Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1297

Cảnh mộng kết thúc, nhưng tôi không nhìn thấy điều gì hữu dụng. Ít nhất, nội dung cảnh mộng hôm nay và khu nghỉ dưỡng núi Quảng Nguyên kia không có bao nhiêu liên quan.

Tôi cảm thấy có chút mơ hồ.

Có phải là tôi trước đây đã có chút nhầm lẫn về năng lực của Diệp Thanh? Kỳ thực anh ta cũng không thể hoàn toàn điều khiển năng lực của tôi, chỉ có thể theo năng lực của tôi đi vào cảnh mộng? Có lẽ, anh ta có thể ảnh hưởng đến cảnh mộng của tôi, nhưng không thể hoàn toàn khống chế năng lực của tôi?

Tôi trầm ngâm một lúc, liền gác lại chuyện này.

So với việc không thể đến khu nghỉ dưỡng núi Quảng Nguyên, thì bây giờ còn có chuyện cần giải quyết.

Tôi gọi điện thoại cho Ngô Linh, nói với cô ấy cảnh mộng tôi nhìn thấy được.

“Ánh sáng màu đỏ phát ra trên người cô ta và tên người trên danh bạ có đánh dấu màu sắc?” Trọng điểm Ngô Linh quan tâm chỉ có hai cái.

Tôi có chút không hiểu, rồi đưa câu trả lời khẳng định.

“Nếu là như vậy, thì cô ta là người của phái Ngũ Sắc.” Ngô Linh cũng cho tôi một đáp án khẳng định.

“Phái Ngũ Sắc?” Tôi đối với tông phái của giới quái dị không biết gì cả. Trong một năm nay tôi cũng chỉ biết Cát Gia Mộc và Thiên Nhất Chân Nhân.

Ngô Linh nói: “Phái Ngũ Sắc, còn gọi là phái Vô Sắc. Sư tổ của họ không phải là thiên sư nuôi ma, luyện ma, mà là một người bình thường. Lúc đó, hắn cũng được tính là một quý tộc, có quyền thế, bạo ngược tàn nhẫn, hành hạ nô tỳ trong phủ đến mức không còn hình người. Hắn không chỉ dùng những hình phạt tàn khốc hành hạ các nô tỳ, mà còn cố ý đặt bẫy, để cho những người kia nếm mùi vị phản bội, chịu nỗi khổ đau đớn mất đi người thân. Cậu nên hiểu, hồn ma sinh ra bởi chấp niệm. Sinh ra chấp niệm dễ dàng nhất chính là sự thù hận và thống khổ. Xem như là đánh bậy đánh bạ, nhưng trong phủ của hắn đã xuất hiện vài ác ma. Có điều, hoàn cảnh lúc đó, số mệnh của con cháu hoàng gia đều sẽ liên quan tới vận nước. Hắn lúc ấy có long khí hộ thân. Dù không phải long khí chính, nhưng cũng đủ bảo đảm tính mạng cho hắn.”

Tôi nghe mà ngơ ngác, cảm thấy như đang nghe chuyện cổ đại.

“Sau đó có một lần, khi hắn đặt bẫy nô tỳ, thì người đó nổi dậy công kích, chém trúng hắn một đao. Với hoàn cảnh chữa bệnh lúc đó thì hắn chịu đựng mấy ngày đau đớn, cuối cùng chết đi. Sau khi chết, hắn trở thành ma, so với mấy con ma trong phủ thì hắn còn ác độc và lợi hại hơn.” Ngô Linh lạnh nhạt nói, “Người đời sau đoán rằng, trong đó có một nguyên nhân là do hắn bạo ngược tàn nhẫn, tâm tính giống như một con ma; còn một nguyên nhân khác, có thể là lúc hắn bị thương nặng nằm trên giường, mấy ngày đó chịu đủ sự tra tấn, do đó giảm bớt sự thù hận của những con ác ma bị giết, khi hắn vừa chết, thì oán khí trên mấy con ma đó mất dần, tâm nguyện đã thành, nên có thể đi đầu thai. Đối với ma mà nói, đây chính là thực lực yếu đi. Hai nguyên nhân đó chồng lên nhau, khiến thực lực của hắn nghiền ép những ác ma kia, rồi ăn hết chúng.”

Tôi nghĩ đến những con ma chị Hắc nuôi đã ăn đồng loại của mình như thế nào, người tôi không tự chủ được nổi hết cả da gà.

“Hắn tồn tại dưới hình hài một con ma. Con trai của hắn kế thừa vị trí của hắn ở thế gian, cũng kế thừa luôn sở thích của hắn. Điều này đồng nghĩa với việc không ngừng cung cấp những con ma khác làm lương thực cho hắn. Đến đời cháu của hắn kế nhiệm, năng lực của hắn đã vựơt qua những con ma bình thường, tự mình hiện hình đi tìm đứa cháu. Cháu của hắn không có hứng thú với chuyện ngược đãi nô bộc. Nhưng hắn lại hiện thân bắt đứa cháu phải cung cấp hồn ma để nuôi hắn, đứa cháu chỉ đành nghe theo. Có một rồi có hai, chuyện này đã tạo thành truyền thống của gia đình hắn. Có thể là trong đám nô bộc bị ngược đãi rồi giết hại trong đời của cháu hắn, cũng có thể là đời của chắt hắn đã xuất hiện một nhân vật mạnh mẽ, không giống với những con ma khác. Theo điều tra trước mắt thì không thể xác định, phái Ngũ Sắc cũng không thể tự mình giải thích rõ, là người đó khi còn sống đã có năng lực, hay do ngày sinh tháng đẻ hoặc những mặt khác của người đó có chút đặc biệt. Tóm lại, người kia chết rồi biến thành ác ma, không bị ăn, ngược lại còn ăn đối phương. Chuyện xảy ra sau đó cũng kì lạ, theo cách nói hiện đại thì là hai hồn ma đó đã xảy ra phản ứng hóa học gì đó. Con ma kia và người giết nó như có một mối liên hệ nào đó. Có thể là phản ứng huyết mạch, cũng có tin đồn là bọn họ mời một cao nhân đến, muốn tiêu diệt con ma kia, hoặc là nuôi dưỡng con ma kia… Vì thời gian đã rất lâu, cũng không có ghi chép gì để lại, nên bây giờ không còn biết chân tướng như thế nào nữa.”

