Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1203

Hai đứa bé đánh nhau, những đứa trẻ khác ở bên cạnh thì hùa nhau kêu lên.

Tiếng động đó rất nhanh liền dẫn đến sự chú ý của những người trong quán net. Anh Ba kia chạy tới, rống lên hai tiếng, mỗi tay nắm lấy một đứa bé muốn tách hai đứa nó ra.

“Làm gì vậy hả? Tại sao lại đánh nhau!” Anh Ba tức giận mắng.

Nhị Cẩu Tử rất uất ức, khóc lóc nói ra: “Cậu ta nói cha em chết! Cậu ta nói cha em cùng chú em đều đã chết!”

Đứa trẻ bị đánh khí thế cũng không yếu, tức giận nói: “Vốn dĩ là chết! Chết trong hốc núi! Ai cũng biết!”

Nhị Cẩu Tử rống lên một tiếng, lại muốn bổ nhào qua thì bị anh Ba kéo lại.

Người trẻ tuổi có dáng vẻ lưu manh ở bên cạnh, lầm bầm một câu: “Làm ra những chuyện thất đức đó, chết cũng đáng đời.”

“Chính là báo ứng đấy.”

Bọn họ lẩm bẩm rồi lần lượt tản ra, trở về chỗ ngồi của mình.

Nhị Cẩu Tử kêu khóc.

Anh Ba hơi không kiên nhẫn, lôi kéo nó ra ngoài.

“Bọn họ... Thật sự đều đã chết?” Lôi Âm Âm thất thần nói một câu.

Người đàn ông ngồi ở quầy thu ngân liếc qua một cái, hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thuận miệng nói ra: “Đúng vậy, chết thật rồi. Thi thể của Lâm Cường cũng tìm được, bị dã thú cắn một miếng, chậc chậc... Cũng là đáng đời, bọn họ bán trẻ con và phụ nữ. Họ hẳn là đã làm chuyện làm ăn kia rất nhiều năm. Không biết đã gieo họa cho bao nhiêu người rồi.”

Tuy rằng nói như vậy, trong giọng nói cũng có sự xem thường, nhưng những người trong thôn dường như không muốn làm lớn chuyện. Bọn họ chỉ là cười vào cái chết của ba kẻ buôn người đó.

Lôi Âm Âm đã nghe không vào lời của anh ta.

Người đàn ông kia hỏi: “Cô là ai? Không phải người trong thôn nhỉ? Không phải là...”

Anh ta còn chưa dứt lời, Lôi Âm Âm đã đi ra khỏi quán net.

Cô ta lại đi đến căn nhà đó. Anh Ba cùng Nhị Cẩu Tử đều ở đó, còn có một người phụ nữ trung niên đứng ở một bên, dắt lấy Nhị Cẩu Tử, lau nước mắt.

Lôi Âm Âm không có tâm tư trả thù hai mẹ con bọn họ nữa. Cho dù, tiền cho hai mẹ con bọn họ ăn, ở đều có thể là do tên buôn người đó hại biết bao nhiêu người để kiếm về.

Hiện tại tôi hiểu rất rõ ý nghĩ, suy nghĩ của Lôi Âm Âm.

Cô ta vẫn chưa hoàn toàn biến thành ác ma.

Hiện tại trong cô ta tràn đầy hận thù, muốn báo thù.

Điều này cùng với ác ma lạm sát kẻ vô tội thì có chút không giống.

Cô ta thậm chí còn không ra tay với người thân của mấy tên hung thủ nữa. Một chút ý nghĩ như vậy cũng không có.

Cô ta chỉ là có chút mờ mịt, không biết con đường phía trước của mình ở nơi nào.

Bên cạnh đó, kỳ thật kẻ thù của cô ta không phải là một người, cũng không chỉ là ba tên buôn người kia.

Tôi cảm giác được cảnh vật xung quanh đang thay đổi. Không phải là cảm giác nhảy cóc thời gian không gian như trong giấc mơ, mà là một loại cảm giác xuyên qua không gian thuần túy.

Lôi Âm Âm đã tìm ra một kẻ thù khác.

Cô ta đi đến chợ, đi vào con đường nhỏ ở phía sau chợ, cũng là nơi cô ta bị người bắt đi.

Nơi này rất yên tĩnh, không có người nào. Bây giờ không phải thời gian mua thức ăn.

