Chương 989: Ngựa trắng nhập Bảo Ly, vạn dân hạ thần tiên
Chương 989: Ngựa trắng nhập Bảo Ly, vạn dân hạ thần tiênChương 989: Ngựa trắng nhập Bảo Ly, vạn dân hạ thần tiên
Cù Như giương cánh, thuận thế bay lên. Thân ảnh Tiêu Dương tiêu sái hạ xuống lưng Cù Như.
Đến Bảo Ly thành.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn phía trước. Lần đến Tuyết thành đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vốn tưởng rằng có thể có được tổ địa lệnh bài, lại nhận được tin tức rằng chỉ có Tam đại vương thành mới có.
Thực lực của tam đại vương thành còn mạnh hơn Tuyết thành rất nhiều.
Tiêu Dương đang cân nhắc đối sách. Nếu trực tiếp xông vào phủ thành chủ Bảo Ly thành, đại sát tứ phương, sợ rằng khó có thể chạy thoát. Mặc dù Tiêu Dương rất tự tin, nhưng cũng không mù quáng cho rằng có thể dựa vào sức mạnh bản thân mà ngăn cản được cường giả đại vương thành. Khi còn chưa biết được vị trí chính xác của lệnh bài, tuyệt đối không được vọng động.
Nhưng thời gian lại có hạn.
Bất luận thế nào, sau khi tiến vào Bảo Ly thành, hắn phải quyết đoán lựa chọn cơ hội, một kích tất trúng.
Chim Cù Như rất nhanh rời khỏi phạm vi Tuyết thành. Thiên Tuyết bảy màu thần kỳ đang rời xa ánh mắt của Tuyết Kiều, cuối cùng hóa thành một quang điểm rồi biến mất. Ánh mắt của cô gái một lần nữa quay trở lại chàng thanh niên bên cạnh.
- Ta...
Chim Cù Như được nâng lên thành thần điểu, hưng phấn kêu lên một tiếng, tốc độ dường như tăng lên không ít.
Tiêu Dương một đêm ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm chặt. Không phải là hắn cố tình không để ý đến Tuyết Kiều, mà là vì muốn đến Bảo Ly thành một cách nhanh chóng nhất, Tiêu Dương đã âm thầm vận khí, mượn lực chim Cù Như, để chim Cù Như có đủ sức trong vòng một đêm bay mấy trăm dặm. Ba ngày trong miệng Già Tây thành chủ chỉ bằng một đêm chạy gấp của Cù Như. Bảo Ly thành đã bắt đầu thấp thoáng trong tâm mắt.
- Đằng, lần này ta đi với huynh là vì muốn làm gì đó cho Tuyết Man tộc. Huynh sẽ không để cho ta ngồi trên lưng thân điểu mà quan sát chứ?
Thời gian trôi qua, một đêm phi hành, phía đông dần dần hiện lên ánh sáng.
Bịch.
Thần chính là anh hùng.
Khóe miệng Tiêu Dương co quắp, quan sát bên dưới, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe. Một lát sau liền mỉm Cười:
Trời đã sáng.
Khi Tuyết Kiều nhìn thấy bảy thành chủ cao cao tại thượng bại dưới kiếm của Đằng, sau đó thần phục, không ngăn được sự kích động toàn thân.
Tuyết Kiều có chút không biết làm sao, đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng chuyển chủ đề:
- Nơi này cách Bảo Ly thành chưa đến mười dặm.
Tiêu Dương mở mắt, trước mặt là một ánh mắt đen lay láy đang nhìn hắn chằm chằm. Một khắc Tiêu Dương mở mắt, gương mặt Tuyết Kiều đột nhiên ửng đỏ, hoảng sợ thụt lùi lại. Cô vốn muốn nhờ sắc trời, thừa dịp Đằng còn chưa thức tỉnh, cẩn thận nhìn hắn cho rõ, lại không biết Đằng đã "tỉnh" rồi. Tiêu Dương lên tiếng nói, khiến Tuyết Kiều kinh ngạc vô cùng, vội ôm miệng. Mặc dù cô biết tốc độ của Cù Như rất cao, nhưng khi nghe nói nơi này còn cách Bảo Ly thành, một trong tam đại vương thành tôn quý nhất của vùng băng tuyết thảo nguyên chưa đến mười dặm, liền nhịn không được mà giật mình.
- Đương nhiên sẽ không rồi. Chúng ta sẽ đến triều bái thần tiên của Bảo Ly thành.
Chim Cù Như đáp nhanh xuống. Tiêu Dương liên đỡ Tuyết Kiều nhảy xuống một vùng thảo nguyên, sau đó Cù Như hóa thành một đạo lưu quang biến mất trong cánh tay của Tiêu Dương.
Tuyết Kiều hỏi.
