Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1302

Mạc Hiểu Linh không hề giải thích năng lực của mình cho cụ Mã và người đàn ông nghe. Nhưng không cần Mạc Hiểu Linh nói, thì hai người kia cũng đã tin là cô ta có thể giết chết mình thật và cũng tin là nếu cô ta chết, thì mình cũng đừng hòng mà sống sót.

Hai người họ vừa tức tối, vừa đưa chị Hắc và Mạc Hiểu Linh trở lại chiếc xe đầy mùi kia.

Chiếc xe lăn bánh, chạy đến bệnh viện gần nhất.

Sau khi xuống xe, người đàn ông vào nhờ người trong bệnh viện cho mượn xe lăn trước, rồi đẩy hai người kia vào. Y tá đi cùng vô cùng kinh ngạc, hỏi thăm hai người họ đã gặp phải chuyện gì. Và hiển nhiên là họ chẳng thể nói thật, chỉ bảo là gặp phải thú dữ, bị cào trúng.

Mạc Hiểu Linh chẳng thấy gì cả và tôi cũng vậy, chỉ có thể nghe thấy những âm thanh hỗn tạp trong bệnh viện, rồi chờ đợi hai người họ được tiếp nhận vào khám và điều trị. Còn chuyện bệnh viện có tin lời họ nói hay không, thì Mạc Hiểu Linh cũng chẳng bận lòng nữa.

Mí mắt của Mạc Hiểu Linh được vạch lên, vết thương trên tròng mắt đau rát. Dù đang mở mắt, nhưng trước mặt cô ta vẫn tối đen. Bác sĩ có hỏi mấy câu, nhưng câu trả lời của Mạc Hiểu Linh vẫn chỉ là chẳng thấy gì cả.

Sau đó, sơ cứu vết thương xong, thì cô ta được đưa đi làm các xét nghiệm khác.

Chị Hắc và Mạc Hiểu Linh tách nhau ra, người đẩy xe cho cô ta là cụ Mã. Bà cụ im lặng suốt và cũng đi rất chậm.

Hai mắt của Mạc Hiểu Linh đã nhắm lại, ngả người lên ghế xe lăn, vẫn tranh thủ từng phút từng giây giải quyết tai họa ngầm của tác dụng phụ.

Xe lăn khẽ lắc lư, hình như đã đi vào thang máy, không khí xung quanh càng ngột ngạt và khó thở hơn.

Có người đang khe khẽ nói chuyện riêng về việc đi thăm bệnh.

Thang máy dừng lại, có người đi ra.

Cửa thang máy đóng lại.

Cứ thế được mấy lần thì Mạc Hiểu Linh đã được đẩy ra khỏi thang máy, di chuyển thêm một đoạn thì vào phòng, được yêu cầu di chuyển đến giường bệnh.

Cụ Mã đương nhiên không hề chăm sóc chu đáo, ân cần cho Mạc Hiểu Linh, để cho cô ta tự mò mẫm mà leo lên giường, nằm xuống.

Có lẽ sắp chụp X-quang.

Tôi nghe thấy tiếng vận hành của máy móc, trên giường đang có thứ gì đó di chuyển.

Lát sau, bác sĩ thông báo đã xong, bảo Mạc Hiểu Linh xuống giường.

Cô ta lại tự mò mẫm leo xuống, trở lại xe lăn.

Xe lăn được đẩy ra hành lang.

Phải chờ để lấy kết quả. Có lẽ cụ Mã đang ngồi bên cạnh và cũng để cho Mạc Hiểu Linh ngồi lại chỗ này.

Trên hành lang đang rất yên tĩnh, đối diện có hai người đang thì thầm nói chuyện, hình như cũng đang chờ để lấy kết quả. Xa hơn một chút thì chỉ toàn là tạp âm, không nghe rõ nội dung.

Mạc Hiểu Linh ngồi im trên xe lăn, nhắm mắt lại.

Tôi đã không còn thấy tức giận nữa rồi, mà đã chuyển qua ớn lạnh.

Đến thời điểm hiện tại, Mạc Hiểu Linh đã giết chết bao nhiêu người, tôi vẫn không biết chính xác, nhưng tính sơ sơ thì ít nhất cũng đã hai mươi mạng rồi.

