Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 983 - Chương 990: Dưới Đèn Hoa Rực Rỡ, Trên Thần Sơn Sát Thân Tiên (Thượng)

Chương 990: Dưới đèn hoa rực rỡ, trên Thần Sơn sát thân tiên (thượng) Chương 990: Dưới đèn hoa rực rỡ, trên Thần Sơn sát thân tiên (thượng)Chương 990: Dưới đèn hoa rực rỡ, trên Thần Sơn sát thân tiên (thượng)

Bỏ qua phương thức dùng ngựa đi trong đám người quả thật là một lựa chọn chính xác. Tiêu Dương ôm theo Tuyết Kiều bay về phía trước khoảng vài dặm liền đụng phải một trạm kiểm soát cấm tuyết mã qua lại.

Thần Sơn nguy nga lộng lẫy giống như cung điện đã gần trong gang tấc.

Trên đỉnh Thần Sơn có một bệ thần xuyên qua mây xanh, thông đến Thần Minh. Cấp độ thần giả bên trong Bảo Ly Thân Sơn được phân cao thấp rõ ràng, dựa theo cấp bậc trong thiệp mời mà định. Thiệp mời của người mà Tiêu Dương cướp được chỉ là hàng cấp thấp, chỉ có thể đứng ở chân núi, đưa mắt nhìn đám người cao cấp leo lên Thần Sơn.

Càng đến gân bệ thần thì lại càng sát Thân Minh, càng có cơ hội được thần minh ban ơn.

Mặc dù bên trong Bảo Ly Thần Sơn có rất nhiều người đến bái thần nhưng vẫn không che giấu được sự xinh đẹp của nó, khiến cho Tuyết Kiều than thở không thôi, suýt chút nữa quên mất mục đích đến đây của mình.

Binh linh Thân Giáp Bảo Ly thành mặc khôi giáp tuần tra xung quanh, duy trì trật tự.

Tiêu Dương đứng dựa vào một gốc cây, giống như một thành viên đến bái thần, không có biểu hiện gì bất thường. Điều duy nhất khiến người ta phải chú ý là Tuyết Kiêu đang hái hoa màu bạc nở hai bên đường.

Một động một tính dưới đèn hoa rực rỡ đúng là xinh đẹp hài hòa.

Tiêu Dương đưa mắt nhìn, buông tiếng thở dài. Lúc này, mặc dù có rất nhiều người trên đỉnh Thần Sơn, nhưng lại rất yên tĩnh, cùng nhau nhìn về một hướng. Lễ bái thần sắp đến, bốn phía đều có đèn hoa rực rỡ, mang theo ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng cả Bảo Ly Thần Sơn.

Tiêu Dương lẳng lặng khoanh chân ngồi dưới gốc cây.

Màn đêm yên lặng phủ xuống.

Trước khi trời sáng mà hắn vẫn chưa có được tổ địa lệnh bài, hơn nữa còn không thể rời khỏi Bảo Ly thành. Như vậy hết thảy những gì mà hắn làm đều không có ý nghĩa. Phải chờ đến lúc Thần Linh Môn lần tới mở ra sao? Có trời mới biết là khi nào.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Bảo Ly thành không phải là nơi dễ dàng cho người ta xông vào.

Cả ngày đều có thân giả từ bốn phương tám hướng tiến vào Bảo Ly Thần Sơn. Mà lão thần tiên mà mọi người không ngừng thảo luận vẫn chưa xuất hiện. Về phần tổ địa lệnh bài lại càng thêm không có tung tích.

- Ồ, đã bắt đầu rồi sao?

Tiêu Dương không chú ý đến, khi hoàng hôn buông xuống, một gã binh lính mặc khôi giáp đi ngang qua hai người Tiêu Dương, sắc mặt liền biến đổi, vội vã quay đầu rời đi.

Có một điều Tiêu Dương có thể khẳng định, quyền lực trung tâm nhất trong Bảo Ly thành chính là thần điện trên đỉnh Bảo Ly Thần Sơn. Mà tổ địa lệnh bài nhất định sẽ ở trong phạm vi này. Hắn phải chờ đợi thời cơ.

Đồng thời, trán Tiêu Dương nhăn lại. Đến lúc này hắn vẫn chưa tìm được cơ hội đột phá.

- Chẳng lẽ, đây chính là sức mạnh tín ngưỡng hư vô mờ mịt?

- Đèn hoa rực rỡ như ban ngày.

Tiêu Dương thầm nói một câu. Tiêu Dương cảm nhận được, ở bên trong thần điện trên đỉnh núi, một đạo khí tức cường giả bay ra ngoài. Không hổ là một trong tam đại vương thành. Luồng khí tức này hoàn toàn mạnh hơn sức mạnh của đám người Già Tây thành chủ.

