Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1202

Loại hơi thở này rất rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến người khác không dám xem nhẹ.

Tôi cũng không rõ đây là giác quan của Lôi Âm Âm, hay là năng lực của tôi tăng lên. Tôi có thể phân biệt được chủ nhân của loại hơi thở tràn đầy hận thù này không phải là hồn ma, mà là con người.

Thần trí của Lôi Âm Âm trở nên rõ ràng. Tầm mắt của cô ta cũng được mở rộng ra. Không còn chỉ là sương mù dày đặc đỏ như máu.

Tầm mắt sau khi được mở rộng, cô ta liền thấy rõ được cảnh tượng xung quanh.

Nơi cô ta bị vứt xác là một sườn núi nhỏ. Không phải sườn núi cao, vốn là một nơi mọc đầy cỏ xanh, hiện tại thì có thêm không ít hoa dại.

Nơi xa xa là dòng nước của Thiên Hà, dòng nước róc rách, chảy xuyên qua tòa thành thị nhỏ này.

Thật ra cảnh sắc nơi đây rất đẹp, nhưng Lôi Âm Âm lại không có tâm trạng thưởng thức.

Cô ta chầm chậm quay đầu, nhìn về người đàn ông ở phía trước.

Người đàn ông đó quay lưng lại với Lôi Âm Âm, đang thấp giọng chửi mắng.

“... Mày là cái gì chứ… mà dám đoạt lấy vị trí của tao… đồ phá hoại… một đám ngu ngốc… cái đó vốn dĩ thuộc về tao… “

Lôi Âm Âm không nghe được hết tiếng chửi mắng kia, nhưng cô ta chỉ nghe được đôi câu vài lời, cũng có thể đoán ra nội dung.

Oán khí của người đàn ông kia dường như sắp tràn ra từ thân thể.

Cả người Lôi Âm Âm cư nhiên lại vì thế mà trở nên nhẹ nhõm.

Tôi nghe được tiếng nói chuyện khàn khàn của cô ta.

“Ông có muốn báo thù không?”

Một tiếng này đánh gãy đi tiếng chửi mắng của người đàn ông, ông ta chợt quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt già yếu.

Tôi cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc, lập tức nghĩ ra đó là ai.

Lưu Hải Thanh…

Người đàn ông chết dưới máy điều hòa kia…

Thế mà lại là Lưu Hải Thanh!

Tôi hơi kinh ngạc, lại có chút sáng tỏ.

Người đàn ông vẫn còn nhìn trái nhìn phải, cảnh giác hỏi: “Ai vậy?”

“Ông không thấy được tôi đâu. Tôi bị nhốt ở nơi này. Ông hãy đốt nơi này đi, tôi mới được giải thoát. Tôi có thể giúp ông trả thù.”

Lời nói của Lôi Âm Âm tràn đầy dụ hoặc.

Lưu Hải Thanh lộ ra vẻ sợ hãi, lui về sau một bước.

“Tôi là ma, tôi có thể giúp ông báo thù. Chỉ cần ông thả tôi ra. Tôi không cần cái gì khác.” Lôi Âm Âm lại nói.

Lưu Hải Thanh lưỡng lự. Lúc này di động của ông ta reo lên, sau khi móc ra điện thoại, ông ta dè dặt rời khỏi, đầu cũng không quay lại mà chạy mất.

Tôi còn tưởng Lôi Âm Âm vì vậy mà ủ rũ, nhưng không, cô ta cười khẽ hai tiếng.

Giọng cười ấy rất chân thật, xuất phát từ nội tâm. Cô ta chắc chắn rằng Lưu Hải Thanh sẽ trở lại.

Trên thực tế, đúng là chỉ qua một ngày, Lưu Hải Thanh liền trở lại.

Ánh mắt ông ta tỏa sáng, cũng mang chút chần chừ, nhỏ giọng nói: “Cô còn ở đây không?”

“Tôi ở đây.” Lôi Âm Âm đáp.

Lưu Hải Thanh cắn răng: “Tôi chỉ cần đốt nơi này đi, cô sẽ giúp tôi báo thù sao?”

“Đúng vậy.” Lôi Âm Âm sảng khoái đáp, tràn đầy tự tin.

