Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 972 - Chương 979: Chỉ Xứng Năm Đấy Nói Chuyện

Chương 979: Chỉ xứng năm đấy nói chuyện Chương 979: Chỉ xứng năm đấy nói chuyệnChương 979: Chỉ xứng năm đấy nói chuyện

Người đàn ông trung niên mặc quần áo da thú, gương mặt tục tằng, hai hàng lông mày cau lại. Sau khi bước vào phòng liền ngồi trên chiếc ghế dài.

Cô gái rót một chén nước ấm, đặt trước mặt người đàn ông trung niên, nhẹ giọng nói:

- Phụ thân, mời cha uống nước.

Người đàn ông nhấp một ngụm nước, thở dài, nhìn chàng thanh niên đang nằm hôn mê trên giường:

- Tuyết Kiều, chàng thanh niên kia vẫn còn chưa tỉnh lại sao?

- Phụ thân, huynh ấy đã hôn mê suốt ba ngày, cũng không biết có nguy hiểm gì hay không?

Cô gái tên Tuyết Kiều, ánh mắt không khỏi tò mò về phía chiếc giường:

- Nhìn bề ngoài của huynh ấy, dường như không phải Thần tộc, lại càng không giống Tuyết Man tộc chúng ta. Rốt cuộc là huynh ấy đến từ nơi nào?

- Phụ thân, sự việc cũng không có tiến triển gì hay sao?

- Tuyết Thần đã thật sự vứt bỏ Tuyết Man tộc chúng ta sao?

- Dù là chúng ta đã bị Tuyết Thần vứt bỏ.

- Tộc nhân chúng ta ngày nào cũng đến Tuyết Sơn tiến cống, thành tâm cúng bái, còn đại môn thì chưa đầy ba ngày nữa sẽ mở ra. Thế nhưng Tuyết Man tộc chúng ta lại chẳng có được một tấm lệnh bài nào cả.

- Tuyết Man tộc là chủng tộc thiện lương, dũng cảm. Dù là...

- Tuyết Kiều, câm miệng.

- Mặc kệ hắn đến từ chỗ nào, hắn đã ngã xuống trước cửa nhà chúng ta, chúng ta cũng nên cứu sống hắn.

Tuyết Kiều chán nản nói:

Thần sắc người trung niên ảm đạm:

Người đàn ông trung niên nói:

Người đàn ông lắc đầu:

- Không được bất kính với Tuyết Thần.

Tuyết Kiều nhẹ cau mày, nói:

- Nhưng Tuyết Man tộc chúng ta ngày càng suy yếu, chúng ta căn bản không có cơ hội tiến vào tổ địa tiếp nhận truyên thừa cường đại.

- Tại sao Tuyết Thần vĩ đại lại đối phó với con dân của người như vậy?

Người đàn ông đứng bật dậy, ngăn không cho Tuyết Kiều nói:

- Mạc hộ pháp, không ổn rồi, không ổn rồi.

Người đàn ông trung niên cắt ngang, khoát tay nói:

Người đàn ông dặn dò một câu rồi bước ra ngoài.

- Bây giờ, chúng ta lại bị các bộ lạc khác đè ép...

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Tuyết Kiêu mím chặt môi:

- Mạc hộ pháp đến.

Bên ngoài tuyết vẫn bao trùm. Sau khi người đàn ông bước ra ngoài, vội vã cưỡi trên một con ngựa trắng như tuyết lao nhanh đi. Ước chừng năm phút sau, rất nhiều thân ảnh xuất hiện trong tâm mắt của ông.

Lỗ tai chàng thanh niên mặc áo trắng bỗng nhiên động đậy.

- Đừng nói nữa.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tuyết Kiêu nôn nóng, thần sắc buồn bã nhìn về phía Tuyết Sơn:

- Tuyết Thân nhất định phải phù hộ cho Tuyết Man tộc chúng con.

- Con đừng lo chuyện trong tộc nữa. Mặc kệ thế nào, cha cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho con tiến vào tổ địa. Với ngộ tính băng tuyết của con, nhất định có thể đến được tổ địa, tiếp nhận truyền thừa.

- Tuyết Kiều, con hãy ở lại đây, không được đi đâu hết.

- Tộc... tộc trưởng cho mời.

Một thanh âm vội vã vang lên. Một thân ảnh vọt vào, thở hồng hộc, la lớn với người đàn ông:

- Làm sao bây giờ? Tộc chúng ta đâu còn lương thực dư thừa.

- Liều mạng với bọn chúng thôi. Tuyết Man tộc không sợ chết.

Thanh âm bàn tán vang lên. Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt một lão giả:

- Tộc trưởng, đã phát sinh chuyện gì?

Sắc mặt lão giả ngưng trọng vô cùng, tay cầm một móng ngựa thuần màu trắng, bên trên có khắc hình hùng ưng.

- Thảo Ưng bang?