Nhờ có sự nhắc nhở của Thánh Nữ thành chủ, Tiêu Dương cũng không lỗ mãng khiêu khích sức mạnh nguyên rủa trên bầu trời Bảo Ly thành. Hơn nữa còn không được kinh động bất cứ kẻ nào khi tiến vào Bảo Ly thành.
Gương mặt Tiêu Dương lại chẳng hề đỏ vì xấu hổ. Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Tuyết Kiều biết, khi còn trên lưng chim Cù Như, hắn đã chú ý đến hai người rồi. Hai người này là lão tộc trưởng và đệ nhất dũng sĩ của một bộ lạc theo lời mời đến tham gia thần lễ. Tiêu Dương biết được cũng là nhờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.
Tiêu Dương trầm giọng nói:
- Các người đã tới?
- Hôm nay sẽ tổ chức thần lễ, là ngày lễ thân thánh nhất của tam đại vương thành vùng băng tuyết thảo nguyên.
- Đúng vậy.
Hai người ngẩn ra, đồng thời nghi hoặc. Người lớn tuổi hơn liền gật đầu:
Tiêu Dương hỏi.
- Sẽ có không ít dũng sĩ các bộ lạc được mời đến Bảo Ly thành. Phòng vệ sẽ sâm nghiêm hơn.
Tốc độ của ngựa rất nhanh, trong nháy mắt đã cách hai người Tiêu Dương chưa đầy năm mươi thước.
Tiêu Dương lững thững bước ra ngoài, vươn cánh tay ra.
Hai con ngựa hí vang, dừng lại cách Tiêu Dương ba thước.
- Chúng ta đi vào như thế nào?
Tuyết Kiều ngẩn ra, quay mặt nhìn sang. Từ xa bất ngờ truyền đến tiếng vó ngựa. Rất nhanh, hai con tuyết mã uy mãnh xuất hiện trong tâm mắt. Tuyết Kiều xoay mặt nhìn Tiêu Dương, ánh mắt càng thêm sùng bái. Thân Đằng đúng là vạn năng, cái gì hắn cũng có thể đoán trước được.
- Đương nhiên là dựa vào họ rồi.
Tiêu Dương mỉm cười, đột nhiên chỉ về một phía:
Tiêu Dương lắc đầu:
- Các người không nên tới.
Đệ nhất dũng sĩ tuổi trẻ hơn liền nói:
- Nhưng chúng ta cũng đã tới.
Tiêu Dương thầm than một tiếng.
Một phút sau.
Hai con tuyết mã xinh đẹp lao vút đi. Tại một gốc cây, hai thân ảnh bị buộc cùng với nhau, miệng bị bịt kín. Thảm hại hơn là vị đệ nhất dũng sĩ, cả người bị lột sạch, chỉ còn chừa lại phân thưởng vinh dự nhất của dũng sĩ bộ lạc Cáp Sát Sát: quần lót.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng đến gần Bảo Ly thành.
Bây giờ phải dò xét sâu cạn của Bảo Ly thành một phen.
Hắn hiểu, Tam đại vương thành thần bí chính là chướng ngại lớn nhất mà hắn cần chinh phục.
Tiêu Dương nhìn kỹ, cảm thấy may mắn vì hắn đã không lỗ mãng xông vào, đồng thời cũng nhẹ nhàng cau mày lại. Một tòa thành hùng vĩ như thế, với thành viên của hắn bây giờ, làm sao trong thời gian ngắn nhất có thể phá được? Nói thật, càng gần đến Bảo Ly thành, hắn lại càng lo lắng.
Xem ra Bảo Ly thành này không tâm thường.
Tuyết Kiều thâm than. Trong vòng một trăm dặm xung quanh Bảo Ly thành, tất cả đều có binh lính Thân Giáp qua lại tuần tra. Khôi giáp màu vàng tản ra khí tức không phải Tuyết thành có thể sánh bằng.
- Quả nhiên là thủ vệ sâm nghiêm.
- Đẹp quá.
Bay qua một cái gò đất, hình ảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.
Bảo Ly thành hùng vĩ đập vào mắt.
Bảo Ly thành được xưng là di chỉ của vùng đất bị thần bỏ quên. Nơi này có được địa hình khá đặc biệt. Tường thành cao vút qua mây, dễ chừng có đến mấy trăm thước. Nhưng chỉ bước vào Bảo Ly thành trong vòng ba dặm mới có thể nhìn thấy sự hùng vĩ đến cực điểm của thành trì xinh đẹp này.
Đưa mắt nhìn qua, tường thành tản mát ra sắc màu hoàn mỹ, khiến kẻ khác mê say. Có thể sinh sống trong tòa thành như vậy chính là một loại hạnh phúc.
Càng đến gần Bảo Ly thành, nhìn tường thành cao trăm thước, sẽ có cảm giác mình nhỏ bé vô cùng.
Tam đại vương thành chính là dị số của vùng đất bị bỏ quên.
