môn, hắn cảm giác không gian kịch liệt chấn động, cơ thể bị thương, trực tiếp hôn mê.
Lúc này Tiêu Dương đang thúc ngựa, nghe tộc nhân Tuyết Man tộc ở sau lưng hô to, không khỏi nghi hoặc một chút. Hắn không biết một chữ "Đằng" đại diện cho kính ý cao bao nhiêu trong lòng tộc nhân Tuyết Man tộc.
- Đằng?
- Tuyết Thần, Đằng.
Sự thiện lương của Tuyết Man tộc đã làm cảm động Tuyết Thần sao?
Đột nhiên Mạc Ngân Hà cảm thấy may mắn. Cũng may là ba ngày qua ông bảo Tuyết Kiêu chuyên tâm chăm sóc chàng thiếu niên bị hôn mê này. Và hiện tại đã có hồi báo.
Bất luận hắn có phải là người phát ngôn của Tuyết Thần hay không.
Người phát ngôn của Tuyết Thần.
- Là... hắn?
Thậm chí không ít Tuyết Man tộc bái lạy về phía thiếu niên.
Kích động vô cùng.
Trong lúc hắn hôn mê, hắn vẫn cảm giác được có một cô gái tên Tuyết Kiều, cứ cách một thời gian lại đến cho hắn uống thuốc một lần.
Mặc dù hắn đã khôi phục được ý thức nhưng cơ thể lại không nhúc nhích được. Hắn không biết mình đang ở chỗ nào. Điều hắn cần làm chính là khôi phục thực lực hoàn toàn.
Nhờ tính chất cường đại của Xi Vưu luyện thể, hắn đã có được năng lực khôi phục khó có thể tưởng tượng. Lúc này thương thế đã khôi phục chín thành, chỉ cần điều tức một chút. Khi hắn hoàn toàn tỉnh lại, chính là lúc Tát Phổ Ma đang định tàn sát tộc nhân Tuyết Man tộc.
Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.
Ba ngày qua, nhờ thần thuật trị liệu của cô gái tên Tuyết Kiều, quả thật rất có tác dụng đối với việc khôi phục thương thế của Tiêu Dương. Hắn không thể trơ mắt nhìn Tuyết Man tộc chết dưới đao đám đạo tặc đó được.
- Đằng.
Tuyết Kiều chắp hai bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng giơ lên ngang trán, là hành lễ tôn quý nhất.
- Tuyết Thân Đằng?
Lúc này, Tát Phổ Ma cũng đã ổn định được cục diện hỗn loạn, tay cầm lang nha bổng, ánh mắt phun ra lửa giận, cười lạnh:
Hai ngón tay kẹp lại đao phong.
Ánh mắt trợn to, không thể tin được.
Huyết quang đầy trời biến mất. Mũi nhọn của huyết đao dừng lại. Một tấc nhưng đối với huyết đao Thiên Nghiêu thì bằng cả một cái hố.
Một tấc cuối cùng, không ít người phải kinh hô, tưởng rằng Tiêu Dương sẽ bị huyết đao đâm xuyên qua ngực. Nhưng một tấc cuối cùng, hình ảnh liền ngừng lại.
Một tấc.
10 thước, nửa thước, 10cm...
Nhưng thế cục trước mắt còn chưa được giải quyết. Tiêu Dương cũng không kịp nghĩ nhiều. Phía trước có một luồng không khí giống như vũng máu loãng lao đến, sát khí tràn ngập thiên địa.
Huyết đao Thiên Nghiêu.
Ánh mắt Mạc Ngân Hà mở to, kinh hô lên:
- Cẩn thận huyết đao của y.
Dứt lời, đao phong huyết sắc đã đến trước mặt, cách Tiêu Dương hai thước. Khoảng cách gần như vậy, ở băng tuyết thảo nguyên này, ngoại trừ hai vị bang chủ, không người nào có thể tránh thoát được. Huyết đao Thiên Nghiêu cười rộ lên:
- Tuyết Thần Đằng? Tiểu quỷ dối trá, mau lộ chân tướng của ngươi đi.
Vù.
Đao phong nhấc lên một trận cuồng phong.
Tim mọi người cũng nhấc lên, nhất là Tuyết Kiêu. Cô đứng gần Tiêu Dương nhất, cứ như vậy mà trơ mắt nhìn huyết đao cách Tiêu Dương càng lúc càng gần.
Tiêu Dương có cảm giác dê đưa vào miệng cọp. Tầng ba Thần Linh cảnh địa chính là đại bản doanh của Tam Xích Thần Minh Điện.
Chẳng lẽ hắn xông vào Thần Linh Môn của Kim Mi thần sứ, tiến nhập vào tầng ba của Thần Linh cảnh địa?
Hình như không phải là thiên tài thí luyện địa.
Tiêu Dương giật mình. Đây rốt cuộc là nơi nào?
Tam Xích Thần Minh Điện?
- Hừ, nếu ngươi là Tuyết Thần, lão tử chẳng phải là thiên thân chưởng quản Tam Xích Thần Minh Điện sao?
Linh Tê Chỉ lại xuất hiện trên giang hồ.
