Chương 993: Trên sông Thất Bảo, một mũi tên bắn lén
Chương 993: Trên sông Thất Bảo, một mũi tên bắn lénChương 993: Trên sông Thất Bảo, một mũi tên bắn lén
Cửa thành Tây Bắc.
Chim Cù Như giương cánh lướt đi, như một đạo thiểm điện xẹt qua không gian Bảo Ly thành xinh đẹp. Nương theo không ít tiếng kêu sợ hãi bên dưới, dùng tốc độ cực nhanh lướt đến cửa thành phía tây bắc.
Vù vù vù.
Nghênh đón Tiêu Dương vẫn là mũi tên đầy trời, mang theo sức mạnh cường đại bắn nhanh ra ngoài. Cung tiên dày đặc khiến cho Tuyết Kiều bên cạnh Tiêu Dương không tự chủ được mà nắm chặt loan đao, tùy thời liều mạng với địch nhân.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Dương vẫn nhìn chăm chú phía trước.
Mặc dù đã thành công cướp được tổ địa lệnh bài, nhưng tốc độ khởi động hệ thống phòng ngự bên trong Bảo Ly thành còn nhanh hơn so với hắn đã nghĩ. Vốn tưởng rằng sẽ dựa vào chim Cù Như để thoát ra ngoài, nhưng bây giờ xem ra, sợ rằng phải nghĩ cách khác rồi.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ là chim Cù Như không thể ngừng lại được.
Chỉ cần tốc độ chậm một chút, lập tức sẽ lọt vào vòng vây của đám cường giả Bảo Ly Thần Sơn. Kiến nhiều sẽ cắn chết voi. Tiêu Dương hiểu rất rõ, huống chi cường giả trong Bảo Ly Thần Sơn không yếu như con kiến, thậm chí bọn họ còn hung mãnh hơn cả sư tử.
- Trời ơi, tại sao lại như vậy?
- Ngũ đại đô thống Bảo Ly thần giáp, tiệt sát độc thần giả.
Tin tức như mọc cánh điên cuồng truyền khắp ngõ ngách Bảo Ly thành.
- Nhanh chóng mời Bảo Ly thần tiễn thủ, Dực.
Bảo Ly thành to như vậy, muốn hình thành một vòng vây cũng không phải dễ dàng. Với tốc độ của chim Cù Như, cường giả trong Bảo Ly thành căn bản không kịp bố trí vòng vây dày đặc. Còn chưa đến gần được thì chim Cù Như đã chuyển sang một hướng khác rồi.
Là cường giả của Bảo Ly thành, một cung thủ xuất thân nhập hóa.
- Trước cho các ngươi mệt chết.
- Dùng tốc độ nhanh nhất tra ra thân phận độc thần giả.
Nhất thời, trong Bảo Ly thành trở nên hỗn loạn.
Tiêu Dương bĩu môi, một lần nữa ra lệnh cho chim Cù Như chuyển phương hướng.
Bảo Ly thành hỗn loạn một mảnh. Còn Bảo Ly thân sứ đang tọa trấn trên đỉnh Bảo Ly Thần Sơn, nhìn đám người hỗn loạn bên dưới, ánh mắt bắn ra lửa giận, bên tai không ngừng truyền đến tin tức mới nhất, liền biết được vô số cường giả ông ta phái ra ngoài lại bị đối phương trêu chọc, chậm chạp không thể đuổi theo gã thiếu niên thần bí đó. Bảo Ly thân sứ rốt cuộc không át được lửa giận, nhanh chóng phát ra ba đạo lệnh.
Một thần tiễn thủ danh chấn tại vùng đất bị thần lãng quên.
- Lão thần tiên bị giết rồi.
Độc hành giả có sắc thái truyền kỳ.
Thần tiễn thủ Dực. Mặc dù không phải là người của Bảo Ly Thân Sơn, nhưng với thân phận của y, tuyệt đại đa số người trong Bảo Ly thành phải kính sợ ba phần.
- Độc thân giả?
- Dực, thay ta bắn hạ độc thần giả. Bổn thân nợ ngươi một nhân tình.
Tiêu Dương rất nôn nóng rời khỏi thành trước trời sáng, còn Bảo Ly thần sứ thì càng thêm nôn nóng muốn bắt Tiêu Dương trước hừng đông, đoạt lại tổ địa lệnh bài.
Cạch.
Vù.
Ẩn cư Bảo Ly thành.
Mặc kệ chuyển hướng nhanh như thế nào, Tiêu Dương vẫn chỉ bay vòng vòng trong Bảo Ly thành. Dù sao, hắn vẫn không ra được phạm vi của Bảo Ly thành.
- Mục tiêu hướng đến sông Thất Bảo.
Chim Cù Như hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía xa.