Mặc dù Bảo Ly thành cũng thuộc vùng đất bị lãng quên, nhưng lại là nơi thờ phụng Bảo Ly thần.
Trên thực tế, Tuyết Thần vĩ đại bất quá chỉ là một truyền thuyết ở vùng băng tuyết thảo nguyên này. Rời khỏi phạm vi Tuyết Sơn, kính sợ Tuyết Thần trong lòng mọi người đã bị Thần Minh thay thế. Thành chủ Bảo Ly thành được cho là thần sứ do Bảo Ly thần phái đến. Trong phạm vi trăm dặm thậm chí toàn bộ bộ tộc thảo nguyên đều phải cung phụng Bảo Ly thần.
Dọc theo đường đi, không ít tuấn mã tuyết trắng lướt ngang qua hai người. Sự xuất hiện của Tuyết Kiều cũng kéo theo không ít ánh mắt. Nếu không phải tuyết mã có linh tính hơn xe rất nhiều, chỉ sợ đã sớm gây ra không ít "họa từ ngựa' rồi.
Tiêu Dương ca ngợi.
- Bởi vì thân quang đã chiếu rọi trái tim của bọn họ.
Cô chỉ biết là Đằng thần đã đi cùng với hai tộc nhân bộ lạc Cáp Sát Sát tiến vào sâu trong bãi cỏ.
- Đằng, tại sao bọn họ lại đồng ý tặng quần áo cho huynh vậy?
Tiêu Dương đã thay trang phục của bộ lạc thảo nguyên, mang theo loan đao tinh xảo, bộ dạng anh minh thần võ. Đi bên cạnh chính là Tuyết Kiều. Lúc này, ánh mắt Tuyết Kiều vẫn mang theo sự nghi hoặc như cũ:
- Thả lỏng đi.
Thấy Tuyết Kiều có chút khẩn trương, Tiêu Dương liền nhắc nhở một tiếng. Có lẽ quá kiêu ngạo, binh lính Thân Giáp kiểm tra ngoài thành chỉ nhìn thoáng qua danh thiếp trong tay Tiêu Dương rồi cho qua.
Grul
Tuyết mã biến mất đằng sau cánh cửa thành rộng lớn.
Tiến vào Bảo Ly thành, không khí càng thêm náo nhiệt, khiến cho Tuyết Kiêu phải mở mắt mà nhìn. Hai bên đường có không ít quây hàng bày bán. Đại đa số đều là vật để cúng thần. Tuyết Kiêu nhìn quanh đến hoa cả mắt.
- Đi mau thôi, Thần Sơn đại môn sắp mở ra rồi.
- Thần lễ hôm nay xuất hiện khá nhiều người ngoài nhỉ.
- Đương nhiên rồi. Đây chính là sinh nhật ngàn năm có một của lão thần tiên Bảo Ly thành chúng ta. Bao nhiêu người đến chúc mừng chứ?
- Nghe nói lão thần tiên cố ý thu nhận đồ đệ. Các người nhìn xem, các dũng sĩ thiên tài của các bộ lạc đều đến. Vạn nhất có dũng sĩ nào được lão thân tiên nhìn trúng, bộ lạc đó không lo cả đời rồi.
- Lão thần tiên Bảo Ly thành?
Tuyết Kiều nghi hoặc:
- Tại sao ta lại chưa nghe nói đến?
- Vậy thì qua đó xem một chút.
Tiêu Dương mỉm cười, giơ roi giục ngựa:
- Đi, chúng ta đi theo họ đến dự sinh nhật của lão thần tiên.
Người có đường đi của người, ngựa có đường đi của ngựa. Nhưng cùng chung một điểm là quá chật.
- Xem ra, Thần Linh cảnh địa tâng ba cũng phải cân nhắc đến vấn đề kế hoạch hóa gia đình.
Tiêu Dương thầm nói. Càng đến gần Thần Sơn, đường lại càng khó đi.
- Đằng, huynh nói cái gì vậy?
Tuyết Kiêu nghe không rõ.
- Ta nói chúng ta nên đổi phương thức đi thôi.
Tiêu Dương mỉm cười, một tay kéo Tuyết Kiều, thân ảnh nhẹ bay lên. Hai người biến mất khỏi lưng ngựa, khiến những người đằng sau phải sửng sốt, theo bản năng mà dụi hai mắt, nhìn nhau vài lần, nửa ngày sau mới cảm khái. Bảo Ly thành quả nhiên là một nơi tràn ngập thần tích.
- Đi thôi, nếu được lão thần tiên nhìn trúng, vậy chính là thiên đại kỳ ngộ.
- Đừng nói là lão thần tiên nhìn trúng. Có lẽ vào Bảo Ly Thần Sơn làm môn hạ, chính là tổ địa thịnh phát.
Mục đích của mọi người chính là Bảo Ly Thần Sơn.