Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1230

Tôi nhìn hàng chữ trong bức thư tựa như ảnh chụp từ màn hình, nhịp tim như muốn ngừng lại.

Cái lý luận mà Cổ Mạch nói khi nãy không ngừng lượn lờ trong đầu tôi.

Thế giới này thay đổi, Ông Trời đã thay đổi quy tắc của mình, những hồn ma cũng mỗi lúc một mạnh hơn. Dù cho không có ý thức, họ cũng có thể làm được rất nhiều việc. Nếu như vận mệnh là một sợi dây, thì bây giờ sợi dây đã được kéo căng và mặc cho những con ma ấy điều khiển. Những người sống có dính líu đến họ, sẽ bị kéo đến bên cạnh họ và họ có thể giết chết những người ấy dễ như trở bàn tay.

Tôi tưởng tượng đến cái tương lai tồi tệ ấy xong, lại liên tưởng đến một chuyện.

Phóng viên… Đối tượng nhận được bức email này chắc là một phóng viên, chính là tay phóng viên năm xưa La Vĩnh Hoa đã tìm được!

Tôi buột miệng hỏi: “Sẽ phơi bày ra ánh sáng sao?”

Cổ Mạch thong thả chui vào lại trong xe, vừa thao tác trên laptop, vừa điềm tĩnh trả lời tôi: “Chuyện này cũng chưa chắc. Có thể sẽ bại lộ, mà cũng có thể không. Ai mà biết được chứ…”

Cái này không thể xem là một câu trả lời được.

Trong lòng tôi hệt như có một bầy chuột, đang thi nhau cắn phá.

Chợt điện thoại của tôi đổ chuông, là Trần Hiểu Khâu gọi.

Xe của cô ấy đang ở sau xe chúng tôi, cô ấy hỏi thăm chúng tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi mở loa ngoài điện thoại lên.

“Chuyện gì thế?” Gã Béo ngồi đằng trước hỏi.

Tí Còi ngồi bên cạnh tôi, cũng vói đầu qua nhìn màn hình laptop. Rồi “Á” lên một tiếng.

Phần mềm mà Cổ Mạch đang sử dụng có vẻ vô cùng cao cấp. Mà sự cao cấp này, không phải do mật mã trên đó cao thâm khó dò, cũng không phải do giao diện được thiết kế cực kì đẹp mắt và tinh xảo, mà là do nó giản tiện và đa chức năng, những chức năng đó còn cực kì mạnh nữa.

Cổ Mạch mở lớn cửa sổ email, đọc lại bức thư trong hộp thư đến một lượt.

Hộp thư ngay lập tức được cập nhật, người “anh Ngũ” đó giống như ngồi trực sẵn bên máy, vừa nhận được thư thì ngay phút sau đã trả lời. Và nội dung hồi đáp rất đơn giản, là một dãy số.

Cái này giống như một loại ám hiệu nào đó. Là người ngoài cuộc, nên tôi không hiểu được.

Cổ Mạch đọc lướt lại các email mà hai bên gửi cho nhau, đã tìm được một bức có nội dung tương tự.

Hộp thư một lần nữa được cập nhật, người có nick name và tên hiển thị trong hộp thư là “Quách Phi” trả lời bằng một icon “OK”, còn nịnh nọt thêm một câu: “Anh Ngũ hào phóng quá.”

Cửa sổ trình duyệt một lần nữa mở ra một cửa sổ nhỏ, đây là giao diện của trang chuyển khoản.

“Anh*” chuyển khoản cho “Quách*” một ngàn tệ. Hàng chữ số này chính là chuỗi số được nhắc đến trong bức email khi nãy.

Tôi đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra, khiến sự chú ý không khỏi bị dịch chuyển.

“Đây là trình duyệt gì vậy?” Tí Còi kinh ngạc kêu lên.