Lúc này, bên cạnh một con sông bình thường trong Bảo Ly thành, nước sông ánh lên ánh sáng màu bạc. Một người đàn ông đang buông câu bên bờ sông, gió nhẹ thổi làn nước nhẹ rung rung.
- Cường giả trong Bảo Ly thành quả thật như mây.
Tiêu Dương đứng trên lưng chim Cù Như, cảm nhận được khí tức cường giả theo sát đằng sau, âm thâm lắc đầu. Một tòa vương thành như vậy, hắn phải làm thế nào mới phá được? Tuy nói người có thể ngăn cản được Tiêu Dương rất ít, nhưng Tiêu Dương tin rằng, chỉ cần hắn bị bọn họ vây chặn, một lát sau, cường giả chân chính của Bảo Ly thành sẽ đến.
Phải chờ cơ hội.
Thanh âm của Bảo Ly thần sứ truyền đến.
Lập tức thân ảnh biến mất trong bóng đêm.
- Thần sứ có lệnh, Dực mỗ hiển nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.
Cần câu trong tay Dực nhẹ nhàng run lên, một con cá cắn câu, liền mỉm cười:
Tiêu Dương cũng không phải không nếm thử sức mạnh nguyền rủa trên không trung. Nhưng khi chim Cù Như giương cánh bay lên cao, một luồng sức mạnh dày đặc trong khoảnh khắc bao phủ xuống, khiến Tiêu Dương run sợ không thôi. Cổ sức mạnh này tùy thời có thể khiến hắn nát bấy.
Lúc này, nước sông trên con sông Thất Bảo rộng hơn mười trượng vỗ mạnh vào bờ. Tiếng nước chảy ào ào truyền đi vài dặm. Trên sông Thất Bảo, một người đàn ông bình tĩnh đứng chắp tay, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, giống như đang chờ đợi điều gì.
Bỗng nhiên, hai tay của y khẽ động, tay trái xuất hiện cung thân mang khí tức hủy diệt xuất hiện, cánh tay phải mở ra.
Cung tiễn kéo ra, trong phút chốc nước sông bị bắn tung, ầm ầm sôi trào.
Đệ nhất thần tiễn thủ vùng đất bị lãng quên, Dực.
Vèo.
Mũi tên phá không, phát ra một tiếng kêu rất nhỏ, bằng mắt thường khó có thể thấy được trực tiếp dung nhập vào không gian. Để cung tên dung nhập vào không gian.
Thần tiễn thuật không gì sánh kịp.
Tiêu Dương quyết định thật nhanh, tránh cho tiễn thứ hai công kích. Mũi tên đụng vào Thân Hoàng kiếm, phát ra tiếng leng keng.
Leng keng.
Tiêu Dương không chút do dự. Một tiễn này thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị. Thậm chí ngay cả kẻ địch cũng không biết ở đâu. Tiêu Dương nhanh chóng triệu hồi Thân Hoàng kiếm. Kiếm quang biến thành hoa sen hộ thể, trực tiếp phong tỏa không gian trong phạm vi mười thước kín không khe hở.
- Tạo hóa liên hoa.
Chim Cù Như đã bị thương một bên cánh.
Uy lực một tiễn này nằm ngoài dự liệu của Tiêu Dương.
Tuyệt Diệt Thần Tiễn, Vô hồn thức.
Quá nhanh.
Cho dù Tiêu Dương đã kịp phản ứng, khống chế chim Cù Như nghiêng người. Nhưng mũi tên vô hồn trước mắt đã lộ ra răng nanh dữ tợn của nó, đảo mắt đã phủ xuống.
Đến không kịp tránh.
Xùy.
Không kịp phòng bị, chim Cù Như bất ngờ bị trúng vào cánh, phát ra tiếng kêu thảm, máu văng ra, nhiễm đỏ cả dưới đất. Cơ thể chim Cù Như run lên, lảo đảo ngã sang một bên.
Nếu không phải Tiêu Dương nhanh tay bắt kịp Tuyết Kiều, sợ rằng cô đã rơi xuống đất rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương mở to, trong lòng cảm thấy hoảng sợ.
Trong Bảo Ly thành lại có cung tiễn thủ cường đại như vậy.
Lúc này, thanh âm Tiểu Thất bên trong mi tâm đột nhiên hét lớn.
- Nguy hiểm, mau tránh ra.
Chim Cù Như nhanh chóng bay về phía trước. Khí tức của Tiêu Dương vẫn tản ra xung quanh. Dưới tốc độ nhanh chóng của chim Cù Như, rốt cuộc cũng đã cách được một khoảng cách với cường giả Thần Ly Bảo Sơn đang đuổi theo. Nhưng trong lúc Tiêu Dương còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liên cảm giác được có một cái gì đó rất bén nhọn đâm thẳng vào lòng.
Vàèo.
Vô tung vô ảnh, ngàn dặm đoạt hồn.