Tôi hỏi: “Nhà bọn họ vì vậy mà bắt đầu nuôi ma sao?”

“Gần như là như vậy. Môn phái mà bọn họ nói kỳ thực chỉ là gia truyền, hơn nữa là một mạch đơn truyền, chỉ có gia chủ mới có thể kế thừa những con ma liên quan với họ. Những người khác trong môn phái đều là nô bộc, giúp đỡ gia chủ đặt bẫy, hành hình những người khác. Rồi sau đó, kết hợp với những cách nuôi ma của những môn phái khác, họ có thể thu được những con ma từ nhiều nơi khác. Chủ yếu vẫn là người trong gia tộc của họ. Đến khi vương triều diệt vong, gia tộc họ không còn là người của hoàng thất nữa, họ liền lập thành môn phái, bắt những nô bộc phía dưới phân chia trách nhiệm và công việc ra, cung cấp hồn ma cho họ. Sau khi bước vào thời hiện đại, nô bộc không còn, những người trong môn phái chủ yếu chỉ là quan hệ hợp tác. Mà chính bọn họ, phải dựa vào việc nuôi ma, giết người, nguyền rủa. Họ cũng có thể coi là đã gia nhập vào giới quái dị, học một ít phép thuật, nguyền rủa, cùng một số người trong nghề cấu kết với nhau, hỗ trợ cùng có lợi. Gần như là vậy.” Ngô Linh nói: “Cậu thấy trên người người phụ nữ đó có ánh sáng đỏ, có nghĩa là những con ma cô ta nuôi không có gì đặc biệt. Có một người lợi hại nhất phái Ngũ Sắc, trên người không có một chút âm khí, cũng không có điều gì dị thường. Lúc đó hắn đã gây ra không ít chuyện trong giới quái dị. Các vị tiền bối trong giới muốn bắt những tên ác độc nuôi ma, nhưng không thể tìm được, ngược lại khiến cho những thiên sư nuôi ma bình thường bị vu cáo hãm hại, bị đuổi giết. Sau đó phái Ngũ Sắc có thêm tên là phái Vô Sắc. Có điều, sau lần truy quét kia, nguyên khí của phái Ngũ Sắc cũng bị thương nặng, rất lâu sau đó cũng không còn nghe nói gì đến bọn họ.”

Tôi nghĩ đến chị Hắc, trong lòng tức giận.

“Nói như vậy, giới quái dị có quản những chuyện như thế này? Nếu vậy, chị Hắc, còn có Mạc Hiểu Linh…” Tôi hỏi.

“Nếu đã biết thì nhất định sẽ có người quản lý. Người có tinh thần trọng nghĩa kỳ thực không ít. Hơn nữa, hiện tại vào lúc này, bọn họ sẽ không cho phép có người tạo ra hồn ma mới, gây thêm phiền phức cho họ.” Ngô Linh nói.

Nghe cô ấy nói như vậy, tôi mới an lòng.

“Thầy Bói mà cậu kể có chút thú vị. Trước đây tôi chưa từng nghe nói có người như vậy.” Ngô Linh bỗng nhiên nói: “Tôi sẽ dò hỏi thử xem, để Nam Cung đi điều tra.”

Năng lực của Thầy Bói không chừng có tác dụng không nhỏ với cục diện hiện tại. Nam Cung Diệu tuy có thể đoán trước tương lai, nhưng tác dụng phụ quá lớn, không dễ dàng sử dụng. Năng lực của Thầy Bói hình như không bị hạn chế. Nhưng năng lực chính là năng lực, nhất định sẽ có tác dụng phụ.

Tôi nhớ lại phản ứng của Thầy Bói khi bói ra một kết quả không tốt cho Kim San San, có chút lo lắng.

Tôi hỏi Ngô linh: “Cô biết bài Tarot không?”

“Ừ.” Ngô Linh hời hợt.

Tôi cũng không rõ cô ấy hiểu bao nhiêu, chỉ đem kết quả mà Thầy Bói bói ra nói lại với cô ấy.

Nhớ về những lá bài Tarot kia đối với tôi mà nói hơi vất vả. Mỗi một lá Tarot đối với tôi đều là đơn lẻ, ký ức đối với chúng cũng trở nên vụn vặt, phải cố nhớ lại. Lúc ấy tôi không cố ý học thuộc, thì bây giờ chỉ có thể liều mạng nhớ lại.

“… Ace of Wands, anh ta rút được chính là Knight of Wands, còn có ba tấm không mở ra, một tấm Ace, hai tấm khác là con số…” Tôi nhớ lại: “Là số III và số VIII!”

“Bốn tấm bài này đại diện cho chuyến đi.” Ngô Linh nói.

Tôi giật mình: “Chỉ là chuyến đi? Anh ta đã nói, anh ta sẽ giúp Kim San San…”

Cũng chỉ là nói thôi sao?

Tôi hơi thất vọng, nhưng cảm thấy cũng là trong dự đoán.
Bình Luận (0)
Comment