Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 974 - Chương 981: Hoành Đao Bật Người

Chương 981: Hoành đao bật người Chương 981: Hoành đao bật ngườiChương 981: Hoành đao bật người

Khí thế huyết đao của Thiên Nghiêu tăng vọt, căn bản không giống như sức mạnh của bản thân. Hoặc có thể nói, trước đây y luôn che giấu thực lực. Nhưng mặc kệ là nguyên nhân nào, Mạc Ngân Hà đều cảm nhận được áp lực trâm trọng.

Bịch bịch.

Mạc Ngân Hà bị luông khí thế chấn lùi vài bước, thanh đao xuyên qua mặt đất. Đằng trước, một tâng huyết quang lạnh như băng như nước thủy triều lao đến.

Huyết đao quyết.

Cả người Mạc Ngân Hà đều bị phong tỏa.

Từ xa, Tát Phổ Ma nhìn thấy, liền nở nụ cười lạnh:

- Đệ nhất dũng sĩ của Tuyết Man tộc? Hừ, cũng chỉ là một bộ lạc nhỏ bé, thấp kém bị thần bỏ quên mà thôi.

Trong suy nghĩ của Tát Phổ Ma luôn xem thường Tuyết Man tộc. Sở dĩ đáp ứng sự khiêu chiến của Mạc Ngân Hà bất quá chỉ muốn tăng thêm niềm vui của việc cướp bóc mà thôi.

- Phụ thân.

- Cái gì?

Huyết đao Thiên Nghiêu quay trở lại lưng ngựa, tra đao vào vỏ, ánh mắt mang theo sự khinh thường nhìn Mạc Ngân Hà:

Mặc dù tám đao chém không trúng chỗ hiểm, nhưng nếu không cầm máu, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Khi vết thương trên người Mạc Ngân Hà được quang mang màu trắng từ lòng bàn tay Tuyết Kiều bao trùm, vết thương đã được cầm máu một cách nhanh chóng. Hơn nữa còn có dấu hiệu được chữa lành.

Phun ra một ngụm máu tươi, Mạc Ngân Hà bị huyết đao Thiên Nghiêu đánh bay, rơi cái bịch xuống mặt cỏ.

Tát Phổ Ma mỉm cười, chậm rãi nhìn Mạc Ngân Hà đã tỉnh:

Huyết đao sắp sửa rơi xuống. Lúc này, Mạc Ngân Hà đang bị một luồng khí thế cường đại trấn áp, căn bản khó có thể phản kháng. Gương mặt hiện lên sự không cam lòng, nghiến răng giơ đao, xuất ra đao pháp cực mạnh của mình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Tát Phổ Ma hiện lên vẻ ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm Tuyết Kiều, khóe miệng vểnh lên:

- Không chịu nổi một kích.

Leng keng! Leng keng! Leng keng!

Một cô gái phóng ra, thân hình nhỏ nhắn nhảy xuống ngựa, ôm châm lấy Mạc Ngân Hà, ánh mắt hiện lên sự lo lắng. Miệng đọc khẩu quyết, bàn tay nhất thời nổi lên quang mang màu trắng tinh khiết, bao trùm vết thương của Mạc Ngân Hà.

Mạc Ngân Hà nắm chặt trường đao trong tay.

- Đệ nhất dũng sĩ Tuyết Man tộc? Đúng là lấy trứng chọi đá.

Lúc này, nếu Tát Phổ Ma hạ lệnh diệt sạch Tuyết Man tộc, ông liêu chết cũng sẽ mở một đường máu cho Tuyết Man tộc. - Thuộc tính trị liệu của Tuyết Thần nhất mạch.

- Mạc Ngân Hà, ngươi thua rồi.

- Ta tự có chủ trương.

Nghe xong, gã đàn ông bên cạnh Tát Phổ Ma liền giật mình:

- Khốn kiếp, còn không nghe bổn bang chủ nói sao?

Tát Phổ Ma dừng một chút, rồi nói tiếp:

Lúc này, lão tộc trưởng bất chấp thương thế trên người, vội vàng đứng dậy, sợ Tát Phổ Ma đổi ý. Mặc dù có thể Tuyết Man tộc trải qua mùa đông này sẽ rất khó khăn, nhưng vẫn còn tốt hơn so với việc bị diệt tộc. Đây là kết quả không thể tốt hơn rồi.

- Dựa theo quy định, vốn bổn bang chủ chỉ muốn các ngươi thực hiện những điều kiện mà bổn bang chủ đưa ra. Nhưng...

Bông tuyết bay tán loạn xen lẫn tiếng cười của đám giặc cỏ. Rất nhanh, ngựa cũng đã chuẩn bị xong cùng với lương thực và thân tệ.