Tất cả mọi người mở to hai mắt.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua Huyết đao Thiên Nghiêu, đột nhiên lên tiếng:
- Ngươi quá yếu rồi.
Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động. Huyết đao đi theo Thiên Nghiêu hơn mười năm bị bẻ gẫy thành ba đoạn. Đồng thời, Thiên Nghiêu bị đánh bay ra ngoài, phun ra vài ngụm máu tươi. Khi ngã xuống đất, tâm mạch đứt đoạn mà chết. Một luồng lãnh ý bao phủ toàn bộ Thảo Ưng bang. Tất cả đều mở to mắt, hít một hơi khí lạnh.
Huyết đao Thiên Nghiêu, cao thủ số một số hai dưới trướng Tát Phổ Ma lại bị chết trận như vậy.
Không chịu nổi một kích.
- Đằng.
Ánh mắt Tuyết Kiều lóe lên ánh sáng, tâm trạng hưng phấn. Tất cả tộc nhân Tuyết Man tộc đều hành lễ cúng bái về phía thân ảnh bạch y:
- Đằng! Đằng! Đằng.
Cả người lão tộc trưởng kích động đến run rẩy. Mặc dù ông biết chàng thanh niên trước mắt có lẽ không phải là do Tuyết Thân phái đến cứu bọn họ. Nhưng ông biết hắn chính là cường giả tuyệt thế. Hiện tại, chỉ cần có vị thiếu niên này, Tuyết Man tộc sẽ vượt qua được tai nạn.
Lúc này, Tát Phổ Ma cũng bị rúng động, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, không áp chế được sự khiếp sợ cùng kiêng ky. Y tung hoành trên băng tuyết thảo nguyên đến nay, chưa bao giờ có được địch thủ. Phàm là người nào không phục đều chết dưới móng ngựa của Thảo Ưng bang.
Thảo Ưng bang đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Chưa từng gặp qua tình huống như ngày hôm nay, lại gặp phải một thiếu niên vô cùng cường đại tại một bộ lạc nghèo kiết xác này.
Chẳng lẽ là Tuyết Thần giáng xuống?
Thân hình Tát Phổ Ma không tự chủ được mà run lên, nắm chặt lang nha bổng trong tay, khuôn mặt dữ tợn:
- Mặc kệ ngươi là ai, ở băng tuyết thảo nguyên này, Thảo Ưng bang mới là chí tôn.
Bỗng nhiên Tát Phổ Ma huy động cánh tay:
- Bắn.
Vù vù vù.
Hoa tuyết đầy trời bị cung nỏ bắn thủng, cung tên kín không kẽ hở bắn nhanh về phía Tiêu Dương.
Mũi tên từ phía Tuyết Sơn bay đến.
Thân ảnh Tiêu Dương đột nhiên trầm xuống, sức mạnh khiến cho con ngựa không tự chủ được hí vang một tiếng.
- Cước hạ sơn hà.
Một cảm giác nặng khôn cùng bao phủ thiên địa. Mũi tên bao trùm, nhưng đều bị định lại cách Tiêu Dương một thước, không thể tiến vào thêm nửa phân.
- Chết đi.
Sát ý tuôn ra từ mắt Tiêu Dương. Hắn huy động cánh tay, mũi tên đầy trời bất ngờ bị lực phản chấn của Tiêu Dương bắn bay ngược trở về.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Mũi tên đầy trời biến mất không thấy tăm hơi.
Vù.
Thân ảnh bạch y bay lên, như lưu quang bắn về phía trước.
Thẳng tiến Tát Phổ Ma. Tốc độ như sấm sét.
Tát Phổ Ma trợn mắt như muốn nứt ra, gâm lên một tiếng, lang nha bổng trong tay chém ra.
Vù.
Một tay Tiêu Dương nắm thành quyền, không chút né tránh lang nha bổng.
- Muốn chết.
Tát Phổ Ma không nghĩ đến Tiêu Dương lại can đảm như thế, lại càng dữ tợn rít gào.
Âm.
Một tiếng vang như phá tan trời đất vang lên.
Lang nha bổng bị một quyền đánh gãy, quyền thế không giảm, nhắm trúng ngực Tát Phổ Ma.
- Bất diệt viêm quyền.
Âm.
Khi thân hình Tát Phổ Ma còn giữa không trung, lục phủ ngũ tạng đã bị chấn vỡ, thất khiếu chảy máu rơi xuống bãi cỏ.
Nhị bang chủ Thảo Ưng bang Tát Phổ Ma cứ như vậy mà chết đi.
Nhất thời, đám người Thảo Ưng bang còn lại đêu hoảng sợ, điên cuồng lui về phía sau.
- Mau chạy thôi.
- Tuyết Thần đến rồi. Tuyết Thần đến rồi.
Thảo Ưng bang điên cuồng thối lui, thậm chí bất chấp việc lấy lại thi thể của Tát Phổ Ma, vội vã chạy sâu vào trong thảo nguyên.
Bạch y lăng không mà đứng.
Một khắc này, tộc nhân Tuyết Man tộc đều sôi trào.
- Đằng.
- Đằng, Tuyết Thần vĩ đại.