Qua kí ức của cô ta, tôi cũng đã biết được, những nhóm quái dị và diễn đàn quái dị mà cô ta đã trà trộn vào, không chỉ có một hai cái. Trong 30 năm, ít nhất là phân nửa thời gian, cô ta chỉ làm mỗi chuyện này. Do hợp tác với chị Hắc mà hai năm trở lại đây, cô ta cũng đã nhìn thấy nhiều hiện trường tử vong hơn. Toan tính của chị Hắc và năng lực của cô ta, có thể nói là đôi bên đều có lợi. Cô ta có thể kích động những cảm xúc tiêu cực từ các mục tiêu của chị Hắc, bất kể là sợ hãi, hận thù hay bản năng sinh tồn, đều sẽ khiến cho mục tiêu của chị Hắc trở thành nguyên liệu nuôi ma lợi hại hơn. Mà nguyên liệu được chị Hắc nuôi dưỡng nhiều năm cũng có thể gánh vác được nhiều hơn tác dụng phụ của hiện trường tử vong.

Ban đầu Mạc Hiểu Linh cứ ngỡ rằng, nếu hai người họ tiếp tục hợp tác như vậy trong thời gian dài, sẽ càng lúc càng gặt hái được nhiều lợi ích. Kim San San chẳng qua cũng chỉ là quả ngọt lớn nhất trong suốt quá trình này, khiến hai người họ “phát tài” trong hai ba năm, đợi chờ đợt khai trương lớn tiếp theo.

Nhưng không ngờ, trái ngọt mang tên Kim San San lại ẩn chứa bên trong chất kịch độc, đã dẫn đến một chuỗi hiệu ứng dây chuyền, bây giờ còn liên lụy đến hai người họ, gần như là chôn sống họ.

Mạc Hiểu Linh chỉ thoáng bừng lên lửa giận, nhưng nhanh chóng dằn nó xuống, dựa vào những mục tiêu đã chọn sẵn, giết từng người, từng người một.

Đột nhiên, Mạc Hiểu Linh nghe thấy tiếng động.

Bà cụ Mã đang ngồi bên cạnh đã động đậy.

Theo bản năng, Mạc Hiểu Linh quay qua nhìn.

Cô ta bị mù chưa được bao lâu, nên vẫn chưa quen với trạng thái này, thường xuyên dùng mắt để nhìn theo bản năng.

Tôi cũng vậy.

Vốn dĩ cứ ngỡ nhìn như thế thì sẽ chẳng thấy gì, không ngờ tôi do dựa vào đôi mắt của Mạc Hiểu Linh mà đã nhìn thấy được.

Tiếng bước chân vang lên, có một người phụ nữ đang chật vật chạy từ đầu mút dãy hành lang lại. Cô ta đang ôm lấy vùng bụng dưới, bên dưới còn có máu không ngừng men theo hai chân chảy xuống, rớt lách tách trên sàn gạch. Máu chảy không nhiều, chỉ có vài ba giọt. Sau khi chạy loạng choạng một lát, một tay cô ta cầm điện thoại, tay kia vịn vào vách, ngoái đầu nhìn lại rồi chạy tiếp.

Cô ta đang trốn chạy thứ gì đó.

Nhưng điều này không quan trọng.

Mạc Hiểu Linh ngớ ra vì bất ngờ.

Cô ta biết mình đang nhìn thấy hiện trường tử vong. Mà khi cô ta vừa nhận ra, thì tôi lập tức nhận được ý thức này của cô ta.

Hiện trường tử vong…

Vừa xem, tôi vừa cảm thấy quen quen.

Ý niệm này không phải của Mạc Hiểu Linh, mà là của tôi.

Vẻ mặt người phụ nữ đó rất thảm hại, đầu tóc rối bù, trên người đang mặc đồ bệnh nhân của bệnh viện.

Tôi đáng lẽ không quen người này, nhưng sao cứ thấy cô ta rất quen.

Tôi lập tức liên tưởng đến các bộ hồ sơ của Thanh Diệp, rồi nhớ lại những cảnh mộng mà tôi đã từng thấy.

Cảm thấy quen mắt mà lại không quen biết, thì chỉ có thể là người đã từng gặp trong hồ sơ và cảnh mộng mà thôi.

Tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời, thì người phụ nữ đó đã chạy đến trước mặt chúng tôi, vội vàng mở cửa cầu thang thoát hiểm ra, phóng xuống.

