Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1298

Tôi không có lập trường chỉ trích Thầy Bói. Vì chính tôi cũng không thể giúp Kim San San.

Trong cảnh mộng không giúp đỡ là bởi vì tôi có rất nhiều lo ngại. Và khi cảnh mộng kết thúc, thì tôi đã không thể làm được gì rồi. Kim San San đã được nhóm Ngô Linh giải quyết, bạn trai của cô ta là Ngô Tập Nhân cũng bị cô ta giết chết, bị thi biến, cũng có kết cục giống cô ta.

Chuyện này đã kết thúc hoàn toàn.

Nếu nói vì Kim San San báo thù, thì cũng không tới phiên tôi. Ngô Linh đã biết tình hình cụ thể, tự nhiên sẽ liên hệ với người trong giới quái dị, bảo người đi xử lý chị Hắc và Mạc Hiểu Linh.

Nói thật, tôi có chút hoài nghi là hai người kia còn sống hay không. Cái nông trường bỏ hoang kia không phải dễ dàng mà thoát ra được.

Tôi nói chuyện điện thoại với Ngô Linh rất lâu, bị muộn giờ làm rồi.

Hôm nay không phải đi thôn Sáu Công Nông. Phòng Di dời mở cuộc họp, muốn bố trí một số công việc cho giai đoạn tiếp theo.

Công việc tiếp theo vẫn là bỏ phiếu. Phương án bồi thường di dời sau khi trải qua vòng bỏ phiếu và sửa chữa lần thứ nhất, ra bản thứ hai, rồi tiếp tục bỏ phiếu, sửa chữa, cho đến khi có một phương án nào đó đạt tiêu chuẩn, là có thể bắt đầu ký kết chính thức.

Chúng tôi mỗi tổ đều lấy được phương án bồi thường khác nhau. Dựa theo khu vực của người có quyền tài sản, in phiếu giấy, bố trí hòm bỏ phiếu.

Hôm đó bận rộn đến mức tôi không thể nghĩ đến những chuyện khác.

Vào bữa ăn trưa, tôi kể với nhóm Tí Còi về nội dung cảnh mộng hôm qua.

Quách Ngọc Khiết là người rất trọng nghĩa, vô cùng khinh thường, căm ghét hành vi của chị Hắc và Mạc Hiểu Linh.

Có điều trong chuyện này, cô ấy cũng không nhúng tay vào. Không thể nào để Nam Cung Diệu điều tra vị trí hai người họ, rồi lại để cho Quách Ngọc Khiết đi đánh một trận được.

Tí Còi thì cảm khái.

Phương pháp của chị Hắc thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị. Ai biết là mình có kẻ thù hay không, có đụng đến người nhỏ mọn rồi trên đường nhìn thấy quầy hàng đánh tiểu nhân, liền tiêu 20 tệ để cho tâm trạng mình dễ chịu một chút? Nếu gặp phải chuyện như vậy, thì cũng không biết tìm đâu nói lý.

Mọi người chỉ có thể tự cầu phúc, mong mỏi những người trong giới quái dị sớm tiêu diệt tận gốc những người ác độc như chị Hắc.

“Tôi cảm thấy, nếu không phải thế giới đang chuyển biến xấu, thì bọn họ có lẽ sẽ vui vẻ hợp tác cùng loại người đó đấy.” Tí Còi đối với giới quái dị không có lòng tin: “Thế giới chuyển biến xấu nhanh như vậy, khẳng định còn có ‘công lao’ của bọn họ.”

Suy nghĩ này cũng không thể nói là tưởng tượng vô căn cứ.

Tôi tan ca về nhà, cùng cha mẹ ăn cơm tối.

Mẹ tôi nhìn chỗ ngồi hàng ngày của em gái, nét mặt cô đơn và buồn bã.

Ăn cơm xong, mẹ tôi liền gọi điện thoại cho em gái.

Mặc dù đến chủ nhật là gặp được, nhưng có thể do con gái lần đầu tiên xa nhà lâu như vậy, nên mẹ tôi vẫn chưa quen được.

