Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1229

Ngô Linh không hề có ý giấu giếm điều gì, chỉ có điều cô ấy cũng giống như Tháng Mười, đều không kể quá chi tiết về những gì mình đã trải qua. Ở phương diện này, hai người họ khác hẳn tên điên La Vĩnh Hoa. Khi họ kể chuyện, ngữ khí cũng bình ổn hơn. Tháng Mười đôi khi còn châm biếm đôi câu, nhưng Ngô Linh thì hoàn toàn không có dấu hiệu dao động của cảm xúc.

Tháng Mười lộ ra vẻ mặt trầm tư, nghe Ngô Linh kể xong, khóe miệng lại xuất hiện nụ cười mỉa mai: “Thì ra là vậy. Xem ra, cô Lý này kiếp trước cũng chẳng mấy đàng hoàng. Vừa thoát khỏi miệng hùm đã lọt ngay vào nanh sói.”

Tôi giật mình, trong đầu vừa có thứ gì đó xẹt qua.

Tháng Mười nhìn chăm chú Ngô Linh: “Tôi nghe nói cô Ngô đã rời khỏi Ngô gia, quay qua đầu quân cho người khác. Xem ra, dã tâm của đối tượng mà cô chịu góp sức cực kì lớn.”

Tôi không thể nhìn ra được manh mối nào trên khuôn mặt của Ngô Linh và Nam Cung Diệu, liếc mắt nhìn Cổ Mạch, anh ta cũng không để lộ ra bất kì một sơ hở nào.

Tháng Mười nói một câu này thì im lặng.

Ngô Linh hỏi: “Kế tiếp anh có dự định gì không?”

Tháng Mười tỏ vẻ cụt hứng: “Chờ chết chứ còn làm gì. Chắc cô cũng đoán được.”

“Chúng tôi sẽ đi tìm cô Lý kia.” Ngô Linh nói.

Tháng Mười nhướn mày: “À!”

“Nếu anh không còn chuyện gì khác, thì bây giờ chúng tôi phải xuất phát rồi. Nhưng vẫn mong anh cho chúng tôi biết địa điểm của tòa nhà hoang đó.”

Tháng Mười đột nhiên cúi mặt xuống, nhìn La Vĩnh Hoa đang ngồi bệt trên sàn nhà.

La Vĩnh Hoa đã cố gắng không chế cảm xúc của mình, nhưng vẻ mặt của anh ta đã bán đứng chính mình. Anh ta đang lắng tai nghe ngóng cuộc đối thoại của hai người kia, đồng thời còn tỏ vẻ “nóng lòng muốn thử”, hầu như quên sạch nguy hiểm chỉ mới xảy ra một giây trước. Và nhân vật mang lại nguy hiểm đã bay đến bên cạnh anh ta.

Tháng Mười cười: “Tôi xong chuyện rồi. Ở lại đây đùa với cậu cho vui.”

La Vĩnh Hoa quay phắt lại, biến sắc mặt, tay chân quờ quạng định chạy trốn.

“Tốt nhất là đừng ở chỗ này. Bệnh viện đông người, sẽ gây ra ảnh hưởng rất tệ hại.” Ngô Linh nói, không chút quan tâm đến chuyện sống chết của La Vĩnh Hoa.

Tháng Mười khẽ quay qua nhìn Chử Lan đang nằm trên giường bệnh.

Chử Lan rụt người lại, nhưng tứ chi của cô ta vẫn đang bị trói chặt, không thể nhúc nhích được. Cô ta hoảng sợ nhìn Tháng Mười, từ trong cổ họng phát ra những âm thanh vô nghĩa.

“Cô cảm thấy cô ta đang ở tình trạng gì?” Đột nhiên Tháng Mười hỏi.

“Cô ta” ở đây chắc chắn là Chử Lan, nhưng đối tượng mà anh ta đặt câu hỏi thì không phải cô ta.

Ngô Linh nghiêng đầu một cái rồi nói: “Không biết. Thế giới đã thay đổi. Có lẽ cô ta đang chịu ảnh hưởng của cô Lý, cũng có thể là một người gặp bất hạnh sau khi thế giới này thay đổi mà thôi.”

“Trong hai tình huống này, cô ta đều có khả năng là một người bình thường gặp bất hạnh nhỉ?” Tháng Mười nói.

“Cho nên, câu hỏi của anh cũng vô nghĩa.” Ngô Linh trả lời.

Tháng Mười bật cười: “Được, tôi đổi ý rồi. Tôi sẽ đưa các vị đến tòa nhà hoang đó.”

Ngô Linh bất ngờ nhìn Tháng Mười.

Tháng Mười đã cho hai tay vào túi áo, quay lưng chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh: “Dẫu sao cũng sắp chết rồi, chết kiểu nào cũng chẳng quan trọng nữa. Ở bên cạnh mấy người thì thú vị hơn đôi chút.”

Ngô Linh không tiếp lời ngay, mà qua qua nhìn Quách Ngọc Khiết một cái, rồi mới nói: “Được.” Rồi cô ấy nói khẽ với Quách Ngọc Khiết gì đó, nhưng camera quan sát không thu được âm thanh.