Cô ta định xuống lầu nhưng bị vấp, té nhào xuống cầu thang trước mặt, nhìn thôi là đã thấy đau điếng.

Người phụ nữ hít một hơi, vội vàng bật dậy.

Cô ta quỳ trên đất, máu ở bên dưới chảy ra xối xả, hơi giống bị xảy thai.

Tôi chỉ từng xem cảnh phụ nữ bị xảy thai trong phim, đạo diễn thường quay cảnh máu dưới hai chân diễn viên nữ để diễn tả chuyện này.

Nhưng với lượng máu như thế, thì người phụ nữ đang bị băng huyết chứ không phải chảy một hai giọt máu.

Cô ta hoảng sợ rên rỉ, trở người lại, nằm ngửa giữa cầu thang, sợ hãi nhìn phần bên dưới của mình.

Cô ta dùng đôi tay run rẩy tụt quần mình xuống. Với tư thế như vậy, vùng bên dưới của cô ta lồ lộ ra trước mặt tôi.

Tôi không kịp quay đi chỗ khác, trợn tròn hai con mắt lên.

Giữa hai chân người phụ nữ có thứ gì đó thò ra, dài mảnh khảnh và còn ngọ nguậy hệt như loài rắn.

Cái thứ ướt đẫm máu đó từ phần thân dưới của người phụ nữ chui ra ngoài.

Tôi dường như cũng có thể cảm nhận được một cơn đau đứt ruột đứt gan.

Người phụ nữ trông thấy cũng đờ mặt ra, thân thể run lẩy bẩy, không thể hét lên nổi mà chỉ nằm trên bậc tam cấp, co quắp người lại.

Cô ta vật vã cầm điện thoại lên gọi điện, giọng nói lại rất mờ nhạt.

Cảnh tượng tử vong mà Mạc Hiểu Linh nhìn thấy thường không được rõ ràng chi tiết, không giống cảnh mộng của tôi lắm.

Róc rách, róc rách…

Tốc độ máu chảy đã nhanh hơn, cái thứ kia cũng càng vùng vẫy khủng khiếp hơn.

Tôi nhận ra những thứ kia không phải rắn. Chúng thon nhọn hơn rắn, hơn nữa cũng không có đầu. Chúng trông giống giun hơn, hoặc giống một loại kí sinh trùng nào đó. Con đầu tiên chưa chui ra khỏi thân thể người phụ nữ hoàn toàn, thì con thứ hai, con thứ ba đã tranh nhau chui ra.

Người phụ nữ há to miệng, thở hắt ra từng cơn, vùng ngực nhấp nhô dữ dội rồi từ từ nằm im. Chiếc điện thoại rớt xuống cầu thang, lăn lông lốc trên bậc tam cấp.

Máu tươi bắn tung tóe, đám trùng cũng bị tống ra ngoài, dồn thành từng đống, từng đống trên cầu thang.

Mạc Hiểu Linh vừa buồn nôn vừa sợ hãi.

Một giây sau, người phụ nữ đã chết hẳn, nằm bất động trên bậc tam cấp. Những con trùng kia cũng chui vào vũng máu và biến mất.

Trước mắt Mạc Hiểu Linh đã sụp tối trở lại.

Tôi đã nhớ ra người phụ nữ đó là ai rồi.

Một người ủy thác trong hồ sơ “Nhiễm trùng đường tiết niệu”. Sau khi người phụ nữ đó chết, người của Thanh Diệp mới chạy đến nơi, chụp lại hiện trường.

Họ không tìm thấy mệnh trùng, lúc này thông qua đôi mắt của Mạc Hiểu Linh thì tôi đã nhìn thấy.

Cụ Mã đột nhiên chồm đến bên tai Mạc Hiểu Linh nói: “Trước mặt cô là nhà kho, tôi đã cảm nhận được không ít oán khí từ trong ấy, chắc là đã có người chết ở trong đó. Đúng không?”

Mạc Hiểu Linh không trả lời.

Cái mà cô ta nhìn thấy không phải nhà kho.

Người phụ nữ đó bị mệnh trùng giết chết trên cầu thang mới đúng.

Vậy là bệnh viện này đã từng sửa sang lại rồi sao?

Bất chợt tôi nhớ ra điều gì đó, nhưng ý niệm đó chỉ lóe lên rồi mất, tôi hoàn toàn không theo kịp.
Bình Luận (0)
Comment