Sắc mặt người đàn ông thay đổi, nắm chặt nắm tay đến nổi gân xanh, ánh mắt phẫn nộ:

- Đúng là đám sói lòng tham không đáy. Rốt cuộc là bọn chúng muốn gì?

Âm! Âm! Ầm!

- Bọn chúng muốn đồn Tuyết Man tộc chúng ta vào đường cùng.

Ánh mắt tộc trưởng mang theo sự tuyệt vọng:

- Nghe nói Thảo Ưng bang đang nịnh nọt một thế lực lớn, nên cần rất nhiều tiền và lương thực.

Người thanh niên tức giận lên tiếng, nắm chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng.

- Năm nay, cống phẩm rõ ràng đã được nộp cho Thảo Ưng bang, tại sao bọn chúng lại còn đến đây cướp đoạt?

Ở vùng thảo nguyên băng tuyết này, uy danh của Thảo Ưng bang đủ để trấn áp tất cả các bộ lạc khác. Hàng năm, mỗi một bộ lạc nhất định phải đưa lên một danh sách tiền và lương thực cho Thảo Ưng bang mới có thể giúp cho bộ lạc an toàn. Đã từng có một số người của các bộ lạc khác khiêu khích quyền uy của Thảo Ưng bang, kết quả chỉ trong một đêm đã bị diệt tộc, máu chảy thành sông.

Trong lúc nam phụ lão ấu dưới sự hộ tống của dũng sĩ Tuyết Man tộc thối lui vào Tuyết Sơn, bên trong Tuyết Sơn đột nhiên phát ra tiếng cung nỏ. Trong khoảnh khắc, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hơn mười dũng sĩ Tuyết Man tộc ngã xuống trong vũng máu. - Có kẻ địch mai phục.

- Mau lui lại.

Cả bộ lạc Tuyết Man tộc chìm vào trong khủng hoảng.

Người đàn ông trung niên tên Mạc hộ pháp sắc mặt trầm xuống cực điểm, thâm mắng đám giặc cỏ, nhưng tâm lại chìm xuống đáy cốc.

Xong hết rồi.

Mạc hộ pháp biết rất rõ người đến là ai.

Thảo Ưng bang, được xưng là hùng ưng bất tử trong thảo nguyên. .

Nói trắng ra là cường đạo thì đúng hơn.

Tộc trưởng lớn tiếng phân phó. Mặc kệ như thế nào, nhất định phải bảo vệ truyên thừa Tuyết Man tộc.

- Nhanh, người già, trẻ em, phụ nữ trốn vào trong Tuyết Sơn mau.

Tiếng kinh hô vang lên.

- Thảo Ưng bang lại đến.

Nhìn khói trắng bốc lên đầy trời, sắc mặt người nào cũng tái nhợt, môi run rẩy.

Dứt lời, thảo nguyên băng tuyết đột nhiên vang lên tiếng động. Tiếng vó ngựa chỉnh tê gõ xuống mặt đất. Một lát sau, ngựa xung quanh cũng bị hoảng sợ mà hí lên. Nhưng Tuyết Man tộc sinh ra là để thuần ngựa, rất nhanh ổn định lại cục diện.

- Tại sao thần sứ Tuyết thành lại không phái binh đến tiêu diệt đám ác tặc này?

Mạc hộ pháp cười khổ. Tuyết thành là tòa thành thị gần với thảo nguyên băng tuyết, cũng thờ phụng Tuyết Thần đại nhân. Băng tuyết thảo nguyên thuộc quyền quản lý của Tuyết thành. Nhiều năm trước, Tuyết thành đã từng phái thần sứ thống lĩnh đội ngũ đến thanh trừ đám giặc cỏ. Đáng tiếc, thảo nguyên quá rộng lớn, giặc cỏ mọc lên như nấm, căn bản không thể diệt hết.

Mấy năm qua, Thảo Ưng bang cường thế quật khởi, thân sứ càng thêm không nghe không biết. Mạc hộ pháp và một số người thế hệ trước trong tộc đều biết rõ chuyện này.

- Toàn tộc đề phòng.

Tiếng vó ngựa đến gần, dường như muốn chấn vỡ đạo phòng tuyến cuối cùng của Tuyết Man tộc. Tộc trưởng ra lệnh một tiếng, mấy trăm dũng sĩ Tuyết Man tộc nâng cao đại đao trong tay, nắm chặt tuấn mã, bảo vệ nam phụ lão ấu của tộc bên trong.

Nói thì nói như vậy, khí thế phô thiên cái địa lao đến đã chấn nát nội tâm của không ít tộc nhân thực lực yếu kém, trực tiếp ngã xuống mặt đất.

- Haha...

Tiếng cười vang vọng tận mây xanh.

- Nhị bang chủ Thảo Ưng bang.

Sắc mặt Mạc hộ pháp trầm xuống:

- Y là người mạnh thứ hai của Thảo Ưng bang. Hơn nữa còn giết người trong nháy mắt.

