Hộ Nghèo Túng Và Phú Hào Của Cậu

Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hộ nghèo túng và Phú hào của cậu


Tác giả: Trương Đại Cát


Edit: Sặc Fructose


_________________________



Chương 21:


Ăn uống no say, thời gian cũng sắp đến nửa đêm, nhưng mà phố ăn vặt này vẫn náo nhiệt như cũ, La Bạc Hồ ăn đến cái bụng tròn ủm mới phát hiện đã trễ thế này.


“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.” Tinh lực của Mật Hạo rõ ràng tốt hơn cậu nhiều, lúc hỏi cậu thần thái còn rất sáng láng, trái ngược với La Bạc Hồ vẻ mặt bơ phờ buồn ngủ, mơ mơ màng màng.


“Không cần phiền Mật tổng đâu.” La Bạc Hồ xoa xoa mặt, cố gắng khiến mình tỉnh táo một chút, “Bây giờ muộn quá rồi, người nhà tôi chắc đã ngủ hết, tôi cứ trực tiếp về công ty là được.”


Đôi khi cậu cũng ngẫu nhiên tăng ca suốt đêm, La Bạc Hồ tính giấu vụ bắt cóc hôm nay, không muốn để ba ba bọn họ lo lắng.


Cậu vừa mới đi ngang qua cửa hàng người ta, lén nhìn vào cửa thủy tinh phản chiếu ảnh mình, cả người đầy bụi bặm chật vật chết được, lúc này về nhà chắc chắn sẽ bị dò hỏi.


“Bây giờ mới 1 giờ sáng, cậu muốn về công ty?” Mật Hạo nhăn mày không quá đồng ý. “Buổi tối không nghỉ ngơi còn đi công ty làm gì? Cậu hiện tại đang là người của tôi.”


“Mật tổng ngài nói những lời này thật bá đạo nha...” La Bạc Hồ cười cười, “Cũng may tôi chỉ là một beta, nếu là những Omega kia chắc không nhịn được cắm rễ lên người ngài rồi.”


“Cắm rễ gì mà cắm rễ, trồng cây à?” Mật Hạo xoa rối tóc La Bạc Hồ, “Cả đầu toàn là bụi bặm, như cái chổi lông gà, về nhà với anh trai rồi tắm rửa ngủ nào.”


Thằng nhóc hư này, khách khí quá đi.


Thèm ăn đòn mà.


Chương 22:


Cuối cùng La Bạc Hồ quyết định đi theo Mật Hạo tá túc ké một đêm.


Tuy rằng Mật Hạo sống không xa hoa phung phí, nhưng cũng không bạc đãi bản thân khi đang giàu có.


Ngày thường làm việc anh đều ở chung cư cao cấp cách công ty tầm 5-6 km, đi làm tan tầm thì đạp xe tới lui, nhân tiện rèn luyện thân thể.


Bất quá hôm nay Mật tổng là lái xe hơi, đậu ở bãi đậu xe lộ thiên ven đường, La Bạc Hồ nhìn đến con Maybach GLS600 của Mật tổng vẫn không nhịn được nhướng mày.


Mật tổng không hổ là phú hào, lái xe dạo chợ đêm cũng là loại mấy triệu tệ một em, cũng chẳng ngại xe ba bánh bán bánh thịt nướng quẹt trúng, vô cùng dũng cảm.


Đến nơi cũng hơn hai giờ đêm, Mật Hạo dẫn người vào nhà, nói:


“Ngày thường chỉ có một mình tôi ở, nhưng mà phòng bên cạnh đều có dì giúp việc dọn dẹp, cậu nhìn xem còn muốn cái gì, tôi tìm giúp cậu.”


“Không cần phiền toái như vậy...” La Bạc Hồ xoa xoa mắt, “Hiện tại tùy tiện cho tôi một chiếc giường tôi cũng có thể ngủ được.”


La Bạc Hồ ngoan ngoãn đi vào phòng cho khách, Mật Hạo đi lấy đồ ngủ cho cậu, chọn một bộ đồ ngủ tơ tằm từ tủ quần áo của mình, đem đi qua phòng khách.


“Đúng rồi, nhóc con, phòng tắm này của tôi cậu biết dùng...” Bỗng nhiên Mật Hạo nhớ đến vòi sen trong phòng tắm của anh không giống loại thường, tất cả đều là cảm ứng, một chốt mở cũng không có. Ban đầu anh cũng không biết dùng, phải tắm ba ngày bằng nước lạnh. Anh sợ nhóc con không biết dùng lại ngại hỏi, kết quả vừa mở cửa phòng tắm đã nhìn thấy hơi nước nóng hổi tràn ngập phòng cùng với La Bạc Hồ vẻ mặt sợ hãi nhìn mình.


“Mật Tổng! Ngài có việc gì sao?”


“Xin lỗi xin lỗi...” Mật Hạo nhanh chóng buông quần áo trong tay xuống rồi đóng cửa lại.


Ái chà, là một nhóc củ cải trắng bóc nha.


