Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1228

La Vĩnh Hoa đang chìm đắm trong kí ức, giọng nói khe khẽ run lên, vừa hưng phấn vừa hả hê tự đắc.

Anh ta kể lại một cách chi tiết mình đã từng bước dồn đám bắt cóc đến đường cùng ra sao, rồi mình đã có được thi thể mà chúng vứt lại như thế nào. Đám bắt cóc vì quá sợ hãi, nên đã quên mất dự tính ban đầu của việc bắt cóc và nội dung của trò chơi. Họ vội vã giết chết Lý Mặc Tiên, rồi vứt xác cô ta trong một tòa nhà hoang.

La Vĩnh Hoa chỉ tốn chút thời gian, thông qua cửa sổ thông gió chui vào bên trong tòa nhà, là đã tìm ra cái xác của Lý Mặc Tiên thành công. Lúc đó, xác của Lý Mặc Tiên chưa phân hủy, trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại dấu nước mắt và vẻ mặt tuyệt vọng.

La Vĩnh Hoa huơ tay múa chân, không biết miêu tả ra sao.

“Cái chỗ đó cách nhà tôi quá xa. Xung quanh chẳng có gì cả. Không người, cũng chẳng có nhà khác, đang ở vùng ngoại ô nên bên cạnh toàn đất hoang. Có lẽ ngày xưa định dựng một xưởng sản xuất tư nhân hay gì đó… Tôi đành trở về nhà để chuẩn bị một số thứ. Đến lúc tôi có cơ hội để quay lại thì cái xác đã bắt đầu phân hủy.” La Vĩnh Hoa rầu rĩ nói tiếp: “Bốc mùi hôi thối, còn có cả giòi bọ và ruồi nhặng. Nhưng tôi cắn răng chấp nhận. Nhưng chuyện này đã gây ra trở ngại quá lớn cho việc tôi sử dụng phép thuật, vì máu của cô ta không còn tươi nữa.”

Giọng điệu của anh ta hệt như đang nói đến một món đồ, chứ không phải một con người, càng không phải là một người bị hại trong vụ án bắt cóc.

La Vĩnh Hoa thở dài.

Lúc này anh ta đã quên hẳn hiện tại mình đang ở đâu.

Tôi nhìn lên màn hình, trông thấy Chử Lan đang nằm trên giường bệnh, run như cầy sấy. Cô ta nhìn sững La Vĩnh Hoa, vẻ mặt không thể tin được.

La Vĩnh Hoa tự nói một mình: “Tôi đã thử đến mấy loại phép thuật, chẳng có hiểu quả gì cả. Còn định làm một chút…” Anh ta bặm môi, lắc lắc đầu: “Thời gian sau đó, tôi đã thi vào cấp ba… Hứng thú của tôi đã chuyển qua phương diện vu thuật của nước ngoài. Sau đó tôi xin đi du học, thế là bắt đầu tìm đến các phù thủy, thầy pháp ở nước ngoài, nhưng hầu hết đều là lừa đảo. Có điều, một số sách lưu trữ trong thư viện rất thú vị, nhưng không biết tại sao, những thí nghiệm của tôi đều không thành công. Về nước, tôi cũng muốn đến đó xem thử. Tôi nghĩ, cái xác vẫn còn nằm ở đó. Nhưng chẳng được bao lâu, tôi gặp phải cô ta.”

La Vĩnh Hoa nhìn về phía Chử Lan, ánh mắt như lóe sáng, nhưng lại là ánh sáng xanh nhờn.

Chử Lan sợ hãi nấc lên một tiếng.

La Vĩnh Hoa định nói tiếp, nhưng ngón tay của Tháng Mười đã siết lại, khiến anh ta lập tức câm mồm.

“Ở bên đó, cậu đã thử những phép thuật gì?” Tháng Mười hỏi.