- Phụ thân.

Đột nhiên bên tai Mạc hộ pháp vang lên giọng con gái, không khỏi quay sang, chính là Tuyết Kiều. Lúc này trong tay cô cũng cầm một thanh loan đao, cưỡi ngựa chạy đến. - Tuyết Kiều, mau lui về.

Mạc hộ pháp gấp giọng hét lớn.

Tuyết Kiều cưỡi bạch mã lao đến bên cạnh Mạc hộ pháp, ánh mắt kiên định:

- Phụ thân, Tuyết Kiều sẽ cùng phụ thân sóng vai tác chiến, bảo vệ Tuyết Man tộc.

- Bảo vệ Tuyết Man tộc.

Cô gái Tuyết Kiêu hiển nhiên có được sự ủng hộ rất cao trong Tuyết Man tộc. Cô xuất hiện nâng cao không ít tinh thân cho mọi người.

- Bảo vệ Tuyết Man tộc.

Mạc hộ pháp lo lắng vô cùng, nhưng không kịp ngăn cản con gái. Phía trước truyền đến tiếng ra lệnh dừng ngựa. Đám ngựa dừng lại, nhấc lên một làn khói trắng, uy thế rung trời.

Nhìn đám đạo tặc Thảo Ưng bang, sắc mặt Mạc hộ pháp càng trầm hơn, quay sang nhìn lão tộc trưởng.

- Tộc trưởng Tuyết Man tộc mau lăn ra đây cho ta.

Một tiếng rống to vang lên.

Đứng đăng trước nhất là một gã đàn ông khôi ngô, trong tay cầm lang nha bổng, thần sắc khinh miệt. Người này chính là Nhị bang chủ, Tát Phổ Ma của Thảo Ưng bang. Một tay lang nha bổng đã dính không biết bao nhiêu máu tươi của con gái bộ lạc thảo nguyên.

- Bình tĩnh.

Lão tộc trưởng không ngừng trấn an tộc nhân. Với thực lực của đám đạo tặc trước mặt, nếu đánh nhau, Tuyết Man tộc chỉ sợ sẽ bị diệt tộc.

Đây chính là một kiếp nạn.

Lão tộc trưởng thúc ngựa đi ra, cách Tát Phổ Ma chừng ba mươi thước thì chắp tay, nói:

- Lão hủ xin ra mắt Nhị bang chủ.

Tát Phổ Ma nhìn chằm chằm tộc trưởng, đột nhiên khoát tay chặn lại.

Âm ầm.

Đội ngũ tiên phong của Thảo Ưng bang bất ngờ lao về phía lão tộc trưởng. Chỉ trong vài bước ngắn ngủi đã cách lão tộc trưởng chưa đầy năm thước.

Một khắc này, tim của tất cả tộc nhân Tuyết Man tộc đều nhấc lên, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người của Thảo Ưng bang, nắm chặt đại đao trong tay.

Bình tĩnh.

Bình tính.

Tuyệt đối không thể vì lỗ mãng nhất thời mà mang đến tai nạn hủy diệt cho Tuyết Man tộc.

Tuấn mã ngửa mặt lên trời hí vang, cách lão tộc trưởng ba thước thì ngừng lại.

Thần sắc lão tộc trưởng vẫn trang nghiêm, duy trì tư thế chắp tay với Tát Phổ Ma.

- Gan cũng lớn đấy.

Tát Phổ Ma nhẹ nhàng lên tiếng.

Bỗng nhiên, một đạo trường tiên từ đội ngũ tiên phong của Thảo Ưng bang phá không lao ra, như sét đánh không kịp bưng tai đánh trúng thân con ngựa của lão tộc trưởng. Một tiếng hí vang.

Trường tiên quấn lấy tuấn mã, đỉnh sắt trên cây roi đâm vào bộ vị quan trọng trên người con ngựa.

Móng ngựa giơ cao, thống khổ hí vang.

Lão tộc trưởng không thể ổn định thân hình, lảo đảo một cái liền ngã từ trên lưng ngựa xuống, đồng thời đầu con ngựa bị quấn lấy, xoắn giết một cái, máu tươi nhiễm đỏ thảo nguyên.

Một khắc này, lão tộc trưởng mở to hai mắt, đau khổ kêu lên:

- Ông bạn già.

Lão tộc trưởng chật vật đứng dậy, nhắm đến thi thể của con ngựa.

Bịch.

Lại một trường tiên nữa đánh trúng người lão tộc trưởng, khiến ông bị ngã xuống đất thêm lần nữa.

Bên tai truyền đến tiếng la hét:

- Lão già kia, Nhị bang chủ của chúng ta nói chuyện, ngươi cũng dám không xuống ngựa? Ngươi chỉ xứng nằm trên mặt đất nói chuyện thôi.
Bình Luận (0)
Comment