Chú thích:


Xe Maybach GLS 600 (giá ở Việt Nam là 11 tỷ 500 triệu):


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Xe ba bánh:


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773



Chương 23:


La Bạc Hồ không để đoạn nhạc đệm này ở trong lòng.


Cậu vừa không phải là Alpha cũng không phải Omega, ngày thường cũng không chen vào yêu hận tình thù của người khác, cơ bản sẽ không nghĩ đông nghĩ tây, càng sẽ không bởi vì Mật Hạo chỉ lỡ nhìn cậu một cái mà cho rằng người ta có mưu đồ gây rối mình.


Sau khi nhanh chóng tắm rửa, cậu nhanh chóng đi ngủ, một phút một giây cũng không muốn trì hoãn.


Loại giường mấy vạn như này đã rất nhiều năm cậu không ngủ qua rồi.


Thoải mái!


_______________


Cậu ngủ một giấc này ngủ liền mạch đến 7h50 sáng hôm sau, vừa mở mắt ra vẻ mặt liền bơ phờ.


Tiêu rồi tiêu rồi đến muộn rồi!


Ngày thường buổi sáng cậu đều thức lúc 6 giờ rưỡi, mới có thể ngồi tàu điện ngầm lúc 7 giờ, ngồi hơn một tiếng mới thuận lợi đến công ty đi làm.


Nghĩ đến việc bị trừ lương, tim La Bạc Hồ như bị dao cắt. Nhưng chờ đến khi cậu hốt hoảng từ phòng tắm lao ra cửa nhìn đến Mật Hạo mặc đồ ngủ ngáp dài đi ra, cả người sửng sốt.


“Sáng sớm đã dư thừa tinh lực như vậy à?” Mật Hạo nhìn bộ dạng hoảng hốt nóng vội của cậu liền cười cười. “Đừng sốt ruột, chờ 8 giờ rưỡi đi làm tôi sẽ gọi cậu.”


Hả?


La Bạc Hồ nuốt nuốt nước miếng, nội tâm cảm khái – Thời gian đi làm ngắn thật sự hạnh phúc quá đi!


8 giờ rưỡi Mật Hạo đi làm, còn có thời gian mang nhóc Cà Rốt ở tiệm bán đồ ăn sáng mua bánh bao, La Bạc Hồ ngoan ngoãn ngồi ở yên sau xe đạp của Mật Hạo ôm bánh bao gặm, nhìn Mật tổng nhanh như chớp mà đến tập đoàn Phú Hào đúng 8h50, lượn lờ từ thang máy chuyên dụng lên lầu bắt đầu làm việc.


Khác hẳn ngày thường tới rồi đi làm, cả người bị chen đến bèo nhèo đầu óc choáng váng, hôm nay lúc La Bạc Hồ đến nơi tinh thần vẫn tràn đầy sức sống.


La Bạc Hồ nhìn bóng dáng Mật Hạo đi đằng trước, thở dài.


Haizz, quả nhiên từ nghèo thành giàu dễ bị sa đọa.


Tưởng tượng đến ngày mai sẽ giống cô bé Lọ Lem 12h bị đánh trở về nguyên hình, tức quá mà.


Chương 24:


Hôm nay là mười giờ sáng thứ hai, cảnh tượng ở tập đoàn Phú Hào vẫn là một ngày bận rộn.


“Gửi cho tôi sắp xếp về hội nghị chiều nay.” Mật Hạo từ văn phòng đi ra nhìn về phía team thư kí, thấy mặt bàn trống rỗng, sửng sốt: “Sao hôm nay Tiểu La không đến?”


“Thư kí La?” Thư kí trưởng đẩy đẩy mắt kính giải thích: “Thời gian trao đổi với bên thư kí La đã chính thức hết hạn vào tuần trước, đã bàn giao công việc, hôm nay hẳn là về Trúc Ốc báo cáo công tác.”


Mật Hạo im lặng một lúc: “Tiêu Giác Tê kia đâu? Cậu ta sao lại không về đây làm việc?”


“Chuyện này...” Thư kí trưởng lộ ra vẻ mặt hơi xấu hổ, “Lúc nãy Chu tổng nhờ người gọi đến, nói thân thể cậu Tiêu không khỏe, muốn xin nghỉ.”


Mật Hạo nhíu mày: “Xin nghỉ bao lâu?”


“Một... tuần nhỉ.”


Thật ra là một tháng, nhưng thư kí trưởng không dám nói.


“Trừ tiền lương theo quy định.” Trên mặt Mật Hạo không có vẻ vui vẻ hay tức giận gì, “Chờ tháng sau kết thúc thời gian thực tập, sắp xếp cho cậu ta nghỉ đi.”


Gia đình bọn họ bình dân, không cúng nổi ông Phật lớn này.


_________________


Bên này La Bạc Hồ vội đến chân không chạm đất.


Chu tổng bọn họ sai sử một thư kí như cậu không khác gì gia súc.