La Vĩnh Hoa thở hổn hển, chảy mồ hôi đầy trán: “Tôi cũng không rõ, tôi không rành lắm. Những thứ mà tôi tìm được, chính là những phép thuật mà trên mạng cũng kiếm được. Sau này tôi mới biết, những thứ đó đều là bịa đặt. Còn một số sách cổ trong thư viện nữa. Tôi đã nghiên cứu về núi Phổ Thế, cả núi Vân Long nữa. Tôi định đi gặp Thiên Nhất Chân Nhân ở núi Vân Long, nhưng chuyện đó quá khó, không có bất kì một cơ hội nào. Tôi đang dựa vào những thư tịch cổ, tự mò mẫm thử nghiệm. Có một số loại phép thuật, tôi chỉ tìm được nội dung mô tả chứ không có tên.”

Câu nói của La Vĩnh Hoa khiến tôi không khỏi chau mày.

Làm bậy như thế, có khác gì với Chuyên gia tự tìm đường chết đâu.

Ngoại trừ việc tàn hại động vật nhỏ và hại chết Lý Mặc Tiên, thì e là những năm tháng ấy, La Vĩnh Hoa này cũng chẳng làm những chuyện đàng hoàng gì.

Suy nghĩ của tôi trùng khớp với những người khác.

Tháng Mười phát ra tiếng cười mỉa mai.

La Vĩnh Hoa mặt đỏ tía tai, hình như vẫn chưa phục, định nói gì đó. Tháng Mười đã buông lỏng tay, khiến anh ta rớt thẳng xuống sàn.

Tháng Mười quay qua nhìn Ngô Linh.

“Tôi được cái đám bắt cóc đó mời đến để trừ ma.” Câu nói của Tháng Mười khiến người ta kinh ngạc, nhưng anh ta không cho người khác thời gian để suy nghĩ mà nói tiếp ngay: “Ban đầu chúng không muốn nói ra sự thật. Có điều, tôi có thể dễ dàng nhận ra, chúng đã giết người và đang bị người ta bám lấy. Mà con ma đó cũng khá đặc biệt. Vốn dĩ nhận tiền thì làm việc, thay chúng giải quyết rắc rối, nên tôi không cần thiết hỏi quá nhiều, tiến hành công việc trừ ma ngay là được. Nhưng do hồn ma đó rất khác thường, nên tôi không thể nào tiêu diệt được nó. Vì thế, sau đó tôi đã nói chuyện với bọn chúng.”

Khuôn mặt của Tháng Mười lần nữa hiện ra vẻ mỉa mai, thần thái này xem ra sinh động hơn mấy phần so với hai lần tôi gặp anh ta trước đó.

“Bốn người đó đều là một đám công tử giàu có rãnh rỗi, cuộc sống rất nhàm chán, nên mới nghĩ đến chuyện tìm thú vui lạ. Đầu óc chúng không được lanh lợi, nhưng trong tay có tiền thì vẫn có thể làm được rất nhiều việc. Ban đầu vụ án bắt cóc diễn ra rất thuận lợi, tất cả đều dựa theo kịch bản mà chúng đã định sẵn. Thế nhưng, vừa xảy ra rắc rồi là chúng đã chống đỡ không nổi.” Tháng Mười liếc mắt nhìn La Vĩnh Hoa đang ngồi bệt trên sàn nhà: “Trong cơn hỗn loạn, chúng đã giết người vứt xác, rồi lẩn trốn mấy ngày, cứ ngỡ sự tình đến đây là kết thúc, chẳng còn liên quan gì đến chúng nữa. Nhưng không ngờ, ma nữ đã bám theo chúng.”

Tháng Mười thu hồi ánh mắt, giọng nói cũng dịu lại: “Tôi đã nhận ra, ma nữ ấy không phải muốn báo thù, mà chỉ muốn cầu cứu. Đại khái là thằng nhãi này đã làm gì đó, khiến cô ấy bị ép đến bờ vực của sụp đổ, hoảng loạn tìm đến người mà mình nhìn thấy sau cùng trước khi chết để cầu cứu.”

La Vĩnh Hoa rùng mình một cái.

“Cô ấy không có ác ý, cũng không có lý trí, chỉ biết không ngừng báo mộng và liên tục quấy nhiễu bọn bắt cóc. Vốn dĩ tôi không thể diệt trừ được cô ta, nhưng lúc thành thật thông báo và nói chuyện với chúng, tôi đã biết được địa điểm vứt xác. Sự việc đến đây thì đã rất dễ giải quyết. Chắc cô Ngô cũng rất rõ tình huống này.”

Ngô Linh khẽ gật đầu.

“Tôi cứ ngỡ sự tình tiếp đó sẽ rất thuận lời, vì chỉ cần tìm được thi thể và siêu độ cho cô ta, thì tất cả sẽ kết thúc. Nhưng thật không ngờ, cái hôm hẹn chúng dẫn tôi qua bên đó, thì chúng đã thay đổi ý định.” Tháng Mười đổi chủ đề: “Như tôi vừa nói lúc nãy, chúng là một đám công tử lắm tiền, gia thế rất đồ sộ. Trong thế hệ trưởng bối của chúng, có người tin những chuyện này và cũng quen biết người trong giới mà mình tin tưởng. Cộng thêm chuyện này liên quan đến vụ án bắt cóc được chú ý nhất thời điểm đó, nên chúng không muốn người ngoài nhúng tay vào và cũng nghi ngờ dụng tâm của tôi.”

Tháng Mười nhìn chằm chằm Ngô Linh, rồi quét mắt qua Nam Cung Diệu: “Người như chúng ta có thể sẽ có cách để đối phó với ma quái, nhưng với người sống thì sẽ rất khó khăn. Không giống với một số người.”

Nói xong câu nói ẩn chứa hàm ý này, thì anh ta đã quay trở lại câu chuyện đang kể: “Chuyện gì xảy ra tiếp theo, các vị chắc cũng tưởng tượng được. Tôi bị giết, còn bị người mà họ mời đến tiến hành một loại xử lý đặc thù. Xác của tôi thì được thiêu rụi trong nhà tang lễ, còn linh hồn thì phải vất vưởng giữa nhân gian, nhưng tất cả mọi chuyện lúc còn sống, tôi đều quên sạch.”

“Thế những người đó thì sao?” Ngô Linh hỏi.

“À, đại khái đều đã chết hết rồi. Âm hồn của ma nữ đó không tan được, thì những tên đó có lẽ sẽ chết.” Tháng Mười nói.

Phòng bệnh rơi vào yên lặng.

Ngô Linh lên tiếng: “Anh đã làm gì?”

Tháng Mười chau mày, nhìn chằm chằm Ngô Linh một lát, rồi đột nhiên bật cười.

“Trước đây tôi có nghe kể về chuyện của cô, còn nghĩ gia tộc lừng danh đang yếu dần đó đã biến chất tới mức dùng đến phương pháp của thế tục mà áp dụng vào trong giới của chúng ta rồi chứ.” Tháng Mười nói câu này hình như có ý khen ngợi, kế đó là thành thực thừa nhận: “Tôi đã làm một số chuyện, điểm này chắc cô cũng rõ mà. Đối với những người như chúng ta, chết và biến thành ma, đôi khi còn trở nên mạnh hơn lúc còn sống. Kết quả cuối cùng là hai bên đều bị thiệt hại. Tôi thì mất hết kí ức, bị kẹt lại thế gian; còn đám người đó thì bị tôi giết chết, đến hồn phách cũng không còn.”

Tí Còi bức xúc nói: “Như thế mà là hai bên cùng thiệt hại sao?”

Tôi nhận thấy có điểm gì đó khác thường, có thể lờ mờ hiểu được câu nói có ẩn ý sâu xa của Tháng Mười.

Ngô Linh đã kết thúc chủ đề này: “Xem ra chính là như vậy rồi.”

Tháng Mười nhếch mép: “Thế còn các vị, có liên quan như thế nào với chuyện này?”
Bình Luận (0)
Comment