Tôi cũng nói vài câu với em gái. Em gái cười hì hì, xem ra nó thích ứng với trường học rất nhanh.

Điện thoại di động của tôi vang lên. Rất bất ngờ, là Ngô Linh gọi điện thoại tới.

Ngô Linh nói: “Nam Cung vừa điều tra được. Chị Hắc, chính là Đường Oanh, cô ta đã chết hơn một năm trước rồi.”

Tôi càng ngạc nhiên: “Chết rồi?”

“Đúng vậy. Mạc Hiểu Linh cũng chết trong khoảng thời gian đó.” Ngô Linh nói tiếp: “Đường Oanh là do bệnh chết, Mạc Hiểu Linh là tự sát.”

Tôi hoảng hốt: “Bệnh chết? Tự sát?”

Tôi nghĩ mãi không thông.

“Nam Cung tra được bệnh án của Đường Oanh, là bệnh về tim mạch. Nhưng theo suy đoán của tôi, cô ta là bị cắn trả mãnh liệt, cơ thể bị sụp đổ, mới chết nhanh như vậy.” Ngô Linh giải thích: “Nông trường bỏ hoang kia không phải là nơi có thể tùy tiện rời khỏi. Điểm này, trước đó nghe cậu nói tôi đã cảm thấy kì lạ rồi. Kim San San không đuổi theo họ, nhưng có thể hai người bọn họ trong lúc chạy trốn đã đụng phải một con cương thi khác. Chúng tôi lần đó đi nông trường bỏ hoang không gặp phải cương thi khác, có lẽ còn có con cương thi khác ngoài Kim San San nhưng đã bị Đường Oanh giải quyết. Cô ta vì chuyện này mà phải trả giá nặng nề.”

Tôi chần chờ nói: “Nông trường đó, còn có cương thi khác sao?”

“Nơi đó biến thành như vậy ắt hẳn phải có nguyên nhân. Năm ấy chúng tôi đã hoàn toàn xử lý vùng đó rồi. Cho dù có sót lại thì cũng không thể trong thời gian mười năm đã biến thành hiện trạng này được. Khả năng có người đi nhầm vào trong đó bị khắc chết, biến thành cương thi; hoặc có thể có người chết được mai táng ở khu vực này, rồi biến thành cương thi. Bởi vì chuyện đã qua, cậu cũng không mơ thấy nên tôi không thể đưa ra một đáp án chính xác trăm phần trăm được.” Ngô Linh ngập ngừng: “Hai người đó cũng đã chết rồi, tối hôm nay nói không chừng cậu sẽ mơ thấy bọn họ.”

Nếu như hai người họ đích thật là chết rồi, thì thật sự có khả năng này.

Chỉ là tôi dùng năng lực liên tục mấy ngày, không biết có thể gánh nổi không.

Tôi tắt điện thoại, tối nay tắm rửa sớm, rồi nằm trên giường ngủ.

Tôi dùng hết sức thả lỏng bộ não của mình, không nghĩ đến chị Hắc và Mạc Hiểu Linh nữa. Vừa bắt đầu tôi không ngủ ngay, sau khi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi cũng không nằm mơ.

Đến khi ý thức tôi tỉnh lại, tôi phát hiện xung quanh là một màu tối đen.

Tôi muốn tìm điện thoại di động để nhìn thời gian. Tôi rất ít khi tỉnh vào giữa đêm, có điều, tối hôm nay đúng là tôi đã ngủ rất sớm.

Tôi duỗi tay ra nhưng không tìm thấy gì cả.

Đúng lúc tôi đang nghi ngờ, thì cảm nhận được sự đau đớn và hoảng sợ.

Hai loại cảm giác này không phải là của tôi.

Tôi nghe được tiếng thở dốc của phụ nữ, không chỉ là một người.

Tiếng bước chân chạy trốn, tiếng xào xạc của cỏ dại…

“Á!” Một tiếng thét chói tai!

“Đây đều là cái quỷ quái gì vậy!” Tiếng chửi rủa.

Giọng nói này rất quen thuộc.

Đêm qua tôi vừa mới nghe được giọng nói này.

Chị Hắc.