Trên mặt Lưu Hải Thanh hiện giờ đủ thể loại xoắn xuýt, nhưng một lát sau, ông ta như đã hạ quyết tâm. Ông ta chạy đi mất, lần này ông ta không đi lâu lắm, rất nhanh liền vác theo đồ đạc trở về.

Ông ta ôm một thùng dầu trở về, dè dặt hỏi Lôi Âm Âm về phạm vi đốt cháy, rồi từ từ đổ dầu xuống.

Ông ta loay hoay một hồi lâu, mới dựa theo phân phó của Lôi Âm Âm, đổ dầu xuống đồng cỏ.

Trong tầm mắt của Lôi Âm Âm là cảnh tượng cánh đồng cỏ cháy hừng hực, y hệt như cảnh tượng đêm đó.

Lúc Lưu Hải Thanh định châm lửa, ông ta nhìn xung quanh một cái, xác nhận xem có người ở đó hay không, do dự mãi một lúc, mới vứt cái bật lửa xuống đồng cỏ.

Lửa lan ra rất nhanh, chồng chất vào ngọn lửa trong tầm mắt của Lôi Âm Âm.

Lôi Âm Âm thét lên, dọa Lưu Hải Thanh té ngồi xuống đất, ông ta dùng tay chân bò về phía sau.

Nhưng tiếng thét của Lôi Âm Âm chỉ vang lên vài giây, liền dừng lại. Theo tiếng thét đó, ngọn lửa ngày càng dâng cao, sau đó liền dập tắt.

Lưu Hải Thanh chật vật bò dậy, quay đầu lại nhìn. Trên khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, tầm mắt đối diện với Lôi Âm Âm. Ông ta đã nhìn thấy được Lôi Âm Âm.

Lôi Âm Âm chỉ liếc nhìn ông ta một cái, liền cúi đầu xem xét thân thể của mình.

Vết sẹo trên người cô ta đã biến mất, cô ta đã được tự do.

Lôi Âm Âm cười lên, tiếng cười từ từ lớn dần. Cô ta điên cuồng cười lớn.

Lưu Hải Thanh lại bị dọa sợ, lần này ông ta lăn lộn muốn trốn thoát. Có điều, ông ta lại có chút không nỡ, không cam lòng mà quay đầu nhìn một cái.

Lôi Âm Âm không để ý đến ông ta, thân ảnh biến mất tại chỗ.

Tôi cảm thấy rất kỳ diệu. Lôi Âm Âm vậy mà có thể xuyên qua không gian, đến nơi mình muốn.

Đó là một căn nhà mái bằng, hoàn cảnh xung quanh giống như một thôn quê, có điều đây không phải là loại thôn quê nghèo nàn, mà là một thôn quê có mức sống rất khá.

Có người đi lại trên con dường bằng nhựa, đôi lúc còn có một chiếc xe mô tô chạy qua.

Lôi Âm Âm ngẩng đầu nhìn căn nhà mái bằng trước mặt, nhanh chóng xuyên qua cửa sân, liền tiến vào bên trong.

Trong nhà không có ai, cũng không có đồ dùng gì, chứ chẳng nói đến trang trí. Tổng thể mà nói, đây giống như một căn nhà phôi thô.

Lôi Âm Âm đang tìm kiếm cái gì đó, hình như không tìm được thứ mình muốn.

Cô ta rời khỏi căn nhà đó, xuất hiện trên con đường nhựa, không có mục đích mà bay lòng vòng. Rất nhanh, cô ta liền phát hiện mấy đứa trẻ đang tụ lại một chỗ chơi game. Cô hơi ngẩng đầu, nhìn thấy bảng hiệu treo trên tầng nhà - tiệm net.

Sau khi tiến vào quán net, Lôi Âm Âm ngồi vào chỗ trống bên cạnh mấy đứa trẻ kia.

Quán net khá lớn, những người trẻ tuổi thích chơi game thường tụ tập ở đây. Những đứa trẻ này chiếm lấy một máy vi tính ngoài cùng, hợp mưu hợp sức chơi game, có chút kì quái.

Bọn chúng la hét um sùm, bàn nhau cách để đánh bại tên BOSS trước mặt.

Có một người đàn ông đi ngang qua đây, phun ra một ngụm khói thuốc, bảo bọn chúng nhỏ tiếng lại.

“Anh Ba, anh mở thêm vài máy vi tính cho tụi em, thì tụi em sẽ không cần la hét nữa.” Một thằng bé cười đùa nói.

“Mấy đứa có tiền không? Mở thêm mấy cái máy vi tính? Mẹ nhóc mà biết nhóc ở đây, không đi học hành, sẽ đánh chết nhóc, rồi đánh chết anh thì sao. Anh không đuổi mấy đứa đi là tốt lắm rồi. Chơi đã rồi thì đi về dùm.” Người đàn ông đó sờ đầu bé trai, đi đến trước quầy lấy một chai bia, sau đó quay trở lại chỗ.

Mấy đứa nhóc kia tiếp tục tíu ta tíu tít.

Lôi Âm Âm đột nhiên mở miệng: “Em trai, chị giúp em trả tiền nha?”

Mấy đứa bé đó kinh ngạc nhìn qua, khuôn mặt mờ mịt.

Lôi Âm Âm cười một tiếng: “Chị sẽ trả tiền net cho các em, các em chỉ cần trả lời chị mấy câu hỏi là được.”

“Cô là ai?” Người ban nãy được bọn nhóc gọi là anh Ba kia bật thốt lên hỏi, vẻ mặt hiếu kỳ.

“Tôi là ai không quan trọng lắm nhỉ?” Tay Lôi Âm Âm đặt trên bàn, dưới tay là một tờ một trăm tệ.

Mấy đứa bé kia đều tỏ vẻ thích thú.

“Chị muốn tìm ba người. Ba người đàn ông, khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, dáng vẻ rất hung dữ. Bọn họ có một chiếc xe tải nhỏ, rất cũ kỹ. Ba người đó thường xuyên rời khỏi chỗ này…”

“À, là cha và chú của Nhị Cẩu Tử!” Một đứa đánh gãy lời của Lôi Âm Âm, quay đầu nhìn sang một bé trai khác.

Bé trai đó để một cái đầu đinh, hít hít cái mũi: “Chị tìm cha em, chú em và chú Mã làm gì?”

“Có một chút chuyện. Bọn họ ở đâu?” Lôi Âm Âm hỏi, nâng tay lên, làm ra động tác móc túi, trên bàn lúc này lại có thêm một tờ tiền nữa.

Tôi có cảm giác, đây không phải là tiền thật, mà là một loại ma thuật nào đó, để qua mắt người khác.

Điều này khiến tôi rất ngạc nhiên.

Lôi Âm Âm không ai dạy liền biết, trong khoảng thời gian bị giam cầm, liền có được loại năng lực này.

Đây là thiên phú của hồn ma sao?

Hoặc là, giống như Ngô Linh nói, trong lúc tạo ra hồn ma, đồng thời Ông Trời cũng ban tặng cho họ thứ năng lực này, giống như tiềm thức mà nó định sẵn cho họ, giúp bọn họ không bị bại lộ thân phận trước con người.

Tôi lại nghĩ đến Vưu Thất Thất. Dường như thiên phú của Vưu Thất Thất không phải từ lúc sinh ra đã có, mà là cái thứ mới kia ban cho cô ta.

Trong đó, chẳng lẽ còn có sự khác biệt giữa các thiên phú sao?

Tôi nghĩ mãi không ra những vấn đề này.

Bên Lôi Âm Âm đã có được một sự đột phá.

Mấy đứa trẻ kia thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào hai tờ tiền, đã có đứa còn chưa đợi Nhị Cẩu Tử lên tiếng, đã giành trả lời trước.

“Ba tên thất đức kia đã chết từ lâu rồi! Bọn họ lái xe đến bên núi, xe bị lật ngửa ra, kể cả những đứa trẻ kia, cũng chết theo rồi!” Thằng bé mặc áo ba lỗ vừa nói vừa giật lấy hai tờ tiền trên bàn.

Đứa bé tên Nhị Cẩu Tử kia đột nhiên nhảy cẫng lên, nhào tới đẩy ngã thằng bé mặc áo ba lỗ xuống đất, tay nắm lấy tóc của thằng bé.
Bình Luận (0)
Comment