Ngồi xếp bằng một ngày, Tiêu Dương nghe được không ít tin tức về Bảo Ly thành. Mặc dù là vùng đất bị bỏ quên, nhưng Bảo Ly thân mà Bảo Ly thành thờ phụng là có thật. Thần vực Bảo Ly thần tiếp giáp với phạm vi khu vực bị bỏ quên. Không chỉ có Bảo Ly thành, sau lưng tam đại thành vương đều có những vùng đất được Thần Minh ủng hộ. Đương nhiên, đây cũng chỉ là tiếp giáp nho nhỏ. Ở Thần Linh cảnh địa tâng ba này mà nói thì chẳng có gì quan trọng. Nhưng đối với đám người ở vùng băng tuyết thảo nguyên bị lãng quên, đây chính là ban ơn vô thượng của thần rồi.

Từ đầu đến cuối Tuyết Kiều đều không chú ý đến. Ánh mắt của cô hoàn toàn bị bệ thần hấp dẫn rồi.

- Mang Tuyết Kiều đi theo ta.

Tiêu Dương gọi Tuyết Kiều, rồi đi theo bóng lưng gã binh lính Thần Giáp. Tuyết Kiều có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương cũng không biết có chuyện gì phát sinh, cũng không tiện giải thích.

Một giọng nói vang lên bên tai Tiêu Dương.

Gã binh lính thân bí chậm rãi quay người, nhìn Tuyết Kiều, giọng nói run rẩy:

- Chính là như thế.

- Ngươi... ngươi là... ca?

Lời nói vừa dứt, Tuyết Kiều vốn đang hoài nghi liền chấn động, ánh mắt mở to đến cực điểm, hốc mắt có chút đỏ lên, không thể tin nổi:

- Tuyết Kiều...

Tiêu Dương giật mình, ánh mắt quét nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại ở gã binh lính Thần Giáp vừa nãy. Môi người này khẽ động, thanh âm truyền vào tai Tiêu Dương:

Một trước một sau bước đến một cây cầu khá yên tĩnh. Có mấy binh lính Thần Giáp đang qua lại. Nhưng cấp bậc của gã Thần Giáp khá cao, trực tiếp phát lệnh, điều mấy binh lính kia qua chỗ khác. Bước qua cây cầu nhỏ là một vườn hoa yên tĩnh. Gã binh lính thần bí dừng lại, đưa lưng về phía hai người Tiêu Dương.

- Ngươi là ai?

Tiêu Dương hỏi.

Dứt lời, gã binh lính làm như không có việc gì liền xoay người chậm rãi rời đi.

- Tuyết Kiều cô nương, đi theo ta.

Tiêu Dương tập trung vào gã binh lính Thần Giáp. Chuyện phát sinh này nằm ngoài dự liệu của hắn. Thực lực của gã Thần Giáp này cao hơn binh lính bình thường, Tâm Lôi ngũ kiếp.

Có người nhận ra Tuyết Kiều?

ca?

Tiêu Dương sửng sốt, lập tức nhớ đến khi còn ở Tuyết Man tộc, Tuyết Kiều đã từng nói qua ca ca của cô đã lâu rồi chưa có trở vê.

Chẳng lẽ người trước mắt là...

Gã binh lính thần bí chậm rãi gỡ khôi giáp trên đầu, lộ ra gương mặt anh tuấn. Nhưng một bên gương mặt lại có một vết sẹo rất sâu và dài:

- Muội, là ca. - AI

Tuyết Kiều kinh hô một tiếng, nước mắt tràn mi, bỗng chốc nhào vào lồng ngực người thanh niên, một lát sau liền ngẩng đầu nhìn vết sẹo, đau lòng nói:

- Ca, tại sao mặt của ca lại như vậy?

- Chuyện này từ từ nói sau.

Sau đó, Tuyết Kiều đem chuyện Thảo Ưng bang xâm lấn nói ra, lại càng tô điểm thêm cho việc Tuyết Thần Đằng ngăn cơn sóng dữ, cứu được Tuyết Man tộc.

Ánh mắt Tuyết Thần hiện lên sự bất đắc dĩ.

- Ca vừa đi là sáu năm, làm sao biết được sáu năm qua tộc nhân Tuyết Man tộc chúng ta đã trải qua thời khắc khó khăn như thế nào.

Giọng nói Tuyết Kiều pha chút oán khí:

- Trong tộc đã xảy ra chuyện gì?

Tuyết Thần kinh hãi:

- Đằng, huynh ấy là ca ca của ta. Sáu năm trước là đệ nhất dũng sĩ Tuyết Man tộc, Tuyết Thần.

Đệ nhất dũng sĩ.

