Chương 980: Ba chiêu định tôn vong
Chương 980: Ba chiêu định tôn vongChương 980: Ba chiêu định tôn vong
Tuyết bay tán loạn trên thảo nguyên băng tuyết xen lẫn với tiếng cười cuồng vọng. Ánh mắt màu đỏ của tộc nhân Tuyết Man tộc mở to nhìn cảnh tượng trước mặt, nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt đại đao lạnh như băng.
Nhẫn nại.
Lão tộc trưởng đã sớm có lệnh, cho dù có khuất nhục đến cỡ nào, chỉ cần bảo vệ được truyền thừa của Tuyết Man tộc, tất cả đều đáng giá.
Chúng ta đã bị Tuyết Thần bỏ quên, nhưng tuyệt đối không thể tự mình bỏ quên mình.
Các dũng sĩ Tuyết Man tộc phải kiên cường mà sinh tồn.
Tộc nhân Tuyết Man tộc tức đến cả người run rẩy, nhưng không ai dám nhúc nhích nửa phần. Mạc hộ pháp nắm chặt tay Tuyết Kiều, sợ cô gái thiện lương này nhịn không được lại lao ra.
Lão tộc trưởng ngã ngồi trên mặt cỏ, sau lưng xuất hiện một làn roi. Ông cũng không dám lựa chọn phản kháng, cuộn mình trên bãi cỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn Nhị bang chủ Tát Phổ Ma, bất chấp khóe miệng chảy máu, nói:
- Nhị bang chủ đại giá quang lâm, không biết là có chuyện gì không?
Tin tức Minh Kim tộc bị diệt còn chưa đến tai, thế mà Thảo Ưng bang đã quy mô mà chạy đến.
- Xin... Nhị bang chủ cứ phân phó.
Một câu nói của Tát Phổ Ma ẩn chứa đầy sự uy hiếp.
Sắc mặt lão tộc trưởng xám như tro, chút ý chí chống cự còn sót lại trong đầu cũng tiêu tan, nhẹ giọng nói:
Nghe xong, lão tộc trưởng giật mình, sắc mặt trắng bệch thêm vài phần.
Không dám không thức thời sao?
Tát Phổ Ma huy động lang nha bổng trong tay, cười nói:
Nghe xong, Tát Phổ Ma nhất thời cười to.
Ông hiển nhiên nghe ra được ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Tát Phổ Ma. Thực lực của Minh Kim tộc còn cao hơn Tuyết Man tộc một chút. Không nghĩ đến lại bị diệt trong vòng một đêm. Mà ác thủ chính là Thảo Ưng bang.
- Bổn bang chủ đặc biệt đến thông báo cho các người một tin tức. Cách Tuyết Man tộc các người chưa đầy năm mươi dặm, ngày hôm qua Minh Kim tộc đã biến mất hoàn toàn.
Thực lực của Thảo Ưng bang còn mạnh hơn ông đã tưởng tượng.
Cười to xong, Tát Phổ Ma giương giọng nói:
Y muốn diệt Tuyết Man tộc bất quá chỉ trong một ý niệm mà thôi.
- Lão nhân nghe đây, ngươi đã thức thời như vậy, không giống như đám người Minh Kim tộc, vậy Thảo Ưng bang chúng ta sẽ không làm chuyện mổ gà lấy trứng.
Vương giả khí phách nhất thảo nguyên chính là Tuyết Man tộc.
Ánh mắt đám người Tuyết Man tộc tràn đầy hận ý, nhưng cũng chỉ cố nén.
- Hơn nữa chúng ta cũng không có nhiều như vậy. - Đây chẳng phải muốn đẩy Tuyết Man tộc vào đường cùng sao?
Trong phút chốc cung nỏ bắn nhanh. Đại hán Tuyết Man tộc cả người bị bắn thủng, không kịp kêu lên một tiếng đã té xuống ngựa.
- Các người hãy chuẩn bị một ngàn thước ngựa, sáu ngàn thần tệ cùng một trăm thạch (dung tích khoảng một trăm lít) lương thực.
Tuấn mã ngửa mặt lên trời hí vang, nhưng lập tức bị bắn thành con nhím.
Tát Phổ Ma dừng một chút rồi nói:
- Liều mạng với bọn chúng. Dũng sĩ Tuyết Man tộc không sợ chết.
- Giết đám ác tặc này.
Toàn bộ tộc nhân Tuyết Man tộc đều giật mình. Một lát sau, tiếng phẫn nộ rít gào vang lên.
Nhất thời, cả Tuyết Man tộc vang lên tiếng xôn xao.
- Thần trừng phạt?
Tát Phổ Ma cười lớn, ánh mắt mang theo sự khinh miệt:
- Đừng quên, các ngươi là bộ lạc bị thân bỏ quên. Cho dù có thần, thần của các ngươi chính là ta. Các ngươi phải thờ phụng Thảo Ưng bang là thần.