Cổ Mạnh tắt cửa sổ chuyển khoản đó đi: “Phần mềm do Nam Cung Diệu tạo ra, chỉ cần nhập vào thông tin căn bản, tên tuổi, số chứng minh thư, điện thoại, email… thì những tài khoản thông tin liên lạc và từ khóa được đối tượng tra cứu sẽ hiện ra.”

Khi nói chuyện này, giọng điệu của Cổ Mạch rất bình tĩnh.

Tôi đã thấy toát mồ lạnh và cũng thấy bội phục.

Tí Còi kinh ngạc xuýt xoa mấy tiếng, rồi hỏi tiếp: “Mấy người có giám sát chúng tôi không vậy?” Cậu ấy dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Cổ Mạch.

Cổ Mạch trợn mắt hỏi: “Nghĩ cái gì đấy hử?”

Tí Còi thở phào một hơi.

Nhưng tôi đã nghe thấy Cổ Mạch tiếp ngay: “Các cậu đương nhiên là nằm trong phạm vi giám sát trọng điểm rồi.”

Câu nói này khiến thân thể tôi căng cứng, chuyện mà tôi lo âu khi nãy đã trở thành hiện thực mất rồi.

Mặt Tí Còi đã đỏ gay.

“Không chỉ là các cậu, chúng tôi cũng vậy. Những người trong giới mà chúng tôi biết, còn có những người như chúng ta, cũng đang nằm dưới sự giám sát. Có điều, cái này cũng do Nam Cung Diệu trở lại mới tạo ra. Trình tự cũng do cậu ta lúc trở về làm mới.” Cổ Mạch trượt con chuột: “Hệ thống internet ban đầu có thể không thể nào đạt đến trình độ này. Vốn dĩ chúng tôi cũng đâu có rảnh đến thế, rửng mỡ mà đi giám sát cả đống người.”

“Tình hình giám sát được là gì?” Đằng trước, Gã Béo chen vào một câu.

Cổ Mạch trả lời: “Chẳng có gì. Không ai nhắc đến các cậu đâu, yên tâm đi. Còn về việc có nhắc đến chúng tôi thì chúng tôi sẽ khoanh vùng những người ấy lại, sau đó xóa sạch những thông tin mà họ phát tán.”

Tôi sững sờ, nhớ đến những chuyện mà Chuyên gia tự tìm đường chết làm trước đó.

“Có điều, đây cũng chỉ là một trình duyệt thôi. Tiện dụng thì có tiện dụng, nhưng vẫn cần có người điều hành. Không thể sánh bằng những người mà trong giới đã tìm được.” Cổ Mạch nói: “Năng lực của họ mới đủ sức tiến hành giám sát toàn phương vị một cách chân chính, còn có thể chớp mắt không chế được dư luận. Chúng tôi không thể nào hưởng được sự đãi ngộ này.”

“Trong giới… vẫn chưa biết chuyện của các anh?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Không lan ra bên ngoài. Người biết chuyện cũng chẳng muốn nhắc đến.” Cổ Mạch nhìn tôi một cái, cười như không cười: “Diệp Thanh vẫn là căn cứ vững chắc của chúng tôi mà. Một Phật giả cũng đủ để uy hiếp rất nhiều người rồi.”

Tôi một lần nữa sững sờ.

“Hành động giống hệt đại ma vương.” Tí Còi lầm bầm: “Nói đến mới nhớ, mấy người hình như đã nói với anh Kỳ, bây giờ tin đồn đang cấp bách, mà các người thì đều bận đi bắt ma, còn Diệp Thanh thì sao? Trong giới không có ai muốn bắt anh ta à?”

Câu hỏi của Tí Còi khiến tôi bất chợt nhận ra.

Tôi đã đoán được câu trả lời rồi.

Cổ Mạch đáp: “Vừa rồi tôi nói đó, chuyện linh hồn, với Phật giả đã đủ để uy hiếp rất nhiều người rồi. Đám nhóc các cậu hít phải nhiều khói bụi quá nên trí nhớ có vấn đề rồi hả?”