Nghẹn khuất khiến cho hai mắt của dũng sĩ Tuyết Man tộc như muốn phóng hỏa, nhìn chằm chằm đám thảo khấu Thảo Ưng bang, nhưng không thể không vì lão tộc trưởng, vì Tuyết Man tộc mà lấy lương thực cộng tuấn mã ra.

Tuấn mã, lương thực và thần tệ đều được dự trữ để vượt qua mùa đông dài dằng dặc. Lúc này bị ép giao ra, không ít tộc nhân Tuyết Man tộc tràn đầy sự không cam lòng. Lồng ngực phập phồng vì oán hận.

- Bổn bang chủ luôn kính nể dũng sĩ. Hôm nay, ta xem như nể mặt Mạc Ngân Hà ngươi, cho các ngươi giao nộp năm trăm con tuấn mã, ba nghìn thần tệ và năm mươi thạch lương thực.

Càn Đương gầm lên:

- Còn không mau đi chuẩn bị.

- Đa tạ bang chủ khai ân.

- Bang chủ...

Nhất thời không kịp phản ứng.

Đám người Mạc Ngân Hà ngây ra, dường như không tin vào lỗ tai của mình. Ở cái vùng thảo nguyên này, Tát Phổ Ma nổi danh tàn bạo, xem mạng người như cỏ rác. Tại sao hôm nay lại mở ra một con đường cho Tuyết Man tộc?

Tát Phổ Ma khoát tay.

- Được, dũng sĩ của Tuyết Man tộc đúng là đủ sảng khoái.

Tát Phổ Ma cười ha hả, vung tay lên, ánh mắt nhìn Tuyết Kiều, nói:

- Mang cô ta đi.

Nói xong, tộc nhân Tuyết Man tộc, cùng với lão tộc trưởng vốn đang cố gắng bình tĩnh cũng phải giật mình chấn động.

Mang Tuyết Kiều đi?

Mắt tộc nhân Tuyết Man tộc trợn to như muốn nứt ra.

- Không.

Lão tộc trưởng vội vàng nói: - Xin bang chủ bỏ qua cho nữ nhân Tuyết Man tộc chúng tôi.

Sát khí tràn ngập tận trời.

- Giết.

Lúc này, đàn ngựa của Thảo Ưng bang đã chỉnh tề bước lên phía trước, thanh âm rung trời, khí thế hung mãnh.

Âm.

Tát Phổ Ma ngồi trên tuấn mã nhìn xuống dưới, khóe miệng vểnh lên, nâng cao tay, làm ra tư thế chuẩn bị chém đầu người.

Tuyết Man tộc không thể mất đi Tuyết Kiều.

Tuyết Kiều chính là hy vọng cuối cùng của Tuyết Man tộc.

Nếu Tuyết Kiều gặp chuyện không may, lương thực còn bị lấy hết, tương đương với việc phá hủy toàn bộ Tuyết Man tộc.

- Tuyệt đối không thể để cho bọn chúng mang Tuyết Kiều đi.

Mọi người đã kêm nén sự phẫn nộ, lúc này đã hoàn toàn bạo phát.

- Quả thật là to gan lớn mật.

Càn Đương vung trường tiên, cười rộ lên:

- Các ngươi có dũng khí chống lại lệnh của bang chủ, chẳng lẽ... không sợ hậu quả sao?

- Xin bang chủ khai ân.

Lão tộc trưởng đau khổ cầu khẩn.

Tuyết Kiều có được thiên phú của thần. Tất cả tộc nhân Tuyết Man tộc đều tin rằng, Tuyết Thân vẫn chưa bỏ mặc họ hoàn toàn. Chỉ cần Tuyết Kiều có thể tiến vào tổ địa, tiếp nhận truyền thừa Tuyết Thần, Tuyết Man tộc sẽ có hy vọng khôi phục sự huy hoàng thời viễn cổ.

Nhưng người kia là Tuyết Kiều.

Lương thực và ngựa còn có thể cho đi, là bởi vì muốn bảo vệ Tuyết Man tộc, một lần nữa làm cháy lên hy vọng quật khởi.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả dũng sĩ Tuyết Man tộc đều vung tay lên, có ý liều mạng.

Xoet.

Lúc này, Mạc Ngân Hà cũng bất chấp thương thế trên người, mạnh mẽ nắm chặt trường đao trong tay, bảo vệ Tuyết Kiêu ở đằng sau.

Không ít tộc nhân Tuyết Man tộc bị luông sức mạnh cường đại này chấn trụ, khóe miệng trào ra vết máu, không khống chế được bản thân, bị đẩy về phía sau vài bước.

Thấy thế, Càn Đương cười rộ lên, vung cao trường tiên, rít gào:

- Tuyết Man tộc nghe đây, bang chủ đã ra thông điệp cuối cùng. Đếm từ một đến năm, nếu không giao ra cô gái kia, vậy thì... diệt tộc.

- Diệt tộc.

Thanh âm vang vọng.

= Ánh mắt Càn Đương mang theo sự miệt thị:

-4,3.

Sát khí bắn ra trong mắt:

-2.

- Để ta đi.

Trong lúc không khí căng thẳng đến cực điểm, Tuyết Kiều tay cầm loan đao tinh xảo bước ra, ánh mắt mang theo sự kiên nghị.

- Tuyết Kiều.

Mạc Ngân Hà mở to mắt, kêu lên.

Nắm chặt nắm đấm, cả người run rẩy.

- Phụ thân.

Tuyết Kiều quay đầu lại, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không thể vì một mình Tuyết Kiều mà liên lụy cả tộc phải chịu tai nạn.

Trong lòng Mạc Ngân Hà quặn đau, vẻ mặt thống khổ vạn phần.

Càn Đương ngửa đầu cười to, giục ngựa xông lên, chạy về phía cô gái Tuyết Kiều:

- Đã như vậy, cô gái kia, hãy ngoan ngoãn theo bang chủ chúng ta trở về thị tẩm. Hahah...

Khi Càn Đương còn cách Tuyết Kiều ngày càng gần, lúc này, tất cả tộc nhân Tuyết Man tộc đều cảm giác cả người như rơi xuống vực.

- Không.

Mạc Ngân Hà cầm trường đao trong tay, ra sức xông lên, chắn trước người Tuyết Kiều.

Lúc này, ông chỉ hy vọng dùng thân phận của một người cha để bảo vệ con gái của mình.

- Chỉ là con chó chặn đường.

Càn Đương cười khinh miệt. Nếu Mạc Ngân Hà còn khỏe, gã ứng phó có lẽ còn tốn chút sức. Nhưng bây giờ Mạc Ngân Hà đã bị trọng thương, không đủ sức gây sợ hãi.

Leng keng.

Trường tiên vung lên, đánh rơi trường đao trong tay Mạc Ngân Hà cắm xuống bãi cỏ. Hơn nữa, Mạc Ngân Hà cũng chịu một roi, khiến ông văng cả mấy thước.

- Phụ thân.

Tuyết Kiều kêu to, nhanh chóng chạy lại chỗ Mạc Ngân Hà.

- Con đàn bà kia, mau trở về.

Trường tiên trong tay Càn Đương lại bay vê phía Tuyết Kiều.

Tát Phổ Ma rốt cuộc không nhịn được nữa, lớn tiếng hô to:

- Tuyết Man tộc không biết thức thời như vậy, diệt tộc.

Diệt tộc.

Sát khí dâng lên tận trời.

Vó ngựa chồm về phía trước. - Nghênh địch.

Lão tộc trưởng trợn mắt như muốn nứt ra, khó khăn rống lên, trong tay cầm hai thanh đoản đao. Xoet.

Trường tiên trong tay Càn Đương chuẩn bị đánh trúng Tuyết Kiều.

Điện quang chợt hiện.

Leng keng.

Trường đao đang cắm dưới mặt cỏ đột nhiên bay lên.

Vèo.

Trong chớp mắt, trường đao đã đánh vào trường tiên, đẩy Càn Đương lui vài bước.

Mũi đao thuận thế vẽ một vòng trên bầu trời.

Trên bầu trời đầy tuyết trắng, một thân ảnh bạch y đột nhiên xuất hiện.

Thân ảnh không ngừng đạp tuyết bay lên.

Thân hình cao ngất, mái tóc đen bay trong gió, hai mắt tĩnh như đao, lăng không bay đến.

Vù.

Không đợi bất luận người nào phản ứng lại, ánh đao lạnh băng đã nhắm thẳng cổ Càn Đương. Càn Đương, một trong năm đại cao thủ của Tát Phổ Ma.

Máu tươi vung lên, đầu Càn Đương văng ra khỏi cơ thể.

Bịch.

Thân hình bị một cước đá bay.

Tuấn mã hí lên, thân ảnh bạch y nhảy lên lưng ngựa, con ngựa bị áp chế đến không dám nhúc nhích. Hai mắt nhìn thẳng phía trước.

Hoành đao bật người, trường đao sở hướng.

Mũi đao chỉ thẳng vào Tát Phổ Ma.
Bình Luận (0)
Comment