Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 984 - Chương 991: Dưới Đèn Hoa Rực Rỡ, Trên Thân Sơn Sát Thân Tiên (Hạ)

Chương 991: Dưới đèn hoa rực rỡ, trên Thân Sơn sát thân tiên (hạ) Chương 991: Dưới đèn hoa rực rỡ, trên Thân Sơn sát thân tiên (hạ)Chương 991: Dưới đèn hoa rực rỡ, trên Thân Sơn sát thân tiên (hạ)

Vì tổ địa lệnh bài?

Đồng tử Tiêu Dương hơi co lại. Có lẽ hắn sẽ tìm được chỗ đột phá trên người Tuyết Thần. Dù sao Tuyết Thần ở Bảo Ly thành những sáu năm, hẳn sẽ biết tin tức tổ địa lệnh bài.

Đồng thời, Tiêu Dương cũng cảm nhận được trên người Tuyết Thân sợ rằng che giấu không ít bí mật. Mặc dù chỉ mới hai lăm tuổi, nhưng gương mặt lại chứa đầy tang thương. Vết sẹo trên gương mặt y hẳn cũng có sự tích. Bảo Ly thành cách Tuyết Man tộc cũng không tính là xa, nhưng tại sao y chưa bao giờ quay trở về nhà? Nhưng Tiêu Dương chỉ có thể kêm nén nghi ngờ trong lòng, trịnh trọng hỏi:

- Tổ địa lệnh bài nằm ở chỗ nào trong Bảo Ly Thần Sơn?

- Ta sẽ nghĩ biện pháp lấy được tổ địa lệnh bài.

Tuyết Thần trâm giọng nói:

- Đằng, người hãy mang em gái của ta đến cửa thành chờ tin tức. Nếu như đợi không được ta, hãy dùng lệnh bài này mà rời khỏi thành.

Tuyết Thần móc ra một tấm lệnh bài đưa cho Tiêu Dương.

- Đêm hôm qua, bảy thành chủ Tuyết thành liên thủ cũng không địch lại Đằng.

Tuyết Thần hy vọng hai người nhanh chóng rời khỏi, nhưng thái độ của Tiêu Dương rất kiên quyết, nói thẳng nếu Tuyết Thần không nói cho hắn biết, hắn sẽ đại náo thần lễ thịnh điển. Như vậy lại càng nguy hiểm.

- Ca, Đằng rất lợi hại đấy.

Y là Tâm Lôi ngũ kiếp, thực lực không hề thua kém thành chủ Tuyết thành, nhưng ở Bảo Ly thành này, y chỉ là một thống lĩnh Thần Giáp bình thường. Mặc dù điều này cũng một phần do y che giấu thực lực, nhưng cũng đủ để nói rõ thực lực giữa Tuyết thành và tam đại vương thành cách xa nhau không chỉ một trời một vực.

Tiêu Dương một lần nữa nghiêm mặt nói:

Tuyết Thần chỉ tay về phía bệ thần nối thẳng trời cao, thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:

Tiêu Dương không nhận.

Bất đắc dĩ, Tuyết Thần đành phải gật đầu, trong lòng âm thầm bội phục Tiêu Dương. Chưa người nào có dũng khí dám khiêu khích quyền uy của tam đại vương thành.

- Mục đích của ta đến đây chính là vì tổ địa lệnh bài. Tuyết Thần huynh, ta rất rõ ý tứ của huynh, không muốn để hai người chúng ta mạo hiểm. Nhưng ta nghĩ, huynh muốn cướp lệnh bài, sợ rằng cũng không có nắm chắc.

- Trước tiên hãy nói cho ta biết tổ địa lệnh bài nằm ở đâu?

Tuyết Thần âm thâm lắc đầu, theo bản năng cho rằng lời của em gái là phóng đại. Đêm qua, từ Tuyết thành đến Bảo Ly thành, đi ngựa nhanh nhất cũng phải mất ba ngày. Hơn nữa, cho dù em gái không nói xạo, Tiêu Dương có thể đánh bại thành chủ Tuyết thành, nhưng y ở Bảo Ly thành đã sáu năm, hiểu rất rõ sự kinh khủng của vương thành này. Nếu không phải tam đại vương thành kềm chế lẫn nhau, Tuyết thành nho nhỏ đã sớm không yên lành dưới gót sắt của tam đại thành vương rồi.