Trong lòng tôi giật thót lên, muốn di chuyển cơ thể, tách khỏi chị Hắc.

Nhưng tôi phát hiện, sau khi tự mình di chuyển, thì cũng không thể mở mắt ra.

Không, tôi thật sự đã mở mắt ra, tôi đang trợn tròn mắt, nhưng cái gì tôi cũng không nhìn thấy.

Con mắt rất đau. Không phải con mắt của tôi, mà là của Mạc Hiểu Linh.

Âm thanh gào thét kỳ quái truyền đến. Âm thanh đó không phải của con người. Tôi cảm nhận được hơi thở không lành, còn cảm nhận được âm khí.

Tôi cố gắng buông thả ý thức, sau khi kết nối cảm giác với Mạc Hiểu Linh, tôi biết được Mạc Hiểu Linh đang nắm lấy cánh tay chị Hắc. Cô ta rất hoảng loạn, rất sợ hãi, những cảm giác đó đã nuốt chửng cô ta.

Con mắt của cô ta rất đau, căn bản không thể nhìn thấy gì.

Không biết có phải do cảm giác này của cô ta quá mãnh liệt hay không mà dẫn đến tôi lúc này cũng không nhìn thấy cái gì.

Tôi chỉ có thể nghe được âm thanh và tiếng thở không thuộc về mình, còn có những hơi thở hỗn loạn kia.

Chị Hắc hẳn là đang thao túng hồn ma đọ sức cùng cương thi.

Ngô Linh không đoán sai, chỗ này không chỉ có mỗi cương thi Kim San San.

Chị Hắc lại mắng một tiếng.

Mạc Hiểu Linh không thể nhìn thấy gì, liền nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì? Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Có máu tươi như nước mắt, trào ra từ mắt của Mạc Hiểu Linh.

“Là tử thi, là cương thi! Chỗ này… Có người luyện thi… Có người ở nơi này luyện thi thể.” Giọng chị Hắc run rẩy: “Làm sao mà thời này còn có người luyện thi? Môn phái này đáng lẽ đã bị tiêu diệt mới đúng!”

“Cái gì? Tiêu diệt cái gì?” Mạc Hiểu Linh rõ ràng là đã mất hồn mất vía.

Chị Hắc không để ý tới cô ta, lầm bầm nói một mình: “Không thể nào, không thể có người luyện thi. Đã là năm nào rồi… Thứ này không giống ma, sao có thể không bị người khác phát hiện…”

Tôi cảm giác được Mạc Hiểu Linh bị lôi một cái, lảo đảo một hồi thì hốt hoảng ổn định lại.

“Chị Hắc!” Mạc Hiểu Linh hét lên.

“Con mẹ nó, cô câm miệng! Cô muốn đi theo tôi thì câm miệng! Bám sát theo!”

“Tôi không nhìn thấy gì cả!”

“Không nhìn thấy cũng phải đuổi theo! Mẹ kiếp… Nếu không phải vì năng lực của cô….”

Giọng của chị Hắc rất nhanh bị một tiếng gào bao trùm.

Chị Hắc lôi Mạc Hiểu Linh đi, Mạc Hiểu Linh hoảng sợ, chỉ có thể giữ lấy cọng cỏ cứu mạng mỏng manh này.

Cơ thể của tôi cũng bị lôi về phía trước.

Tôi phát hiện, phạm vi hoạt dộng của mình bị thu nhỏ, chỉ có thể hoạt động ở gần Mạc Hiểu Linh thôi.

Chị Hắc rên lên một tiếng, ọe một cái, hình như nôn ra máu.

“Này, cô có cách gì hay không?” Chị Hắc đã đến mức bệnh nặng tìm loạn thầy chữa rồi.

Mạc Hiểu Linh run rẩy: “Không có. Cô biết năng lực của tôi mà…”

“Chết tiệt… Chết tiệt…” Chị Hắc mắng: “Đây là con cuối cùng rồi, đây là một con cuối cùng…”

Lúc lời nói của cô ta vừa dứt, tôi cảm nhận được một luồng âm khí.
Bình Luận (0)
Comment