Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1301

Trên ghế phụ vang lên tiếng quần áo ma sát, chắc là chị Hắc đổi tư thế ngồi.

Giọng của cô ta trở nên lạnh lùng: “Cô bói chuyện gì?”

“Chuyện hồi đầu năm, cũng chỉ là bói lộ trình trong một năm bình thường thôi. Cô chẳng phải cũng đã nhờ cậu ta bói rất nhiều lần đó sao?” Mạc Hiểu Linh gắt gỏng: “Chúng ta đều đã từng bói hết mà!”

Trong xe bây giờ chỉ còn lại tiếng hô hấp nặng nề của Mạc Hiểu Linh.

Có một người bói toán rất chuẩn trong nhóm, đương nhiên là họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Thầy Bói cũng rất thích bói cho người khác. Anh ta luôn mày mò với bộ bài tarot của mình.

Mạc Hiểu Linh nói tiếp: “Cậu ta bói ra tôi sẽ gặp trở ngại ở hướng Tây. Lúc đó công ty cũng đang tiến hành khảo sát nông trường này, lúc đó ông chủ hết sức chú trọng, toàn bộ công ty đều bận rộn với chuyện này, liên tục tăng ca… Mà vừa khéo, chỗ này nằm ở mé Tây xa nhất của Dân Khánh. Tôi luôn cho rằng là…”

Mạc Hiểu Linh cảm thấy đau đầu.

Đoán lộ trình bao giờ cũng phải căn cứ vào một khoảng thời gian để bói.

Nhờ có năng lực, nên Thầy Bói không chỉ đoán rất chuẩn xác, mà còn tỉ mỉ nữa. Bảo là đoán lộ trình trong một năm, kết quả là cả tình hình của một năm. Mỗi tháng họ đều bói qua và cũng rất chuẩn xác.

Cho nên, mỗi khi gặp trục trặc trong công việc thường nhật, Mạc Hiểu Linh đều xem đó là ứng nghiệm của quẻ bói mà Thầy Bói đã xem giùm. Không ngờ năm nay vẫn chưa qua hết, mà giờ lại đã xảy ra chuyện.

Nói ra thì nếu không phải có việc bói lộ trình, thì Mạc Hiểu Linh đã không có ấn tượng sâu sắc đến thế với nông trường bỏ hoang, càng không thể nào vừa bàn đến chuyện vứt xác, cô ta liền liên tưởng đến một “địa điểm tốt” như khu nông trường này.

Trong những quẻ bói của Thầy Bói cũng ít khi ra quẻ xấu. Họ đã nhờ Thầy Bói xem cho rất nhiều lần, 90% đều cho ra kết quả tốt và chính xác là sự tình diễn ra sau đó cũng rất tốt đẹp. Còn những lần cho ra kết quả tệ hại, đều trở thành những ấn tượng không thể quên. Dù chỉ là những chuyện linh tinh như đi đường vấp cục đá, uống trà bị sặc thì cũng đều trở thành ấn tượng rất sâu sắc.

Tâm trạng của Mạc Hiểu Linh đang rất phiền muộn: “Lẽ nào cậu ta cố tình?”

“Cậu ta không thể nào làm giả kết quả của quẻ bói được đâu.” Chị Hắc nói một câu công bằng: “Chỉ là bị cậu ta bói ra thôi.”

Cô ta nói vậy, nhưng Mạc Hiểu Linh cũng không hề phản đối.

Vì bản thân cô ta cũng là người có năng lực, nên rất rõ, lắm lúc năng lực của người có năng lực đều là “thân bất do kỉ”.

Hai người họ không nói gì với nhau nữa.

Và Mạc Hiểu Linh lại bắt đầu giết người tiếp.

Đến lúc có người chạy đến đỗ xe ngay bên cạnh họ, Mạc Hiểu Linh mới dừng lại hành động của mình.

Người đàn ông vừa đến có giọng nói rất thô nặng: “Cô làm cái gì mà ra nông nỗi này vậy?”

Giọng điệu quen thuộc này khiến Mạc Hiểu Linh muốn quay qua nhìn chị Hắc, nhưng cô ta không nhìn thấy gì.

“Đưa chúng tôi đến chỗ của cụ Mã trước đi.” Chị Hắc ra lệnh.

Cửa xe bên chị Hắc được mở ra, tiếng đi đường vang lên, lát sau cửa bên Mạc Hiểu Linh được mở ra.

Một luồng hương thơm xộc vào mũi của Mạc Hiểu Linh, rất nồng.

Cô ta được người ta dìu lên một chiếc xe khác.

Trên xe này thoảng mùi tanh của máu, có cả mùi thối, tất cả hòa lẫn với hương nước hoa rẻ tiền, tạo thành một thứ mùi rất khó chịu.

Mạc Hiểu Linh khẽ chau mày.