Cổ Mạch thở phào: “Được rồi.”

“Hả? Chuyện này không sao chứ?” Tôi hỏi.

“Giao cho hai người họ đi. Tên Tháng Mười đó không gây nên sóng gió gì được đâu. Chuyện của Lý Mặc Tiên cũng không thành vấn đề.” Cổ Mạch vừa nói, vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi: “Các cô cậu cũng đi được rồi.”

“Chúng tôi chỉ đến để xem một vở kịch như thế này?” Tí Còi hỏi.

“Không thì sao? Cậu giúp được gì nào?” Cổ Mạch vặn lại.

Tí Còi nhất thời cứng họng: “Chuyện này…” Cậu ta vò vò đầu, cảm thấy mình đích xác là “vô dụng”.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tí Còi trong lúc vô tình đã sử dụng năng lực của mình, đây chính là kết quả tốt nhất mà chúng tôi dự đoán từ trước và tôi cũng hy vọng cậu ấy có thể duy trì trạng thái này. Đương nhiên, tốt nhất là cậu ấy duy trì được trạng thái này những khi Ngô Linh làm phép thuật, để hoàn toàn tín nhiệm năng lực của Ngô Linh. Đối với những người và vật khác, thì không cần cậu ta có loại tiềm thức này.

Động tác thu dọn đồ đạc của Cổ Mạch rất nhanh, nhưng trình chiếu camera quán sát thì chưa tắt. Có lẽ anh ta đang canh thời điểm, đợi Ngô Linh và Nam Cung Diệu đưa Tháng Mười rời khỏi, thì anh ta mới đi.

Quách Ngọc Khiết nán lại một chút, quay trở lại phòng của chúng tôi. Cô ấy vỗ vỗ lên ngực, thở phào ra từng hơi dài, cả người thả lỏng.

“Tôi nói này, để mặc hai người đó lại chỗ này, sẽ không có vấn đề gì chứ?” Tí Còi trỏ tay lên màn hình.

“Tôi cảm thấy rất có vấn đề đấy.” Gã Béo phụ họa.

Nhưng cậu ấy vừa dứt lời, thì La Vĩnh Hoa đã lồm cồm đứng lên, loạng choạng một lát mới trụ vững, rồi co giò phóng ra khỏi phòng bệnh, không thèm nhìn Chử Lan dù chỉ một cái.

Tôi nhận ra, thằng cha này vẫn cứ to gan lớn mật, còn dám bám theo nhóm của Ngô Linh!

Điều này khiến tôi không khỏi lo lắng.

La Vĩnh Hoa cùng lắm chỉ là một kẻ vướng víu. Nhưng trong những chuyện kiểu này, người như anh ta chính là một kẻ vướng víu chuyên làm hỏng chuyện, sẽ hại chết không ít người.

Điểm này đã được kiểm chứng trong các bộ phim kinh dị, phim huyền huyễn, phim về thiên tai.

Mà không cần chi tới phim, trong cuộc sống đời thường cũng không hề hiếm những hạng người như vậy.

Có một số người, trời sinh đã có tính hay kiếm chuyện, họ chẳng làm ra được chuyện gì tốt đẹp, nhưng lại giỏi trong việc phá hỏng chuyện tốt đẹp của người khác, hại mình hại người.

Tôi căng thẳng nhìn Cổ Mạch.

Anh ta chỉ quét mắt qua một lượt, rồi tắt laptop.

“Mặc kệ sao?” Tôi hỏi.

“Cậu xem cả buổi trời, mà không có chút suy ngẫm và lĩnh hội điều gì hả?” Cổ Mạch nghiêm túc nhìn qua tôi, hệt như thầy giáo đang hỏi học sinh.

Tôi sững sờ.

Trần Hiểu Khâu trầm ngâm nói: “Chuyện chính là… vận mệnh sau khi Ông Trời thay đổi?”

“Thực ra, trước khi thay đổi cũng na ná vậy thôi.” Cổ Mạch nhét laptop vào túi xách.

“Ý là sao?” Người hỏi là Tí Còi.

Cổ Mạch khinh bỉ nhìn chúng tôi: “Lớp trẻ các cậu bây giờ ấy hả, chẳng mấy người tin cậy được.” Anh ta lắc đầu phê bình một câu, rồi mới nói: “Vẫn chưa hiểu ra sao? Cái này chính là vận mệnh, là chuyện đã được định sẵn. Lý Mặc Tiên đang cầu cứu, còn Ông Trời thì muốn mở rộng sức uy hiếp của sự kiện quái dị. Những người có liên quan đến Lý Mặc Tiên đều sẽ được buộc lại với nhau, ai đáng chết thì sẽ chết, ai đủ mạnh thì sống sót. Ngoài ra, càng liên quan mật thiết với Lý Mặc Tiên, sẽ càng bị liên lụy nhiều hơn.”