Tuyết Thần nhìn Tiêu Dương. Ánh mắt Tuyết Kiều không che giấu sự sùng bái:

- Huynh nói không sai, là vì sức mạnh tín ngưỡng.

- Có nhìn thấy bệ thân không?

- Tổ địa lệnh bài chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, ngoại trừ đêm nay. Trên bệ thân có một Thần Ly bảo tọa hình thần hoa. Khi bắt đầu thịnh điển, lão thần tiên sẽ hiện thân, ngồi trên Bảo Ly thần tọa, lấy ánh sáng của thần chiếu sáng con dân của vùng đất bị lãng quên.

Tiêu Dương đưa mắt nhìn sang, hướng đến bệ thân cao tận trời. Bảo Ly thần tọa phát ra quang mang chói mắt. Hiện tại đang có mấy vạn ánh mắt đến từ các bộ lạc băng tuyết thảo nguyên tập trung vào Bảo Ly thần tọa.

- Tổ địa lệnh bài là do thần linh ban ơn, đương nhiên cũng phải đưa lên bệ thần cung phụng. Bốn phía Bảo Ly thần tọa có khảm chín lỗ hổng, bên trong đặt chín lệnh bài. Chỉ cần đợi thịnh điển tối nay qua đi, Bảo Ly Thần Sơn sẽ chọn được chín vị thiên tài leo lên bệ thần, nhận được lệnh bài ban thưởng, tiến vào tổ địa.

- Trước kia chưa bao giờ nghe qua.

Tuyết Kiều hỏi.

Tuyết Thần thở dài nói:

- Thế thì tổ địa lệnh bài nằm ở đâu?

Nếu đã biết tổ địa lệnh bài nằm bên trên Bảo Ly thần tọa, trong lòng Tiêu Dương liền định kế hoạch. Với sự cường đại của Bảo Ly Thần Sơn, tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có người có dũng khí xông lên Bảo Ly thân tọa, ngay trước mặt lão thần tiên cướp lấy tổ địa lệnh bài. Tiêu Dương sẽ đánh ra một kích chớp nhoáng, dùng thủ đoạn lôi đình cướp lấy tổ địa lệnh bài, sau đó dùng chim Cù Như lao ra khỏi Bảo Ly thành.

Tiêu Dương nhăn trán. Lão thần tiên này sợ rằng chính là chướng ngại lớn nhất để hắn đến gần Bảo Ly thân tọa.

- Thần tiên ngàn năm trước, chúng ta không biết cũng bình thường, nhưng có thể tưởng tượng, thực lực của lão thần tiên...

Tuyết Thần đáp:

- Cũng khá phức tạp.

Tuyết Thần cau mày nói:

- Ngay cả Bảo Ly thành cũng chưa từng nghe qua sự tồn tại của lão thần tiên. Nhưng mấy tháng trước, từ trong miệng thần sứ đại nhân truyền ra một tin tức cực kỳ kinh người. Lão thần tiên bế quan mấy trăm năm trong Bảo Ly thành đột nhiên xuất quan. Thần lễ này chính là sinh nhật ngàn năm của ông ta.

Mục tiêu chính là Bảo Ly thần tọa.

Tuyết Kiều hiếu kỳ nói:

- Lão thần tiên Bảo Ly thành rốt cuộc là cái dạng gì?

Cùng đợi lão thần tiên hiện thân.

Nhưng nếu vị lão thần tiên đó quá cường đại, độ khó sẽ tăng lên vô số lần.

- Lão thần tiên ngàn năm?

Trong đầu Tiêu Dương xuất hiện một nghi hoặc.