Người đó hình như đã nhận ra, nói: “Thật ngại quá, đây là xe chở thịt, nên có mùi rất khó chịu.”

Mạc Hiểu Linh nhớ đến thân phận của chị Hắc.

Chị Hắc lên tiếng ngay: “Có vài loại phép thuật cần đến một lượng máu rất lớn.”

“Cô mở à?” Mạc Hiểu Linh hỏi.

“Nghề tay trái thôi.” Chị Hắc thừa nhận.

Mạc Hiểu Linh im lặng, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nghề tay trái của chị Hắc xem ra không chỉ là chăn nuôi, giết mổ và vận chuyển hàng.

Chiếc xe di chuyển ổn định một thời gian rất dài mới hoàn toàn dừng lại.

Người đàn ông lần lượt dìu hai người họ vào một tòa nhà nhỏ.

Mạc Hiểu Linh có thể cảm nhận được, nơi đây chật chội, có tán cây che phủ, không khí xung quanh ẩm ướt lạnh lẽo. Nhưng nếu chỉ cảm nhận được nhiêu đó thì hoàn toàn không thể nào xác định được đây là đâu. Lúc đi vào nhà phải đi qua bậc cửa, đi thêm một đoạn nữa để lên cầu thang, rồi đi vào một gian phòng cũng có bậc cửa.

Nghe tiếng sàn gỗ và cầu thang gỗ thì nơi đây có lẽ là một tòa kiến trúc cổ, hoặc ít ra cũng là một kiến trúc không theo phong cách hiện đại.

Mạc Hiểu Linh được đỡ ngồi xuống.

Trong phòng đang có tiếng người, hình như là một bà cụ đang niệm chú, âm thanh xì xà xì xầm càng khiến người cảm thấy kì lạ.

Không gian ẩm ướt đã trở nên nóng bức, tiếng niệm chú cũng khiến người ta khó chịu.

Đột nhiên, có ai đó đang nhảy lên.

Giọng niệm chú của bà lão vút cao, hệt như mấy phụ nữ chua ngoa đang chửi đổng ngoài đường.

Bà cụ vừa niệm chú vừa nhảy đồng, làm sàn gỗ yếu ớt phát ra âm thanh đùng đùng, khiến cho người ta sợ không biết sàn có bị sập hay không.

Mạc Hiểu Linh không thấy gì, tâm tình lên xuống phập phồng cùng với tiếng niệm chú và tiếng sàn gỗ. Cô ta đã nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của chị Hắc.

Giọng của bà cụ hệt như một chiếc xe đang leo đèo, lên đến đỉnh thì đột ngột lao xuống, trở nên vừa khàn vừa nhỏ.

Tiếng gào thét của chị Hắc cao hơn.

Bà cụ không nhảy đồng nữa, nhưng tiếng gào của chị Hắc lại khiến cả căn phòng rung lên.

Tôi chợt cảm nhận được âm khí xông lên trời, không khỏi quay qua phía tỏa ra âm khí và cũng chính là hướng mà tiếng la của chị Hắc đang truyền lại.

Chị Hắc thở dốc từng hơi, chốc chốc lại rên rỉ đau đớn.

Bà cụ lúc này đã im tiếng.

Đến lúc chị Hắc không còn kêu rên thì căn phòng cũng yên tĩnh trở lại.

Mạc Hiểu Linh chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Cô ta có thể cảm nhận được tình huống của một số người. Họ đều là những người đã thông qua cô ta mà nhìn thấy cảnh tượng tử vong.

Loại cảm giác này phần lớn thời gian là không có tác dụng gì, chỉ khi sinh mạng của những người đó yếu ớt nhất, thì Mạc Hiểu Linh mới có thể cảm nhận được. Đây là sự nhắc nhở của năng lực, báo cho cô ta biết những người này sắp không xong rồi, nên phải nhanh tay mà tận dụng phế phẩm.

Trạng thái vừa rồi của chị Hắc hình như là sắp chết đến nơi rồi.

Trong đầu Mạc Hiểu Linh đã trào ra ý định muốn giết chết chị Hắc. Nhưng cô ta lại thật sự rất sợ chị Hắc chết lúc này.

Chị Hắc đã đưa cô ta đến đây, một nơi hoàn toàn xa lạ, mà mắt cô ta thì đã không còn thấy gì nữa. Lúc này mà mất đi chị Hắc, thì sẽ rắc rối to cho cô ta.

May sao, chị Hắc đã vớt vát lại một chút sức sống.

Cảm giác vừa rồi đã tan biến, nhưng vẫn có chỗ nào đó không đúng lắm.

Giọng nói của người đàn ông kia vang lên: “Cụ Mã, chị Hắc sao rồi?”

“Không chết đâu, cứ vậy đã.” Giọng nói khàn khàn của bà cụ cất lên.

