Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 67

Thuốc trị sẹo lạnh buốt và bàn tay mềm mại của cô hình thành đối lập rõ ràng.

"Bởi vì anh có chấp niệm." Cảm nhận được bàn tay mềm mại xoa lên làn da, nhịp tim của Lâm Vũ hơi gia tốc: “Anh biết anh không thể chết, anh còn ân tình chưa trả, còn nợ máu chưa báo!"

Chính là chấp niệm này đã giúp hắn lần lượt chạy thoát khỏi tay Tử thần.

Hắn cũng may mắn mình có được chấp niệm đó, may mắn mình không bỏ cuộc.

Không thì đời này làm sao hắn có thể gặp lại mẹ và em gái?

"Nói thật, tôi hơi không dám gả cho anh." Thẩm Khanh Nguyệt miễn cưỡng cười một tiếng.

"Vì sao chứ?" Lâm Vũ hiếu kì quay đầu.

Thẩm Khanh Nguyệt khẽ thở dài: "Anh lên chiến trường sẽ làm người ta rất lo lắng."


"Em không cần lo chuyện này." Lâm Vũ tràn đầy tự tin, ngạo nghễ nói: "Hiện giờ trên đời còn chưa có ai giết được anh!"

"Không khoác lác bộ chết sao?" Thẩm Khanh Nguyệt tức giận mà đập một bàn tay vào lưng Lâm Vũ: “Chậu sành sẽ va vào thành giếng mà vỡ, tướng quân khó tránh bị tử trận! Anh lợi hại đến mấy thì có thể chịu nổi một viên đạn đạo của người ta không?"

"Em đánh giá thấp võ giả rồi." Lâm Vũ lắc đầu cười cười: “Nếu như thứ đó lấy mạng anh được thì anh đã chết mấy trăm lần rồi!"

Thẩm Khanh Nguyệt không phải võ giả nên không biết sự đáng sợ của võ giả!

Nếu như thứ đó nổ trong phạm vi mười mét gần hẳn thì hắn thật sự chịu không được.

Nhưng nó không có cơ hội đến gần hắn rồi nổ tung. Tốc độ của hắn hoàn toàn có thể chạy đến khoảng cách tương đối an toàn.

Thẩm Khanh Nguyệt bĩu môi, không tin Lâm Vũ mà lại tò mò hỏi: "Võ giả là gì? Người luyện tập võ thuật sao?"

"Trong mắt võ giả thì võ thuật chỉ là khoa chân múa tay thôi." Lâm Vũ lắc đầu cười một tiếng, trong mắt chớp động ánh sao: “Võ giả chân chính lấy linh khí của thiên địa để rèn luyện thể phách, nuôi dưỡng gân mạch, lấy thân thể phàm nhân sánh vai với thần linh!”

Còn sánh vai với thần linh?

Thẩm Khanh Nguyệt đen mặt nhìn hắn.

Càng nói càng quá trớn.

Võ giả lợi hại như vậy thì sao không lên trời xuống đất luôn đi? "Em không tin sao?" Lâm Vũ cười khẽ.

Thẩm Khanh Nguyệt ném cho hắn một cái trợn trắng xinh đẹp rồi nghịch ngợm nói: "Tiểu nữ sao dám không tin lời Mục Bắc Vương nói chứ!"


Cô nói là không dám không tin, kỳ thật chính là không tin!

"Em nhìn bên kia đi!" Lâm Vũ nhếch miệng lên, đưa tay chỉ về hướng một bình hoa trong phòng.

Thẩm Khanh Nguyệt không hiểu gì nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Vũ. Trong nháy mắt, Lâm Vũ đã bắn ra một luồng chân khí về hướng bình hoa kia. "Bành!" Bình hoa vỡ vụn, nước bản ra đầy đất.

Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên trừng to đôi mắt, khó tin mà nhìn cảnh trước mắt.

"Cái này không tính là gì, chỉ cần võ giả vượt qua ngưỡng cửa Tiên Thiên thì có thể tuỳ ý làm được."

Lâm Vũ mỉm cười rồi bắt lấy tay của Thẩm Khanh Nguyệt: “Anh cho em thấy những cái này không phải muốn khoe khoang, chỉ muốn em biết võ giả mạnh hơn tưởng tượng của em, cho nên dù anh có về chiến trường thì em cũng không cần lo cho anh."

Thẩm Khanh Nguyệt ngơ ngác nhìn bình hoa vỡ vụn, thậm chí quên rút tay mình về.

Qua một lúc lâu cô mới tỉnh táo lại, trái tim như hươu con nhảy loạn mà cuống quít rút tay lại.

Sau khi cố gắng ổn định tâm trí, Thẩm Khanh Nguyệt càng tò mò hỏi: "Ngưỡng cửa Tiên Thiên mà anh nói là cái gì?"


"Đó là cảnh giới võ giả." Lâm Vũ kiên nhãn giải thích: “Võ giả cũng chia mạnh yếu, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Luyện Thần, Quy Nguyên, Hóa Hư, cảnh giới càng cao thì càng mạnh, cũng càng khó tu luyện."

"Vậy... Anh có cảnh giới gì?"

Thẩm Khanh Nguyệt nghiêng đầu qua, nhìn hắn với ánh mắt sáng rực.

"Hóa Hư”"

Lâm Vũ cười nhạt một tiếng.

Thẩm Khanh Nguyệt lại trừng to đôi mắt, giật mình nói: "Vậy chẳng phải anh đã đứng trên đỉnh cao võ giả sao?"

Lâm Vũ đang muốn trả lời thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. "Tiểu Vũ, bên ngoài có người tìm con, nói là có việc gấp."

Ngoài cửa là giọng nói của Tuyên Vân Lam...

Bình Luận (0)
Comment