Kim Kiếm muội muội đã từng nói qua, khu vực bị nguyền rủa, cho dù sự nguyên rủa bên trong Bảo Ly thành là yếu nhất, tuyệt đối không có khả năng có tiên nhân giáng xuống. Một khi tiên nhân bước vào khu vực bị nguyền rủa, lập tức sẽ gặp phải sự hủy diệt quỷ di.

Một người tu hành ngàn năm, được Bảo Ly Thần Sơn tôn sùng là lão thần tiên, thực lực còn không đạt đến cảnh giới tiên nhân sao?

Khắp nơi đều lộ ra sự quỷ dị.

Tiêu Dương chỉ có thể kiên nhẫn chờ lão thần tiên xuất hiện. Ở vùng đất bị lãng quên này, chỉ cần không xuất hiện Tâm Lôi cửu kiếp, còn lại, cho dù là Tâm Lôi bát kiếp đỉnh phong, Tiêu Dương cũng có thể tự tin dựa vào Hám Đạo Thuật và kiếm lực để đối phó.

- Sự việc tổ địa lệnh bài trọng đại, bảo vệ trong Bảo Ly thành tuyệt đối rất sâm nghiêm.

Thần sắc Tuyết Thần ngưng trọng:

Sau khi Tiêu Dương bày Sơn Hải trận xong, lão tộc trưởng liên trao cho hắn, ý tứ rất rõ ràng, tương lai của Tuyết Man tộc đã giao cho Tuyết Thần Đằng.

Tiêu Dương ra lệnh, bất cứ tộc nhân nào cũng không được kháng nghịch.

Tuyết Thần hiểu rõ lệnh bài này có nghĩa là gì. Nghĩa là lão tộc trưởng đã đem quyên lợi cao nhất của Tuyết Man tộc trao cho Tiêu Dương.

- Cái này...

Tuyết Thần biến sắc:

- Tuyết Man tộc lệnh?

- Ca là thống lĩnh Thần Giáp binh.

Tuyết Thần đáp:

- Tối nay cũng phải lên đỉnh núi để thủ vệ. Ca đợi lên núi sẽ tùy thời mà động.

Nghe xong, Tiêu Dương liền giật mình, nhất thời nảy ra một chủ ý:

- Ta có thể ngụy trang thành Thần Giáp binh, cùng với huynh lên núi.

- Không được, rất nguy hiểm.

Tuyết Thần vội la lên:

- Huynh cần đưa Tuyết Kiều trở vê...

Tuyết Thần đang nói giữa chừng thì dừng lại, nhìn thấy trong tay Tiêu Dương xuất hiện một lệnh bài màu trắng:

Tuyết Kiều lo lắng hỏi.

- Ca, vậy còn anh?

Tiêu Dương cũng không trả lời Tuyết Thần, đưa mắt nhìn phía trước. Với tấm thiệp mời trong tay hắn, chỉ có thể đứng ở chân núi, căn bản không thể thần không biết quỷ không hay mà leo lên đỉnh Thần Sơn chứ đừng nói chi đến việc đoạt lệnh bài tổ thần.

- Đằng, hãy nghe ta nói, người hãy lập tức mang em gái ta rời khỏi nơi này.

Tuyết Thần nghiêm mặt nói:

- Trong Bảo Ly Thần Sơn có thể nói là bày ra thiên la địa võng, cắt đứt tất cả mọi tâm tư thèm muốn đối với lệnh bài. Hơn nữa, tổ địa lệnh bài nằm ngay bên cạnh lão thần tiên. Trong Bảo Ly thành này có mấy ai dám đối mặt với lão thần tiên thần bí kia chứ? - Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.

Tiêu Dương nghiêm mặt nói:

- Ta và huynh lên núi. Tuyết Kiều, muội ở gần cửa thành chờ tin tức chúng ta.

Có Tuyết Man tộc lệnh trong tay, mặc dù hai huynh muội Tuyết Thần rất lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu theo ý Tiêu Dương.

Lúc này, trong đám người vang lên tiếng xé gió. Tất cả tâm mắt đều tập trung về phía Bảo Ly thần tọa trên đỉnh Thần Sơn. Trong tích tắc thần quang đột nhiên hiện ra. Một thân ảnh râu tóc bạc trắng xuất hiện, cả người tản ra thân quang sáng như ngọc. Hai mắt giống như bảo thạch bắn ra ánh sáng, quan sát sinh linh bên dưới.

- Bảo Ly thần.

- Bảo Ly thần.

- Bảo Ly thần.

Cả Thần Sơn vang lên tiếng hò hét, ánh mắt nóng bỏng. Trong lòng bọn họ, đây chính là vị thân đã giáng xuống vùng đất bị lãng quên.

Đám người sôi trào, từng đạo ánh sáng phát ra từ Bảo Ly thần tọa, chiếu sáng bốn phương tám hướng.

Binh sĩ khoác Thần Giáp nhanh chóng di động, duy trì trật tự Thần Sơn. Nhưng trong tình huống này, mặc dù tín đồ cuồng nhiệt muốn hướng đến bệ thần, nhưng cũng không có bất cứ biến cố gì phát sinh.

Tiêu Dương thay đổi thần giáp, theo sát Tuyết Thần. Tuyết Thần trên đường đi đưa ra lệnh bài thống lĩnh, thẳng đến đỉnh núi.

Càng lúc càng đến gần bệ thần.

Một trăm thước.

Năm mươi thước.

Tiêu Dương cúi đầu, khí tức cũng thu liễm lại. Cao thủ xung quanh nhiều như mây. Thậm chí Tiêu Dương không dám cam đoan trong Bảo Ly Thần Sơn rốt cuộc có xuất hiện Tâm Lôi cửu kiếp hay không. Còn có lão thân tiên đang ngồi khoanh chân trên Bảo Ly thần tọa. Hắn hoàn toàn nhìn không thấu thực lực của ông ta.

Tiêu Dương thu liễm khí tức, bên trong Kim phủ, tiên thần thức của Tiểu Thất tiền bối đã sớm bao trùm.

Ở vùng đất tiên nhân không thể xuất hiện, tuyệt đối không ai có thể nhìn thấy thần thức của Tiểu Thất tiền bối.

Một lát sau, Tiêu Dương liên nhận được tin tức từ Tiểu Thất tiền bối.

- Trên đỉnh Thân Sơn này quả thật tôn tại rất nhiều nhân tố không thể xác định. Với thực lực hiện tại của ngươi, không nên ngạnh kháng.

Tiểu Thất tiên bối nhắc nhở càng khiến cho thần sắc Tiêu Dương ngưng trọng hơn vài phần. Tổ địa lệnh bài gân trong gang tấc, hắn phải nghĩ biện pháp cướp cho bằng được.

- Nhưng, lão thần tiên đang ngồi trên Bảo Ly thần tọa thật ra một nơi dùng để đột phá.

Tiểu Thất tiền bối khinh thường nói:

- Trên người ông ta đã bị hạ một đạo phong ấn giam cầm do tiên nhân giáng xuống, nên người khác không cảm nhận được thực lực chân thật của ông ta. Theo như ta nhận thấy, nhiều nhất cũng chỉ là Tâm Lôi thất kiếp đỉnh phong. Ở chỗ này cũng được xem là cường giả, nhưng với thực lực của cậu, muốn một chiêu giết chết ông ta cũng không tính là khó. Tiêu Dương nhẹ nhàng gật đầu, nhìn chằm chằm lão thần tiên đang ngồi khoanh chân trên Bảo Ly thân tọa.

Khoảng cách mười thước.

Gần trong gang tấc.

Nhưng khoảng cách từ đỉnh núi đến Bảo Ly thần tọa cũng hơn mười thước.

Hiện tại, ánh mắt vạn chúng đều tập trung trên người lão thần tiên.

Tiêu Dương bước nhẹ, tìm kiếm vị trí có lợi nhất.

Hắn nhìn lão thần tiên cả người tỏa ra thần quang, khóe miệng vểnh lên, chậm rãi giương tay.

- Dưới ánh mắt của vạn dân, giết lão thần tiên trên đỉnh Thân Sơn, nhất định là... rất thú vị.
Bình Luận (0)
Comment