Có tiếng bước chân đang từ từ đến gần Mạc Hiểu Linh, khiến cô ta ngay lập tức nâng cao cảnh giác.

Một bàn tay nhăn nheo đặt lên trên vùng mắt của Mạc Hiểu Linh, khiến cô ta giật nảy người, định né tránh.

“Ồ.” Bà cụ trầm ngâm: “Hết cứu.”

Mạc Hiểu Linh hoảng vía: “Cụ mã, cụ nói sao?”

“Tôi nói cô hết cứu rồi.” Bà cụ lặp lại.

Mạc Hiểu Linh chụp lấy cánh tay đang định rút lại của bà cụ: “Hết cứu? Tôi chỉ…”

“Bị ngoại thương thì có thể đến bệnh viện chữa, chứ oán khí vào người thì hết cứu.” Bà cụ giải thích cặn kẽ hơn và cũng không vội rụt tay lại.

Trong lòng Mạc Hiểu Linh đang rối như tơ vò, dù đã có dự đoán từ trước, nhưng khi thật sự nghe thấy cái kết quả này, cô ta vẫn không khỏi run rẩy.

Cụ Mã định rút tay lại.

Mạc Hiểu Linh cảm nhận được nguồn lực ấy, vội ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn vào mặt bà cụ.

Trước mắt tôi chợt hiện ra một chuỗi hình ảnh.

Cụ Mã vừa hoảng vừa giận la lên: “Cô làm gì vậy?!”

Con đường lớn trong đêm đen như mực, chỉ có ánh sáng của đèn xe. Trong ánh sáng, thình lình hiện ra xác của một chiếc xe, tai nạn thảm khốc đã xảy ra.

Sau cú va chạm như trời giáng và tiếng động to lớn vang lên, đám âm khí đang sợ kia rúng động một chút, rồi yên tĩnh trở lại.

Quốc lộ Quảng Nguyên là nơi có âm khí đậm đặc nhất mà Mạc Hiểu Linh đã từng thấy, còn là nơi có nhiều hiện trường tử vong nhất và cũng là nơi cô ta phải gánh chịu nặng nề nhất.

Cụ Mã giằng mạnh tay ra, khiến Mạc Hiểu Linh ngã xuống sàn.

Mạc Hiểu Linh ra tay nhanh như chớp, hướng ngã xuống cũng đã có tính toán từ trước, chớp mắt đã chụp lấy người đàn ông từ lúc đầu đã đứng bên cạnh cô ta.

Cảnh tượng tai nạn giao thông lại hiện ra trong đầu Mạc Hiểu Linh.

Người đàn ông hình như vẫn đang ngớ ra, ngay sau đó thì hô hấp trở nên nặng nề.

“Bịch”, Mạc Hiểu Linh bị đá vào ngực một cú, lăn quay ra sàn.

“Ha ha…” Cách đó không xa, tiếng cười của chị Hắc đã vang lên: “Cô ta đã tóm được các người rồi… Vậy là bây giờ, chúng ta đều đã ngồi chung một thuyền.”

Căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, khiến người ta có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két.

Mạc Hiểu Linh thở hồng hộc, ôm lấy vùng ngực, ngồi dậy trên sàn nhà.

“Chúng ta bây giờ đã cùng chung một thuyền. Các người phải biết thời thế. Năng lực của tôi có thể giết chết các người. Nếu tôi chết thì các người cũng sẽ chết.” Mạc Hiểu Linh lạnh lùng nói.

Cô ta chỉ nhìn thấy bóng tối.

Cô ta không muốn chết, nên đã chuẩn bị kĩ càng cho cái chết.

Từ rất lâu, cô ta đã có sẵn sự chuẩn bị này. Kết giao với Thầy Bói để cô ta đỡ lo lắng hơn. Cô ta cực kì “siêng năng” xem bói, chỉ cần không bói ra cái chết của mình, thì cô ta có thể chậm rãi lợi dụng những người này để san sẻ tác dụng phụ của năng lực mà không cần quá gấp gáp.

Bây giờ, cô ta lại phải giống như trước, gấp rút tăng tốc.

Tôi thấy, bây giờ Mạc Hiểu Linh hệt như một con thú hoang đã bị dồn vào đường cùng, sẵn sàng xé nát mọi sinh vật trước mặt mình.

Cái này không chỉ đơn thuần là do mù lòa mà ra.

Nhưng tôi không tìm ra câu trả lời từ trong ý thức của Mạc Hiểu Linh.

Mạc Hiểu Linh thở hắt ra một hơi, vùng ngực đang vô cùng đau đớn, có lẽ bị gãy xương sườn rồi.

“Đưa tôi đến bệnh viện.” Mạc Hiểu Linh ra lệnh.
Bình Luận (0)
Comment