- Không có lương thực và ngựa, chúng ta làm sao vượt qua được mùa đông này?
Vèo vèo vèo.
- Thảo Ưng bang, hàng năm các người cũng đã lấy đủ tiên và lương thực. Hôm nay các ngươi lại bức bách như vậy, chẳng lẽ không lo lắng thần sẽ trừng phạt sao?
Một đại hán từ trong tộc nhân Tuyết Man tộc thúc ngựa đi ra, tức giận nói:
Nếu không phải mấy vị hộ pháp đức cao vọng trọng trong tộc đang áp chế tràng diện, sợ rằng các dũng sĩ của Tuyết Man tộc đã lao đến tử chiến với Thảo Ưng bang.
Nhưng nếu thật sự xung đột, bị hủy diệt chỉ có Tuyết Man tộc.
- Bình tính, bình tĩnh.
Lão tộc trưởng cuống quít quát lớn. Cục diện mới dần dần bình ổn lại, nhưng ánh mắt tất cả mọi người đều phẫn nộ nhìn Tát Phổ Ma.
Tát Phổ Ma cười lạnh nhìn hết thảy.
Y nghĩ, trước mắt y cũng chỉ là đám kiến hôi mà thôi.
Hận?
Càng hận càng tốt.
Chỉ cần con dân của một bộ lạc vẫn duy trì đủ hận ý, bọn họ mới ương ngạnh mà sinh tồn. Thảo Ưng bang mới có thể một năm đến cướp đoạt một lần.
Gã đàn ông cầm trường tiên quát lớn, trường tiên trong tay đánh vào lưng lão tộc trưởng, để lại một vết màu đỏ:
- Khốn kiếp.
- Tuyết Man tộc chúng ta chỉ có thể cấp cho bang chủ năm trăm thớt tuấn mã, ba nghìn thần tệ, năm mươi thạch lương thực. Lão tộc trưởng giống như được đại xá, ngẩng cái trán đầy máu, lớn tiếng nói:
- Các ngươi có bao nhiêu?
Tát Phổ Ma gật đầu, nói:
Đầu lão tộc trưởng như muốn nứt ra, hai tay áp xuống mặt cỏ lạnh như băng, liều mạng dập đầu:
- Bang chủ minh xét, năm nay Tuyết Man tộc chúng ta đã nộp lên rất nhiều lương thực. Số lượng còn thừa lại để tồn tại qua mùa đông thật sự không nhiều, không đủ với yêu cầu của bang chủ.
Bịch bịch bịch.
Lão tộc trưởng liên tục đập đầu xuống đất.
Hết thảy vì sự tôn tại của truyền thừa, của bộ lạc.
Trên mặt cỏ mơ hồ đã thấm vết máu.
Tuyết lạnh thấu xương.
Tát Phổ Ma nhìn tộc trưởng. Lúc này, một người đàn ông bên cạnh ghé vào tai Tát Phổ Ma nói:
- Lão già kia nói hẳn không phải là giả?
- Không...
- Ngươi dám mặc cả với bang chủ? Ngươi muốn Tuyết Man tộc bị diệt tộc?
Gã đại hán đánh ngã lão tộc trưởng lúc trước lên tiếng chửi mắng, trường tiên trong tay quất xuống:
- Câm mồm.
- Nhị bang chủ, tộc chúng ta thật sự không có nhiều lương thực như vậy.
Sắc mặt lão tộc trưởng đỏ lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tát Phổ Ma, giọng nói cầu khẩn:
- Lão già không biết tốt xấu kia, điều kiện mà bang chủ đưa ra lão cũng dám giảm phân nửa? Hừ, đừng nói Tuyết Man tộc các ngươi chỉ có chừng đó, đưa mắt nhìn xem, ở đây ít nhất cũng có bảy tám trăm thớt ngựa.
Lão tộc trưởng phun ra một ngụm máu. Thực lực của ông không tính là yếu, nhưng gã đàn ông cầm trường tiên là một trong năm đại cao thủ dưới trướng Tát Phổ Ma, Càn Đương, thực lực cường đại, lão tộc trưởng không dám phản kháng, chỉ có thể tránh sang một bên, ngẩng đầu nói:
- Bang... bang chủ, thật sự đây là nhiều lắm rồi. Nếu thêm nữa, tộc nhân chúng tôi căn bản không qua được mùa đông này.
- Lão tử quản lão có vượt qua được mùa đông này hay không?
Càn Đương gầm lên, trường tiên trong tay đánh ra, đánh xuống đầu lão tộc trưởng. Nếu đánh trúng, sợ rằng đầu của lão tộc trưởng sẽ vỡ tan.
Phù.
Trường tiên đánh xuống.
- Dừng tay.
Một tiếng hét lớn, một thân ảnh vọt ra. Bịch một tiếng, vỏ đao hướng trường tiên, đỡ được một công kích trí mạng này.
Một thân ảnh xuất hiện trước mặt lão tộc trưởng.