Tiêu Dương gật đầu. Với thực lực của chàng thanh niên tên Tuyết Thần này, được xưng là đệ nhất dũng sĩ Tuyết Man tộc quả thật không sai chút nào. Nhưng Tiêu Dương nghi ngờ, Tuyết Thần nhìn qua chỉ mới hai lăm tuổi. Sáu năm trước, chẳng lẽ y rời khỏi Tuyết Man tộc khi chưa đầy hai mươi?

Vì sao?

Với thực lực của Tuyết Thần, chỉ cần y trở về Tuyết Man tộc, Tuyết Man tộc tuyệt đối không lo sợ Thảo Ưng bang nữa.

Đương nhiên, nghi thì nghi nhưng Tiêu Dương không tiện hỏi, chỉ lãnh đạm cười.

Gương mặt Tuyết Thần hiện lên sự bất thiện. Trong mắt của y, Tiêu Dương chỉ là tên lừa gạt em gái của y, lại còn dám tự xưng là Đằng? Trong lúc Tuyết Thân đang định làm khó dễ Tiêu Dương, Tuyết Kiều liền mở miệng:

- Ca, cũng may là có Đằng. Bằng không, Tuyết Man tộc chúng ta đã bị diệt tộc.

- Cái gì?

Tuyết Kiều dường như không nhận ra được sự khác thường của ca ca, mỉm cười nói với Tiêu Dương:

Y đến từ Tuyết Man tộc ở Tuyết Sơn, địa vị của Tuyết Thần Đằng trong lòng y không thể nào rung chuyển được. Người trước mắt lại dám tự xưng là Tuyết Thân Đằng?

Tuyết Kiều vừa dứt lời, ánh mắt người thanh niên liên bắn ra khí tức vô cùng ác liệt.

- Ca, để muội giới thiệu, huynh ấy là Tuyết Thần Đằng vĩ đại.

- Tại sao muội lại đến Bảo Ly thành? Vị này là...

Người thanh niên lắc đầu, cau mày nói:

Tuyết Thần nhìn Tiêu Dương, bất thiện trong ánh mắt đã biến mất, đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn:

- Tuyết Thần khấu tạ ơn cứu mạng của người đối với Tuyết Man tộc.

Đối với Tuyết Thần mà nói, Tuyết Man tộc chính là mệnh căn của y. Mặc dù y có lý do phải rời khỏi Tuyết Man tộc sáu năm, nhưng nếu Tuyết Man tộc lâm vào tai ương, cả đời Tuyết Thân sẽ không tha thứ cho mình.

Tiêu Dương tiến lên nâng Tuyết Thần dậy, trong lòng có chút tán thưởng. Vừa nãy, y hoàn toàn không che giấu ý bất thiện đối với Tiêu Dương, nhưng bây giờ lại cảm thấy áy náy bất an.

- Gì mà ân nhân chứ?

Tuyết Kiều nói:

- Phụ thân và lão tộc trưởng đều gọi huynh ấy là Tuyết Thân Đằng.

Tuyết Thần giật mình, thần sắc trịnh trọng nhìn Tiêu Dương, một lát sau càng thêm kinh ngạc. Vừa rồi y không chú ý đến thực lực của chàng thanh niên trước mặt. Một lát sau, Tuyết Thần dường như đã hạ quyết tâm, hướng Tiêu Dương chắp tay:

- Đằng.

Hai huynh muội lại nói chuyện thêm một chút:

- Được rồi, tại sao hai người lại ở chỗ này?

Tuyết Thần nhìn về phía bệ thần, đột nhiên hỏi:

- Ta nhớ Tuyết Man tộc chúng ta không có thiếp mời mà?

- Nếu không nhờ Đằng mang muội đến đây tìm tổ địa lệnh bài, còn không biết ca ở Bảo Ly thành làm binh lính Thân Giáp. Hơn nữa chức quan còn không nhỏ.

Tuyết Kiều dường như vẫn còn giận.

- Các người là vì...

Ánh mắt Tuyết Thần cả kinh, hạ thấp giọng xuống:

- Tổ địa lệnh bài?

Tiêu Dương gật đầu.

Tuyết Thần đột nhiên nôn nóng, do dự một lát liền cắn răng nói;

- Hai người lập tức đến cửa thành chờ ta.

- Tại sao?

Tuyết Kiều nghi hoặc.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm Tuyết Thần. Hắn biết vị dũng sĩ trước mắt tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đến Bảo Ly thành những sáu năm trời.

Ánh mắt Tuyết Thần tràn đầy lo lắng, thấy hai người căn bản không có ý định rời đi, khẽ thở dài:

- Kỳ thật, ta mai danh ẩn tính ở Bảo Ly thành sáu năm, nguyên nhân trong đó chính là vì tổ địa lệnh bài.
Bình Luận (0)
Comment