Ngón tay Cổ Mạch quét ngang một đường: “Các cậu chỉ là có tiếp xúc qua với Lý Mặc Tiên mà thôi.” Ngón tay anh ta lại vẽ ra một đường cong ngược chiều kim đồng hồ: “La Vĩnh Hoa, Tháng Mười thì lại liên quan đến vụ bắt cóc Lý Mặc Tiên.”

“Ý anh là, họ chắc chắn sẽ chết?” Tí Còi trợn to mắt.

“Tôi đã nói rồi, đủ mạnh thì sẽ sống sót. Khả năng ghi nhớ của cậu chỉ vỏn vẹn bảy giây thôi hả?” Cổ Mạch trợn mặt một cái, vác túi laptop trên lưng: “Được rồi, tôi muốn về khách sạn. Các cậu đưa tôi về đi.”

Tí Còi buột mồm hỏi lại: “Tại sao?”

“Bởi vì tôi chỉ giỏi hỗ trợ, không có kĩ năng chiến đấu. Đi một mình ngoài đường, là muốn tìm chết hả?” Cổ Mạch thẳng thắn trả ngược một câu.

Tí Còi lập tức thấy đuối lý, muốn bẻ lại nhưng chẳng biết nói gì.

“Nếu như cái lý luận về vận mệnh mà anh vừa nói được thành lập…” Trần Hiểu Khâu nói.

Cổ Mạch nhìn qua cô ấy: “Lí luận vận mệnh của tôi chắc chắn thành lập, không có nếu như. Cái quy luật này đã vận hành ngàn vạn năm nay, trong quá khứ chính là như vậy. Có điều, trong quá khứ Ông Trời không hề làm việc lộ liễu như vậy. Những người như chúng ta, kiếp trước tạo ác, tốt xấu gì cũng đã đi đến Địa Phủ, đi đầu thai, rồi mới gặp phải vận mệnh bi thảm.” Cổ Mạch bĩu môi: “Bây giờ thì nó bất chấp rồi. Những hồn ma như Lý Mặc Tiên sẽ hết con này đến con khác nhanh chóng hoàn thành chấp niệm của mình, ma mới sinh ra sẽ ngay lập tức sở hữu sức mạnh báo thù. Mà thực ra như vậy cũng hay, không phải lề mề quanh co và cũng bớt đi việc xuất hiện phân nhánh trong quá trình này. Hơn nữa, chuyện hôm nay, hôm nay giải quyết, rất tốt.”

Tôi trầm mặc nghe Cổ Mạch nói. Trong giọng điệu của anh ta, tôi nghe ra được sự bình thản và cũng có cả sự nghiêm túc.

Nếu chỉ nghe những câu nói sau cùng của Cổ Mạch, thì sự thay đổi này hình như là một điềm tốt. Thế nhưng, đâu phải người chết nào cũng đều là người bị hại. Và những hồn ma do người chết biến thành, không phải bao giờ cũng có oán thì báo oán, có thù báo thù.

Giống hạng người như La Vĩnh Hoa, sau khi chết đi, hậu quả e là khó có thể tưởng tượng nổi.

Tôi âm thầm hi vọng, sau khi thay đổi thì Ông Trời sẽ trở nên lý tính hơn, làm việc sẽ chu đáo hơn, có thể quét sạch nhưng tình huống mà tôi sợ là chúng sẽ xảy ra. Thế nhưng, sâu thẳm trong lòng mình, tôi cũng rất rõ, nếu Ông Trời đúng như tôi nghĩ, thì ngàn năm trước, cái thế giới này cũng đã không phải liên tục ác hóa, mãi cho đến tình cảnh như bây giờ. Có điều, bộ phận đã gạt đi chỉ là tính người, những hạt nhân cốt lõi kia chắc sẽ không thay đổi.

Tôi nhìn qua Cổ Mạch.

Sự nghiêm túc của anh ta có lẽ vì cũng đã nghĩ đến tình huống này.

“Có thể dừng việc cos tượng điêu khắc được chưa hả?” Cổ Mạch búng ngón tay một cái.

Dù thái độ của anh ta rất khó ưa, nhưng chúng tôi vẫn cùng nhau lái xe đưa anh ta về khách sạn.

Lúc Cổ Mạch chuẩn bị xuống xe, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh ta vang lên. Nhưng một giây sau, tôi nhận ra đó không phải chuông điện thoại, mà là âm thanh phát ra từ laptop.

Cổ Mạch chau mày, sau khi rút laptop ra, bật màn hình lên, liền nhìn thấy cửa sổ của một phần mềm nhảy ra.

Tên phần mềm chỉ đơn giản hai chữ: “Giám sát”. Giao diện trong cửa sổ được chia làm hai phần. Bên phải là thông tin cá nhân, bên trái là hộp thư điện tử.

Sau khi nhìn rõ nội dung lá thư đó xong, tôi chỉ biết trợn ngược mắt.

“Anh Ngũ, em đã tìm được thi thể của người bị hại trong vụ bắt cóc năm 2008 rồi! Ha! Lần này thì hấp dẫn lắm đây! Năm xưa anh đang theo đuổi vụ này đúng không? Thế nào? Có muốn hợp tác để để cho ra một loạt báo mới không?”
Bình Luận (0)
Comment