Chiêu thứ nhất Diệt Tuyệt Thần Tiễn, Vô hồn.
Trên sông Thất Bảo, ánh mắt Dực hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tuy nói một tiễn này đã đâm xuyên qua cánh chim Cù Như, nhưng Dực hoàn toàn không hài lòng với kết quả này. Y vốn định dùng mũi tên Vô hồn này đánh sâu vào, trực tiếp giết chết chim Cù Như, sau đó một tiễn khiến cho độc thần giả mất mạng. Nhưng không biết, độc thần giả trẻ tuổi đó lại cảm ứng được mũi tên Vô hồn, để con chim tránh thoát được một kiếp, rồi lại bày ra phòng ngự thật nhanh.
Tóm lại, nhiệm vụ của Dực đã thuận lợi hoàn thành.
Y đã thành công phong tỏa đường trốn của Tiêu Dương, để các cường giả bên trong Bảo Ly thành tranh thủ thời gian chạy đến. Khi Thiên Hoàng kiếm thi triển phòng ngự Tạo hóa liên hoa, khí tức cường giả từ bốn phương tám hướng đã phủ xuống.
- Ở chỗ này.
- Hắn trốn không thoát đâu.
Vù vù vù.
Từng đạo thân ảnh bao vây Tiêu Dương lại.
Bên trong đóa hoa sen, Tiêu Dương nhanh chóng cầm máu cho chim Cù Như, hơn nữa còn vận chuyển lực họa đạo chữa thương cho Cù Như. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tuyết Kiều, vết thương đã dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được mà khép lại. Một lỗ thủng kinh khủng đã biến mất không thấy.
Ánh mắt Tuyết Kiều nhìn Tiêu Dương lại càng sùng bái hơn.
Tiêu Dương cau mày. Tình huống lúc này hoàn toàn không lạc quan.
Chim Cù Như là do hắn tạo ra. Hắn có thể vận dụng lực họa đạo để giúp vết thương khép lại. Nhưng uy lực của một tiễn vừa rồi quá lớn, cơ thể của con chim đã chịu trọng thương. Hiện tại, hắn bị cường giả của Bảo Ly thành vây quanh, muốn lợi dụng tốc độ của Cù Như để phá vòng vây, sợ rằng khó có thể làm được.
Không đường thối lui.
Không đường trốn thoát.
Tiêu Dương thầm thở ra một hơi. Người bên ngoài dường như cũng không vội công kích, lại càng không ngừng có người từ xa chạy đến, bao quanh Tiêu Dương.
- Trong tình huống này chỉ còn một lựa chọn cuối cùng.
Tiêu Dương thâm nói một câu.
Không có đường thì chỉ có thể mở ra một con đường máu.
Hắn có thể dốc toàn lực đánh một trận, chim Cù Như và Tuyết Kiều sẽ thuận lợi rời đi.
Tiêu Dương nhìn bầu trời, sức mạnh nguyên rủa thần bí cứ như một tảng đá đặt trong lòng. Nhưng trên bầu trời, chim Cù Như sẽ chiếm ưu thế.
- Hãy nghe ta, ta sẽ che chở cho ngươi. Ngươi phải mang Tuyết Kiều bay lên trời, tuyệt đối không được đến khu vực có sức mạnh nguyên rủa.
Tiêu Dương dặn dò. Ban đêm, chỉ cần chim Cù Như thần không biết quỷ không hay bay lên trời, Tuyết Kiều có thể thuận lợi rời đi. Dù sao, mục tiêu của Bảo Ly Thần Sơn chính là hắn.
Kiêng ky của Tiêu Dương lúc này chính là cung tiễn thủ không biết đang ẩn mình ở chỗ nào.
- Đằng, huynh chính là đánh đâu thắng đó.
Tuyết Kiều nhìn thẳng Tiêu Dương, giọng nói tràn đầy sự kiên định.
- Chuẩn bị.
Hai tay Tiêu Dương mở ra, thiên kiếm tề phi. Trên bầu trời xuất hiện kiếm quang màu bạc.
Mọi người theo bản năng mà nhắm mắt lại. Hoa sen được chế tạo từ kiếm quang đột nhiên bắn ra quang mang tận trời.
Một khắc này, không ai chú ý đến chim Cù Như đột nhiên giương cánh lên cao, nhờ Tiêu Dương che giấu, thân hình dung nhập vào trong đêm đen.
Vù vù vù vù. Tiêu Dương cũng không có ý định cho người trong Bảo Ly thành có thời gian thở dốc, Thiên Hoàng kiếm trực tiếp đâm thẳng, phủ xuống bốn phương tám hướng.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, không ít binh lính Thân Giáp ngã xuống đất.
Đồng thời, công kích đầy trời cũng điên cuông nghiền ép Tiêu Dương.