Một tháng này Tiêu Giác Tê cơ bản chả làm được trò trống gì.


Hiện tại lượng công việc một tháng ngập đầu ngập mặt, La Bạc Hồ đã thành lão bánh quẩy quen thuộc làm việc, biết công việc tóm lại là vĩnh viễn cũng làm không xong, không bằng cứ từ từ mà làm.


Dù sao hết năm nay, tiền vay trong nhà trả xong, cậu cũng không muốn làm ở đây nữa.


Ở tập đoàn Phú Hào làm một tháng, cậu mới cảm nhận được một công ty chính thức là làm những việc gì.


Hoàn toàn không giống như đống hỗn độn ở Trúc Ốc này, hôm nay muốn Vương thị phá sản, ngày mai muốn Lý gia sụp đổ.


Bất quá dù như thế, La Bạc Hồ cũng phải đến giữa trưa mới miễn cưỡng dành ra được chút thời gian đi ăn cơm trưa.


Cậu từ từ đi đến nhà ăn đối diện.


Hiện tại đồ ăn ngon đã bị tranh giành đến không còn gì cả, chỉ còn một ít củ cải rau xanh không ai thèm ở cửa tủ kính.


“Chị ơi, cho em một phần cá sốt cà tím.” La Bạc Hồ nói với dì múc cơm ở cửa sổ, “Phiền chị múc cho em nhiều nước canh một chút.”


Trộn cơm ăn đại đi, La Bạc Hồ bưng mâm đồ ăn ủ rũ nghĩ.


“Nhóc Cà Rốt, giờ mới đến ăn cơm đó hả?” Mật Hạo từ xa kêu gọi, bộ dạng vui vẻ, “Tới ngồi chỗ tôi này.”


Còn tưởng rằng hôm nay cậu sẽ không đến chứ.


Chương 25:


“Mật tổng, thật là trùng hợp.”


“Không phải trùng hợp.” Mật Hạo cười tủm tỉm vẫy vẫy tay, “Hôm nay tôi cố tình ở đây chờ cậu.”


Chờ mình? Vì sao chứ?


“Ngài có chuyện gì muốn nói phân phó tôi sao?” La Bạc Hồ mê mang chớp chớp mắt, “Là đàm phán trước đây xảy ra vấn đề? Ngài có thể trực tiếp liên hệ đến số của tôi...”


“Không có không có, đàm phán không có vấn đề, cậu ăn cơm trước đi, ăn xong lại nói.” Mật Hạo đứng lên, “Lát nữa hãy nói, tôi đi lấy thêm chút đồ.”


“Được.”


La Bạc Hồ nhìn Mật Hạo rời đi, ngẩn ngơ chọc chọc mâm cơm của mình, rốt cuộc Mật tổng có chuyện gì vậy nhỉ?


_____________


“Đừng chỉ ăn cà tím, tôi mới vừa ra sau bếp lấy một phần cơm riêng cho cậu.”


Mật Hạo đặt mâm đồ ăn lên bàn. “Thức ăn cho nhân viên trong công ty chúng tôi, còn tốt hơn so với bên ngoài, mỗi tháng thêm 1500 tệ tiền cơm vào thẻ cơm, dùng không hết có thể đến siêu thị dành cho nhân viên để mua đồ dùng sinh hoạt.”


“Tốt như vậy sao?” La Bạc Hồ nhìn thịt bò hầm thơm phức cay nồng trên bàn với rau mùi xanh mướt phía trên, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, “Mật tổng, công ty của các anh cũng tuyệt vời quá rồi đó.”


“Tôi cũng cảm thấy không tệ.” Mật Hạo đẩy đẩy mâm đồ ăn, ý bảo La Bạc Hồ ăn thoải mái, “Cho nên, cậu có muốn đi ăn máng khác không, đến đây làm việc cho tôi?”


“Hả...” La Bạc Hồ khó có thể tin nổi, “Ngài đây là muốn đào tôi đi?”


“Đúng, chính xác mà nói tôi biết hợp đồng làm việc của cậu với Trúc Ốc năm nay sẽ hết hạn, nếu cậu có ý đi, có thể liên hệ trực tiếp với tôi bất cứ lúc nào.” Mật Hạo ôn hòa, “Anh trai giúp em đi cửa sau.”


Này đâu ra mà đi cửa sau, là đem kiệu tám người khiêng chờ La Bạc Hồ đến ngồi mà.


“Tôi...” “Việc này không gấp, tôi chỉ là tới dò hỏi ý của cậu trước, bây giờ ăn cơm đàng hoàng cái đã.” Mật Hạo đã nói xong lời muốn nói, vô cùng vừa lòng, cũng không nói thêm gì nhiều, anh đứng dậy, “Về công mà nói, tôi rất cần nhân tài như cậu vậy, về tư...”


Mật Hạo đưa tay xoa xoa lá Cà Rốt.


“Tôi rất xem trọng cậu nha, nhóc con.” 


Chú thích:


Thịt bò hầm cay:


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment