Hộ Nghèo Túng Và Phú Hào Của Cậu

Chương 26

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hộ nghèo túng và Phú hào của cậu


Tác giả: Trương Đại Cát


Edit: Sặc Fructose


_________________________


Chương 26:


La Bạc Hồ bận rộn, không rảnh lo cái gì đi ăn máng khác với không đi ăn máng khác.


Một mình cậu giữ nhiều chức vụ, không chỉ phải xử lý công việc của Trúc Ốc, còn phải làm mẹ già cho Chu Thích Tử.


Hôm nay còn ác nữa, cậu phải đi bắt gian với tiểu kiều thê của Chu Thích Tử.


Bối rối – ing


Hai người kia không phải yêu nhau đến chết đi sống lại sao, thế nào đã yêu sâu đậm yêu nghiêm túc như vậy mà còn đi ngoại tình?


Tiêu Giác Tê ngồi trên xe sướt mướt như quỷ khóc sói gào.


“Để tôi bắt được rồi, tôi sẽ không tha cho hắn hu hu hu!”


U là chời, La Bạc Hồ nhíu mày lái xe.


Khóc thì khóc đi mắc gì nhảy đông đổng ở hàng ghế sau vậy, thật là không biết coi trọng an toàn giao thông, thật đáng ghét.


Tiêu Giác Tê nói Chu Thích Tử đang ăn tối cùng với tiểu yêu tinh khác, lại còn là bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, chắc chắn ăn cơm xong còn muốn đi làm cái gì đó.


La Bạc Hồ không tỏ ý kiến, chỉ là ở trước khách sạn Michelin u ám này mà gửi tin nhắn cho Chu Thích Tử.


Chà, chúc ngài may mắn.


_______________


Mật Hạo cảm thấy mình không nên nhất thời mềm lòng liền đồng ý cùng ông bô đi gặp bạn già ôn chuyện.


Ông bô của anh tìm đâu ra bạn già còn nhỏ hơn anh 8 tuổi rưỡi vậy?


Anh nhìn nhìn di động đặt bên cạnh giá cắm nến trên mặt bàn, ông bô mặt dày vô sỉ mới gửi tin nhắn cho anh.


[Tao với chú Triệu của mày đi câu cá, con trai chú Triệu năm nay mới tốt nghiệp đại học, chiêu đãi người ta cho đàng hoàng, đừng hù dọa người ta.]


Chẹp.


Mật Hạo cắn chặt răng, bị ông bô tính kế rồi.


“Chào anh Mật.” Omega trước mặt nũng nịu nhìn anh một cái, “Em có thể xưng hô với anh như vậy được không?”


Cậu có thể xưng như vậy với cha tôi ấy.


Mật Hạo chửi thầm trong bụng, nhưng vẫn ráng nhịn không có giận chó đánh mèo người khác, tự phụ gật gật đầu.


“Sao cũng được.”


Hôm nay anh về nhà sẽ méc ba, người nào đó giấu tiền riêng ở gác lửng trên trần nhà.


Hứ.


Chương 27:


“Chuyện kia...”


Mật Hạo dừng cắt thịt bò bít tết: “Cái gì?”


“Với điều kiện của anh Mật, hẳn là rất khó độc thân mới phải.” Omega thanh tú cười đến dịu dàng, “Vì sao em nghe bác nói, anh vẫn luôn độc thân vậy?”


Vấn đề này cũng không phải là riêng tư, Mật Hạo cũng không ngại cho người ta mặt mũi.


“Trước đây sự nghiệp bận rộn không có tâm tư này, bây giờ...” Mật Hạo chau mày, không hiểu sao anh dừng một chút, “Bây giờ thì chưa gặp được người mình thích.”


“Em cũng vậy.” Omega uống một ngụm nước dưa hấu, “Trước kia em còn đi học, người trong nhà không cho yêu sớm, vừa mới tốt nghiệp xong cứ như đòi mạng mà thúc giục em đến đau cả đầu.”


“Em còn nhỏ mà.” Mật Hạo tỏ vẻ hiểu rõ, “Hoàn toàn không cần sốt ruột, có thể chơi thêm vài năm, chơi đã rồi suy xét vấn đề cá nhân sau.”


“Ha ha ha.” Mật Hạo nói ra lời này, quả thực cũng nói rõ không có ý đồ tiến thêm một bước với Omega trước mặt, điều này làm cậu Omega cũng lập tức cảm thấy thoải mái hơn, “Vậy cảm ơn anh Mật kiến nghị, em chơi đến năm 30 tuổi rồi nói sau.”


“Được thôi.” Mật Hạo dùng giọng điệu trưởng bối, “Ăn cơm trước đi, không đủ thì gọi thêm.”


Tóm lại là đừng có tám nhảm nữa, mệt mỏi.


Mật Hạo không cần phải nói chuyện thêm nữa, nhưng mới chuyên tâm ăn được vài miếng đã nghe gần chỗ mình xôn xao.


__________________


La Bạc Hồ không ngờ ở đây mà cũng gặp được Mật Hạo.


Lúc Mật Hạo đi tới, cậu đang ngăn cản Tiêu Giác Tê lấy bình decanter rượu vang đập lên đầu Chu Thích Tử.


“Chu Thích Tử, tôi không ngờ anh sẽ là loại người này!” Tiêu Giác Tê điên cuồng giãy giụa, móng tay thật dài cứ thế cào lên cánh tay La Bạc Hồ, lập tức tạo ra một đường trắng, “Buông tôi ra! Tôi muốn liều mạng với hắn!”


La Bạc Hồ lôi kéo một Omega đang lên cơn điên cũng rất cố sức: “Cậu Tiêu cậu bình tĩnh một chút đi.”


“Cậu muốn tôi bình tĩnh thế nào hả?” Tiêu Giác tê nổi điên, tiện tay cầm một chén canh lên muốn hất đi.


Xoảng!


“Chốn công cộng phát điên cái gì hả?” Alpha cao lớn sầm mặt chắn trước người La Bạc Hồ, vẻ mặt rất không vui, nói với nhân viên phục vụ tay chân luống cuống bên cạnh: “Kêu quản lý của mấy người đến đây giải quyết.”


Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy đi, Tiêu Giác Tê vừa mới bưng chén canh bò hầm la lối khóc lóc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch xoa xoa cánh tay vừa mới bị bẻ đau, trong lòng run sợ nhìn người sầm mặt trước mắt: “Mật... Mật tổng, sao ngài lại cũng ở đây?”


“Trước khi cậu làm việc có suy xét đến hậu quả không?” Mật Hạo nhìn xuống chén canh bò hầm bể trên sàn còn bốc hơi nóng, vô cùng tức giận. Nếu vừa rồi anh không ra tay, chén canh này chắc chắn hắt lên mặt La Bạc Hồ, độ nóng này không hủy dung cũng lột cả da.


“Mật Hạo, ai cho anh cả gan mắng người của tôi!” Vừa mới nãy còn hèn đến chết khiếp, hiện tại Chu Thích Tử động thân bước ra, dám hô thẳng tên Mật Hạo chưa nói, còn làm ra vẻ đầy căm phẫn: “Giác Tê, em có bị sao không?”


Tiêu Giác Tê tìm được chỗ dựa, lập tức nhào vào lòng Chu Thích Tử.


“Tại anh hết tại anh hết! Ai bảo anh đi ăn với Omega khác, anh cũng không biết lòng em đau đớn bao nhiêu!


“Cục cưng!” Chu Thích Tử lại bất thình lình mà bắt đầu giọng điệu vịnh than, “Trong lòng anh chỉ có mỗi em thôi! Đều là do mẹ anh ép uổng anh đi xem mắt! Căn bản anh không có khả năng yêu người khác!”


Hai vị này tâm sự lẫn nhau một lát lại bắt đầu phóng thích pheromone, sau đó Chu Thích Tử mừng rỡ như điên phát hiện, hắn vẫn luôn cho rằng người mình yêu là Beta, thật ra chính là Omega của đêm sung sướng hôm đó.


“Em cái tên xấu xa thích gạt người này, anh phải bắt em làm gì mới được đây.”


Hai vị này làm lơ hết thảy người xung quanh bắt đầu tình chàng ý thiếp, đối tượng xem mắt bên cạnh mặt đã tái đi rồi, tức giận đến xô ngã ghế bỏ đi.


Chu Thích Tử cũng không hoàn toàn muốn battle với Mật Hạo, bế tiểu kiều thê của hắn đi muốn lên giường.


Còn chả thèm nhìn đến La Bạc Hồ.


“Lúc nãy không bị văng trúng đi?”


“A...” La Bạc Hồ bị Mật Hạo kêu hoàn hồn, tự nhiên cảm thấy mình có hơi mất mặt lại chật vật, cúi đầu đáp: “Không sao, lúc nãy cảm ơn ngài.”


“Không sao thì tốt...”


Mật Hạo vừa dứt lời, Omega Triệu gia nãy giờ như người vô hình đột nhiên xông lên ôm lấy La Bạc Hồ.


“Anh Cà Rốt, em rất nhớ anh nha!”


Nhìn vô cùng cửu biệt trùng phùng.


Chú thích:


Bình decanter rượu vang:


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773



Chương 28:


Đột nhiên gặp lại bạn chơi từ nhỏ là cảm giác gì?


Là vô cùng xấu hổ.


Đặc biệt là khi người ta còn gọi nickname lúc nhỏ của mình, càng xấu hổ.


“Anh Cà Rốt! Anh còn nhớ em không?”


Omega lúc nãy còn văn nhã dịu hiền trước mặt Mật Hạo, hiện tại hoạt bát hú hồn.


“Đã lâu không gặp nha, Chiếu Chiếu.” La Bạc Hồ gật đầu chào hỏi.


Vị này Triệu công tử Triệu gia, tên đầy đủ là Triệu Dao Tĩnh, nhũ danh là Chiếu Chiếu, nhỏ hơn La Bạc Hồ 5 tuổi, trước kia là hàng xóm của cậu, ở cùng một khu nhà.


Triệu tiểu công tử tự có chủ ý của mình, không thích chơi cùng mấy đứa bạn cùng lứa tuổi, chỉ thích đi theo mấy anh lớn như sâu bám đuôi. Đối với anh Cà Rốt tính tình siêu tốt thích 100 điểm. Trước đây nhà La Bạc Hồ xảy ra chuyện, bán biệt thự dọn đi, cậu còn thương tâm ở nhà khóc một hồi, ôm ống heo nhỏ chứa tiền tiết kiệm muốn giúp anh Củ Cải, vì bạn không tiếc mạng.


“Nhiều năm như vậy, anh cũng không liên hệ với em lần nào cả!” Triệu công tử vô cùng tức giận, lại vẫn lưu luyến không rời giữ chặt tay La Bạc Hồ không buông, “Hiện tại thế nào, hai bác vẫn khỏe chứ? Anh đưa cách liên lạc ra đây, nếu đang gấp, em cho anh mượn 80 vạn ứng phó trước.”


“Không cần không cần.” La Bạc Hồ xua xua tay, “Bây giờ khá hơn nhiều rồi, người trong nhà vẫn tốt, không thành vấn đề... bình an vô sự.”


Cậu liếc mắt nhìn về phía Mật Hạo trầm mặc làm phông nền.


“Cậu còn có bạn ở đây, anh không làm chậm trễ hai người hẹn hò nữa.” La Bạc Hồ muốn bỏ chạy, “Anh đi trước đây... Ui!”


“Còn giả vờ không quen biết với tôi?” Mật Hạo xách cổ áo La Bạc Hồ kéo lại, “Sao, nói cho người ta biết quen biết tôi mất mặt lắm à?”


Tự nhiên bùng lên một ngọn lửa không tên.


Nắm mầm Cà Rốt.


Chương 29:


Cuối cùng bữa cơm này thành bữa ăn ba người.


Rõ ràng là bộ phim của hai người, tại sao lại cố tình thêm vào tên Cà Rốt?


Lúc La Bạc Hồ về đến nhà, sau lưng đều đã ướt mồ hôi.


Lúc về nhà, vì không để cho Triệu Dao Tĩnh đưa mình về, kết quả ngược lại thành Mật Hạo lái xe đưa cậu, cũng chả hiểu vì sao.


Rõ ràng đưa cậu từ trung tâm thành phố đến ngoại thành rồi lại phải từ ngoại thành về lại trung tâm thành phố, không có lợi ích gì mới đúng.


“Không sao.” Mật Hạo gật gật đầu, lại hỏi, “Chỉ là có thể cho tôi biết gần đây có nhà vệ sinh nào không?”


Tự dưng mắc tiểu.


“A...” La Bạc Hồ cũng bối rối, lái trở lại cũng mất hơn nửa tiếng, cũng không thể để Mật tổng nhịn trở về đi, “WC ở công viên phía trước mới dỡ đi rồi, bằng không ngài đến nhà của tôi nhé?”


Mật Hạo dối trá khách sáo: “Có phải không tiện lắm không?”


“Không đâu, nhà tôi chỉ có ba ba tôi ở thôi, theo tôi đi bên này.”


________________


Một nhà La Bạc Hồ ở trong nhà phía sau cửa hàng bán hoa, đi xuyên qua từng chậu hoa tầng tầng lớp lớp, La Bạc Hồ đẩy cửa bên hông ra.


La Bạc Hồ lấy một đôi dép lê ra từ tủ giày.


“Mật tổng, vào đi.”


“Cục cưng về rồi à?”


Một vị Omega ôn hòa xinh đẹp cần cái sạn vội vã từ phòng bếp bước ra.


“Mau đến giúp ba ba xem sao con cá này không chịu chết... vị này là ai?”


“Chào chú ạ.” Mật Hạo lúng túng, “Con đến... “


Đi nhờ WC.


Chương 30:


Mật Hạo lớn đến chừng này chưa từng xem qua hiện trường giết cá lộn xộn như vầy.


“A! Nó nhảy đi rồi nhảy đi rồi!”


“Cục cưng bên này! Bên này nè! Ui!”


Mật Hạo giải quyết xong vấn đề của mình, rửa tay xong, vừa mở cửa WC ra đã thấy một con cá bay đến trước mặt anh.


“Mật tổng!”


Mật Hạo nắm lấy cá.


Con cá trắm cỏ đang tung tăng nhảy nhót này bị Mật Hạo một tay nắm lấy, sao đó đập mạnh xuống thớt.


Xỉu ngang.


“Nếu không ngại, để tôi làm cho.”


________________


Mật Hạo hai ba nhát đã mổ bụng moi nội tạng ra, cạo vảy tanh xong xuôi.


Động tác của anh nhanh nhẹn, quay đầu vừa thấy La Bạc Hồ cùng ba ba vẻ mặt sùng bái nhìn anh.


“Mật tổng anh giỏi thật đó!”


“Phiền cậu quá rồi người trẻ tuổi.” Ba ba La nhanh nhẹn bước đến nhận lấy dao phay: “Còn lại để chú làm là được.”


Sau đó Mật Hạo trơ mắt nhìn ba ba La vứt toàn bộ con cá đã xử lý xong vào nồi, đổ nước vào định bật lửa.


“Chú, chú định làm gì vậy?”


Ba ba La vẻ mặt nghiêm túc.


“Làm cá hầm ớt.”


“Cá hầm ớt?”


Mật Hạo hết nói nỗi, cá hầm ớt mà nấu như vầy á?


Sợ hãi cái thứ.


________________


“Sau này ai kết hôn được với Tiểu Mật thật sự quá hạnh phúc rồi!”


40 phút sau, Mật Hạo theo cha con La gia ngồi vào bàn ăn.


“Chú quá khen.”


Kết quả cuối cùng anh chỉ mượn WC lại làm giúp người ta một bữa cơm luôn?


Anh tìm ai để nói lý đây?


Thật kì quái.


Chú thích:


Cá trắm cỏ hầm ớt:


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment