Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1338

Trong đống hoang tàn, mảnh vảy Kỳ Lân đã biến mất, mà thay vào đó là đầu của một con thú một sừng.

Quái thú há rộng cái miệng đỏ lòm, bên trong miệng là cánh tay do âm khí cấu thành. Nối liền với đầu bên kia của cánh tay là ông từ.

Trong kẽ răng con quái thú vẫn còn có ngói vỡ, gạch nát rơi xuống.

Con quái thú này giống như mới từ địa ngục chui lên, mang theo dòng suối nóng của âm phủ, nhai ngấu hết đống đổ nát trên mặt đất vào trong bụng.

Âm khí tỏa ra từ trên người ông từ bị ngậm chặt cứng. Ông ta đã không vùng thoát nổi, cùng với động tác của quái thú, dần dần bị kéo xuống cái hố sâu hoắm trên mặt đất.

Trên màn hình lờ mờ, đất đá vụn trong miệng quái thú không bị nhai nát thì là đang phát ra ánh sáng chiếu xuyên qua kẽ răng. Lúc này mới nhận ra, trong miệng quái thú còn có một cái xác. Cái xác đó, chính là cái xác mà tôi đã nhìn thấy trong cảnh mộng. Cái xác đã bị hồn ma ông từ tóm được.

Lại một tiếng động rền trời nữa vang lên, quái thú, thi thể và cả hồn ma ông từ đều biến mất dưới mặt đất.

Một cột nước to lớn vọt lên cao, xõa tán ra như đám mây hình nấm, nhìn vô cùng hùng vĩ.

Ống kính lại rớt xuống.

Có lẽ Diệp Thanh và Lưu Miểu đang vội vàng mặc những thiết bị của bộ đồ lặn vào. Những thiết bị nặng nề của bồ đồ lặn, họ đều đã để lại ngay mép của hòn đảo.

Không biết họ có kịp thời mặc đồ lặn xong hay không, mà nước đã ào ạt tràn đến như thác đổ, nuốt chửng hết cả hai.

Hình ảnh trên màn hình trở nên vô cùng hỗn loạn. Bọt nước ào ạt hiện ra, lan tỏa khắp nơi. Những mảnh ngói vụn gạch vỡ của đống đổ nát kia đang cuộn trào trong lòng sông. Toàn bộ màn hình giống hệt một nồi lẩu, vô số thứ đang không ngừng cuộn trào trong nước.

Bóng dáng của Lưu Miểu chốc chốc lại hiện lên ở một góc của màn hình, rồi nhanh chóng bị nước cuốn trôi.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một cái xác lướt nhanh qua màn hình.

Xác chết đó đã thối rữa, làm lộ ra xương cốt bên trong.

Lại một cái xác khác lướt qua, nhưng đây đã là một bộ xương.

Những hình ảnh này khiến mắt người ta chỉ muốn hoa lên.

Hình như Lưu Miểu đã dần định hướng được, bắt đầu bơi về một hướng cố định.

Cuối cùng, anh ta đã trồi lên khỏi mặt nước, hít lấy hít để không khí mới.

Ống kính vẫn còn chìm trong nước, chỉ ghi được một vài âm thanh.

Đầu của Lưu Miểu lại chìm xuống lòng sông. Khuôn mặt anh ta đang bị làm mờ, không thể thấy được biểu cảm. Và khuôn mặt bị làm mờ này cũng chỉ khẽ lướt qua màn hình một thoáng.

Ống kính lại bị kéo đi. Hình như Lưu Miểu đang lặn xuống một tầng nước sâu hơn.

Động tác lặn xuống của anh ta chợt khựng lại.

Theo đà quán tính, ống kính nhào tới trước, quay trúng Diệp Thanh.

Lưu Miểu kéo Diệp Thanh bơi lên trên.

Hai người đã trồi lên trên mặt nước. Hình như Lưu Miểu kêu to gì đó.

Lát sau, trên mặt sông có tiếng động cơ vang lại.

Trên màn hình chỉ còn bóng tối.

Đến lúc ống kính được kéo lên khỏi mặt nước, ổn định trở lại, thì đã nằm trên sàn thuyền.

Ngô Linh hỏi ngay: “Chuyện gì vậy? Trước tiên hai người hãy…”

“Dưới đáy sông có núi lửa ngầm hả?” Cổ Mạch chen vào, mang giọng điệu tràn đầy kinh ngạc xuýt xoa.

“Khụ khụ…” Diệp Thanh ho mấy tiếng.

Lưu Miểu trả lời: “Không phải, có một cái… dị không gian. Sau đó, hình như sếp đánh vỡ nó rồi… à, còn có Kỳ Lân nữa…”

“Cái gì!” Cổ Mạch một lần nữa tỏ ra kinh ngạc: “Gã Khờ, đầu bị vào nước nhiều lắm hả?”

Ống kính lại được nhấc lên.

“Phim mà không bị trục trặc, thì đã quay được hết rồi.” Lưu Miểu nói.

Cổ Mạch nhận lấy camera.

Trên màn hình là khuôn mặt trẻ măng của Cổ Mạch. Có lẽ anh ta vẫn đang lầm bầm gì đó, nhưng ống kính đã đóng lại, dừng ngay tại khuôn mặt của Cổ Mạch.

Video kết thúc.

Ngày 19 tháng 8 năm 2002, xác nhận miếu Tam Tổ biến mất.

Ngày 20 tháng 8 năm 2002, giám sát sông Tam Tổ.

Ngày 21 tháng 8 năm 2002, giám sát sông Tam Tổ. File video 01420020821.wav.

Trên màn hình là một dòng sông sóng gợn lăn tăn.

Ống kính chắc là đang ở trên thuyền, nên góc quay hơi nhấp nhô lên xuống.

Chợt có tiếng ngáp dài vang lên bên ngoài màn hình.

Ngay sau đó là giọng nói của Cổ Mạch: “Cứ canh như thế trong bao lâu đây?”

“Chắc anh ta sẽ quay về thôi.” Người trả lời là Ngô Linh: “Cả nhà họ Phó đã đeo bùa hộ thân và cũng không còn ở trong nhà cũ nữa. Con ma đó đã hết nơi để đi rồi. Hơn nữa, anh ta chắc đã cảm nhận được thi thể của mình đã không còn và dị không gian cũng đã mất.”

“Sao anh ta lại không ở lại trên hòn đảo đó giống mấy con ma kia nhỉ?” Cổ Mạch lười biếng hỏi.

“Chắc là do còn trẻ tuổi quá.” Người trả lời vẫn là Ngô Linh.

Cổ Mạch cười khẩy: “Cái này cũng được xem là đáp án sao?”

“Vì còn trẻ, nên khi chết, e là đã mất hết lý trí.” Lúc này, Nam Cung Diệu đã lên tiếng.

Video trở nên im lặng một lát.

“Cậu nói như thế, nghe ra cũng giống như đã từng trải qua rồi ấy.” Cổ Mạch nói.

Nam Cung Diệu chỉ bật cười khe khẽ.

“Em cũng đoán là vậy.” Ngô Linh tiếp lời: “Lúc rơi xuống nước, anh ta đã vô cùng hoảng loạn, hoàn toàn không ngờ mình sẽ chết, cũng chưa kịp suy nghĩ rõ ràng mình phải tự cứu và cầu cứu như thế nào. Sau khi chết, anh ta cũng đã biến thành một con ma như vậy.”

“Vậy bà lão kia không phải do anh ta giết à?” Cổ Mạch hỏi.

“E là không phải do anh ta trực tiếp giết chết. Anh ta chỉ biết cầu cứu theo bản năng, rồi dần dần ảnh hưởng đến bà cụ. Có lẽ anh ta đã chết cóng, cũng có thể là chết đuối. Mà cái trước có khả năng cao hơn. Cho nên khi xuất hiện anh ta luôn mang theo hơi lạnh. Bà cụ nhà họ Phó chắc là đã bị cóng đến cực điểm, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa, vì vậy vụ cháy chỉ là tai nạn. Có điều, dù cho không xảy ra vụ hỏa hoạn, mà trạng thái đó vẫn tiếp diễn thì thế nào rồi bà ta cũng sẽ chết cóng.”