Lôi Âm Âm dọc theo con đường này, cô ta không về nhà, mà là đi đến một khu dân cư khác.

Bên trong tầm mắt của cô ta là một con đường, một con đường được xếp thành bởi máu, cũng là con đường báo thù của cô ta.

Cô ta biết, dọc theo con đường này đi, liền có thể tìm tới kẻ thù.

Thế nhưng, đi đến cuối đường, sau khi tiến vào gian phòng kia, thứ đầu tiên đập vào mắt là tấm di ảnh của một người phụ nữ.

Lôi Âm Âm vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt của người phụ nữ này. Đó là người phụ nữ tránh đi ánh mắt của cô ta.

Chết rồi sao?

Lôi Âm Âm có chút mờ mịt.

Nhưng tấm di ảnh cũng đủ để chứng minh, người phụ nữ xác thực đã chết.

Lôi Âm Âm có chút không cam tâm, lại dọc theo con đường kia, đi tìm những người khác.

Lại là một tấm di ảnh.

Liên tiếp ba tấm di ảnh!

Lôi Âm Âm có chút không thở nổi, hô hấp trở nên nặng nề.

Cô ta đứng trên con đường trong khu dân cư, cũng là đứng trên con đường bằng máu đó, không biết làm thế nào.

Có người đi qua, đi vào tòa nhà mà Lôi Âm Âm vừa mới đi ra.

Trong đầu Lôi Âm Âm trống rỗng, bản năng đuổi theo, duỗi tay nắm lấy cánh tay của người kia.

Bà lão rất kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Lôi Âm Âm: “Cháu là...”

“302, người phụ nữ trong nhà 302 kia...” Lôi Âm Âm lắp bắp, vẫn chưa suy nghĩ ra phải nói gì trước.

“Ôi, mẹ của Lỗi Lỗi à... Đúng là tạo nghiệt mà... Lúc bà ấy đi du lịch theo đoàn đã xảy ra tai nạn xe cộ, nên vì vậy mà chết rồi. Một xe mấy người, đều chết hết. Mới mấy ngày trước đây thôi, bên trong khu dân cư bây giờ đã đốt rất nhiều tiền giấy đấy.” Bà lão nói, mắt nhìn đến vết tro tàn ở cách đó không xa.

Lôi Âm Âm từ từ buông tay ra.

“Cháu là người nhà của bọn họ hả?”

Lôi Âm Âm lắc đầu, lui một bước, lại lui một bước, quay đầu, chạy đi như gió.

Cô ta liều mạng chạy, dọc theo con đường bằng máu đó, rời đi cái khu dân cư này, đến một chỗ rất xa.

Xa xa, có thể nhìn thấy dốc núi nở đầy hoa dại.

Tôi không thể lý giải tâm tình bây giờ của Lôi Âm Âm, nhưng tôi có thể cảm nhận được loại mờ mịt kia của cô ta.

Người mình hận rất lâu chết lúc mình không biết. Không thấy được thi thể của bọn họ, không được chính tay đâm chết bọn họ, cũng không được thấy dáng vẻ bọn họ thống khổ hoặc kêu khóc, loại cảm giác này thật không tốt đẹp gì.

Lôi Âm Âm muốn phát tiết, lại không tìm thấy chỗ phát tiết.

Chỉ có thể kìm nén hận ý.

Lúc cô ta nhìn thấy một căn nhà trống, loại hận ý này lần nữa bộc phát.

Cô ta tiếp tục tìm đến một căn nhà khác, không có di ảnh, là một đôi vợ chồng xa lạ.

Lôi Âm Âm thở hổn hển, hô hấp từng ngụm từng ngụm, giống như mắc bệnh hen suyễn, căn bản là không thể thở.

Cô ta đi trên con đường bằng máu kia, cảm nhận được sự ẩm ướt dưới chân, có một loại cảm giác tuyệt vọng bắt lấy cô ta.

“Cô chạy khỏi đó rồi à.”

Thân thể Lôi Âm Âm cứng đờ, chậm rãi xoay người.

Đứng sau lưng cô ta là một người đàn ông già nua. Người đàn ông đầu đầy tóc xám, làn da u ám, không có huyết sắc. Ông ta còng lưng, mái tóc rối bời che khuất nửa gương mặt.

Người đàn ông giật nhẹ khóe miệng: “Không biết tôi sao?”

Trong thân thể Lôi Âm Âm đã tuôn ra âm khí mãnh liệt, mang theo hận ý.

“Nhận ra hả...” Người đàn ông đột nhiên ho khan, ho đến nỗi phổi cũng sắp rơi ra.

Lôi Âm Âm giẫm lên con đường bằng máu, từng bước một đi về phía người đàn ông kia.

“Tôi khi đó đã làm sai một chuyện... giống như lời sư phụ nói, tôi học nghệ không tinh... Khục khục... Chú ngữ đó, không chỉ có thể trói buộc ma, mà còn nguyền rủa người...” Người đàn ông che miệng, cố hết sức nói: “Nỗi hận của cô đã giết chết những người cô hận đó... Ha ha...”

Tôi hơi kinh ngạc, lại có chút bừng tỉnh.

Lôi Âm Âm bóp lấy cổ của người đàn ông.

Khóe miệng người đàn ông tràn ra máu tươi, không phải Lôi Âm Âm làm, mà là thân thể của ông ta đã đến cực hạn.

“Tôi cũng phải chết. Tôi là người cuối cùng... Hẹn gặp lại...” Người đàn ông nói, tay liền rủ xuống, thân thể cũng xuyên qua tay của Lôi Âm Âm, ngã trên mặt đất.

Cách đó không xa, có người hét rầm lên, chạy tới hô hai tiếng.

Lôi Âm Âm nhìn đôi tay trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng.

Cô ta không có niềm vui sướng sau khi báo được thù, không có cảm giác vui sướng sau khi được phát tiết. Trong nội tâm cô ta bây giờ không còn gì cả.

Tôi cảm thấy không đúng lắm.

Không phải là bởi vì cảm xúc hiện tại của Lôi Âm Âm, mà là bởi vì xung quanh.

Lôi Âm Âm vẫn còn cúi đầu. Bên trong tầm mắt của cô ta vẫn là con đường máu kia. Hiện tại, máu tươi trên con đường đó đang dâng trào.

Tôi cảm giác tim đập của mình lại bắt đầu hỗn loạn, tôi bắt đầu khẩn trương.

Chuyện sắp xảy ra kế tiếp...

Ý nghĩ của tôi vẫn chưa hoàn toàn hình thành, tình huống liền có biến hóa.

Máu tươi dâng trào, biến thành một loại quái vật nào đó, quấn lấy hai chân Lôi Âm Âm. Chất lỏng sền sệt lại tanh hôi từng chút một nuốt lấy cô ta.

Xa xa, con đường máu đang co lại, tụ lại quanh người Lôi Âm Âm.

Lôi Âm Âm không giãy dụa, cô ta từ bỏ giãy dụa, mặc cho những cơn sóng máu bao trùm linh hồn của mình, xâm nhập vào bên trong.

Tôi cảm nhận được một cỗ lực lượng chưa hề tiếp xúc qua.

Loại hơi thở tiêu cực thuần túy này cùng ma mặt xanh có chút tương tự, nhưng càng thêm hung tàn khát máu.

Cơn sóng máu toàn bộ tiến vào trong linh hồn Lôi Âm Âm, những hơi thở này va chạm nhau trong người Lôi Âm Âm.

Thân thể cô ta rung động, sau đó liên tiếp run rẩy. Đây không phải đau khổ, cũng không phải sợ hãi dẫn đến run rẩy, mà là một loại run rẩy hưng phấn.

Muốn giết người... Muốn nhìn thấy máu... Muốn nhìn thấy người khác chết!

Dùng thứ này, để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn.

Tôi đột nhiên tỉnh ngộ.

Tên đầu trọc kia dùng chú ngữ, thật ra đây là chú nuôi ma quỷ! Chú ngữ mà gã sử dụng có thể là không trọn vẹn, thiếu phương pháp khống chế ma, mà chỉ có thể dùng để dưỡng thành một ác ma hung tàn khát máu.

Hiện tại, hơi thở của Lôi Âm Âm đã hoàn toàn thay đổi.

Cô ta không có bất kỳ năng lực chống đỡ, sắp bị cơn sóng máu kia nuốt hết.

Ý thức của tôi trong nháy mắt mất đi, cũng bị suy nghĩ của Lôi Âm Âm cùng hơi thở kia xâm chiếm đại não.

Giết...

Giết hết...

Giết hết toàn bộ!
Bình Luận (0)
Comment