Mạc hộ pháp. Ngựa của Càn Đương hoảng sợ, lui vê sau mấy bước, ngửa đầu hí vang. Nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của Càn Đương khá vững, trong nháy mắt đã trấn an được con ngựa, mắt mở to, nhìn chằm chằm Mạc hộ pháp:
- Vẫn còn dám phản kháng?
- Bang chủ.
Mạc hộ pháp chắp tay hướng Tát Phổ Ma, nói:
- Tại hạ có một thỉnh cầu.
Tát Phổ Ma khoát tay chặn lại:
- Ngươi là đệ nhất dũng sĩ Tuyết Man tộc, Mạc Ngân Hà?
- Đúng vậy.
- Được, bổn bang chủ thưởng thức nhất chính là dũng sĩ.
Tát Phổ Ma cười lớn:
- Ngươi có thỉnh cầu gì?
Mạc Ngân Hà nắm chặt trường đao, trầm giọng nói:
- Tuyết Man tộc không phải là không biết điều. Nếu có khả năng cống hiến thì cũng cam tâm tình nguyện tiến cống cho Thảo Ưng bang. Theo như lời của lão tộc trưởng, đây đã là cực hạn của chúng tôi rồi. Nếu bang chủ không hài lòng...
Mạc Ngân Hà cắn răng:
- Tại hạ nguyện ý cả gan, lấy danh nghĩa Tuyết Thần, hướng bang chủ khiêu chiến. Nếu may mắn chiến thắng, xin bang chủ mở đường, tiếp nhận tiến cống của Tuyết Man tộc.
Dứt lời, trong đám giặc cỏ Thảo Ưng bang vang lên tiếng cười to.
- Cũng dám khiêu chiến bang chủ chúng ta?
- Thật sự không biết sống chết.
Lúc này, sắc mặt của lão tộc trưởng cũng biến đổi theo. Ông đương nhiên biết, thực lực của Mạc Ngân Hà tuyệt đối không bằng Tát Phổ Ma. Nhưng lão tộc trưởng lại hiểu rất rõ ý của Mạc Ngân Hà. Ông là muốn thông qua tử chiến, vì Tuyết Man tộc mà vẫn hồi một sinh cơ.
Ông đã chuẩn bị hy sinh.
Quả nhiên, sau khi Mạc Ngân Hà nói xong, Tát Phổ Ma lại càng có hứng thú đánh giá Mạc Ngân Hà. Một lát sau liền cười ha hả nói:
- Không sai. Bổn bang chủ bội phục nhất là dũng sĩ có đảm lược. Chỉ là...
Khóe miệng Tát Phổ Ma hiện lên sự khinh thường:
- Ngươi lấy danh nghĩa Tuyết Thần khiêu chiến, bổn bang chủ cũng không cự tuyệt. Chỉ là người ứng chiến không phải bổn bang chủ. Thiên Nghiêu, hãy chơi với ông ta đi.
- Vâng, bang chủ.
Một gã đại hán giục ngựa vọt ra, trong tay câm một thanh đại đao, ánh mắt cười lạnh nhìn Mạc Ngân Hà:
- Chỉ bằng ngươi mà cũng có tư cách khiêu chiến bang chủ chúng ta?
Tát Phổ Ma nói: - Mạc Ngân Hà, nếu ngươi có thể tiếp được ba chiêu của Thiên Nghiêu, bổn bang chủ sẽ đáp ứng ngươi.
Ba chiêu.
Vô cùng tự tin.
- Trái lại, nếu như ngươi không thể vượt qua được ba chiêu, như vậy... hắc, bổn bang chủ mặc kệ Tuyết Man tộc các ngươi có qua được mùa đông này hay không, nhất định phải giao đủ số lượng mà bổn bang chủ đã yêu cầu. Minh Kim tộc chính là vết xe đổ của các ngươi.
Đại đao trong tay Mạc Ngân Hà toát ra khỏi vỏ, thân sắc nghiêm trọng vô cùng.
Thiên Nghiên được xưng là Huyết đao ở băng tuyết thảo nguyên này, cao thủ số một số hai trong số năm đại cao thủ của Tát Phổ Ma.
Cho dù chỉ là ba chiêu, Mạc Ngân Hà cũng không dám khinh thường.
Đối thủ tuyệt đối là cường giả.
Trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của Tuyết Man tộc.
Nhưng, Mạc Ngân Hà cũng vô cùng tin tưởng vào thực lực của mình. Mặc dù Thiên Nghiêu cường đại, nhưng ông vẫn có thể đỡ được ba chiêu.
Thiên Nghiêu giục ngựa xông ra, trường đao vung lên, ánh mắt nhìn thẳng Mạc Ngân Hà. Đột nhiên, khí thế cả người Thiên Nghiêu tựa như hồng thủy phóng ra, hướng đến Mạc Ngân Hà.
Khí thế tăng vọt.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Mạc Ngân Hà đại biến.