“Dân Khánh đâu có lắm khói bụi đến thế.” Tí Còi chen ngang, bác bỏ theo bản năng, còn định nói thêm.

Nhưng Cổ Mạch đã giành nói trước: “À, như vậy thì do bẩm sinh rồi. Người thời này, mỗi đời một kém cỏi. Không hề tiến bộ, mà còn thụt lùi nữa. Quá ỷ lại vào công cụ máy móc, cho nên quên mất năng lực của bản thân.”

Câu nói này đã chuyển chủ đề sang một hướng kì lạ.

Tôi nói giúp Tí Còi: “Ý cậu ấy là, người trong giới chung quy vẫn muốn giải quyết Diệp Thanh. Bây giờ họ không dám đối phó với Diệp Thanh, mà đợi cho lúc cục diện được ổn định…”

“Cục diện không bao giờ ổn định.” Cổ Mạch ngắt ngang lời tôi, nghiêm túc nhìn qua tôi rồi nói: “Tất các chúng ta đều rất rõ ràng cục diện không thể nào ổn định được. Ít nhất là trong mấy chục năm nữa, cũng chẳng thể nào đơn giản mà ổn định lại được. Đây là một cuộc cải cách toàn thế giới, mà toàn thế giới thì có bao nhiêu người, bao nhiêu quốc gia và bao nhiêu cuộc xung đột lớn nhỏ chuẩn bị bộc phát. Không ai có thể dễ dàng chấp nhận thế giới mình đang sống đang chuẩn bị tận thế, cũng không ai có thể dễ dàng chấp nhận loài người sẽ trở thành một chủng loại thấp hèn, bị một chủng loại khác mặc tình giết chóc.”

Tôi chau mày, mở miệng định nói gì đó nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Ma và người, đều có linh hồn như nhau, nhưng nếu nói là cùng một chủng loài thì hoàn toàn không thích đáng.

Cũng như Cổ Mạch đã nói, loài người đã đứng trên nóc của tháp thức ăn quá lâu. Có thể giết hại con người cũng chỉ có chính con người. Chiến tranh, tội phạm, tai nạn đều có khả năng khiến con người tử vong. Nhưng những thứ này đều có những chuẩn mực của cộng đồng xã hội loài người ước định. Nhưng loài người không thể ước định được ma quỷ. Con người khi đối diện với ma, thì hoàn toàn không có sức phản kháng, mà chỉ có thể để mặc cho chúng giết hại. Đây là một hiện tượng sẽ dẫn đến nỗi kinh hoàng cho loài người và cũng dẫn đến dã tâm cho những kẻ có mưu đồ. Rốt cuộc, thì từ người biến thành ma, xem ra là một việc rất đơn giản, chỉ cần chết là được.

Tôi cảm thấy không lạnh mà run đối với chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.

Trong xe rơi vào yên lặng, chỉ có âm thanh Cổ Mạch đang thao tác trên laptop.

“Gã đã lấy địa chỉ, dẫn theo thợ chụp ảnh xuất phát rồi. Ồ, muốn quay trực tiếp…” Cổ Mạch chau mày, rút điện thoại ra, gọi cho Ngô Linh.

Ngắt máy, anh ta đóng laptop lại, chuẩn bị xuống xe.

Nhưng Trần Hiểu Khâu đã lên tiếng gọi Cổ Mạch.

“Nếu thật sự đến cái ngày đó, thì các người tính sẽ làm thế nào?” Trần Hiểu Khâu bổ sung thêm: “Người trong giới đã kéo dài thời gian, khống chế dư luận, chắc hẳn là đang chấp hành một kế hoạch khác đúng không?”

Tôi cầm điện thoại, nhìn qua thấy Cổ Mạch nhướn mắt.

“Tôi cũng không rõ lắm. Linh đã thăm dò được một số thông tin.” Cổ Mạch ngừng lại, hình như đang đắn đo làm sao giải thích cho rõ tình hình.
Bình Luận (0)
Comment