Video lại chìm vào yên lặng.

Đột nhiên, từ xa xa vang lại tiếng của Lưu Miểu.

Ống kính di chuyển qua, trên màn hình cũng đã có thêm âm thanh đi lại.

Hình ảnh đã thay đổi. Hình như camera đã được ai đó nhấc cao lên.

Vẫn là mặt sông lấp lánh, nhưng giờ đã có thêm một lớp sương mù giăng ngang. Mặt nước hình như đã bị đóng thành một lớp băng mỏng.

Tiếng băng “tách tách” vang lên, giống như có người đang đi trên mặt băng.

“Tùm” - có ai đó vừa nhảy xuống sông.

Lúc này, camera mới tìm được hướng mà âm thanh phát ra.

Dưới sông có một thanh niên cao lớn đang trôi, thân thể đang được bao phủ bởi một lớp băng cứng, nhưng dưới ánh nắng mặt trời thì lớp băng đang tan chảy, mang theo người thanh niên chìm vào lòng sông.

Mặt sông trào lên vài cái bong bóng nước.

“Vậy là…”

“Anh ta đã đi đầu thai rồi.” Ngô Linh bình tĩnh đáp.

“Chỉ vậy thôi hả?” Cổ Mạch tỏ ra kinh ngạc.

“Vâng, đã không còn gì giam giữ anh ta nữa rồi.”

Cùng với câu nói của Ngô Linh, màn hình đã dừng lại.

Ngày 22 tháng 8 năm 2002, kết thúc điều tra.



Tôi thất thần nhìn mặt sông trong video.

Tôi không nghĩ đến Ngưu Oa.

Sự chú ý của tôi đã không ở trên người con ma Ngưu Oa ấy.

Tuy anh ta chính là nguyên nhân khởi đầu cho toàn bộ sự kiện này, nhưng căn nguyên và trọng điểm không phải là anh ta.

Trong đầu tôi không ngừng nghĩ đến ông từ kia.

Âm khí của ông ta to lớn, lại còn có thể cấu thành nên một hình thể gần giống như thực chất.

Âm khí như vậy, có gì đó rất giống với âm khí của con ma ở núi Quảng Nguyên!

Lần thứ hai nhìn thấy một con ma như vậy, đã khiến tôi mày mò ra một vài vấn đề.

Tôi đã không ít lần đụng phải những con ma lợi hại. Diệp Thanh cũng có thể xem như là một con ma mạnh mẽ. Nếu tính về lợi hại, thì Khổ Thiền Đại Sư trong vụ nói thật hay mạo hiểm có lẽ phải được xếp đầu bảng. Cái cách giết người nhanh như chớp giật ấy, tôi chưa từng thấy ở bất kì một con ma nào khác. Đủ sức để sánh vai, thì có lẽ chỉ có Diệp Thanh rồi. Có điều, tôi chưa từng thấy Diệp Thanh giết người, mà chỉ thấy anh ta giết ma thôi. Đem ra so sánh như vậy không biết có bị khập khiễng hay không.

Nhưng bất luận thế nào thì âm khí của bọn họ đều không tản ra. Nếu có phát tán ra, thì đó giống với sự phát tán trong vô thức hơn. Cũng giống như mùi đặc trưng của một con người. Người bán cá trên thân thể sẽ có mùi tanh, trẻ con thì thơm mùi sữa, người thường xuyên dùng một loại sữa tắm chắc thân thể cũng có một mùi cố định. Nhưng mùi này có thể dùng những loại mùi khác che đi. Có điều, âm khí của hồn ma hình như không thể dùng bất cứ vật gì để che đậy được. Thế nhưng có một số con ma, không biết tại sao, trên thân lại không phát tán ra âm khí.

Mà con ma ở núi Quảng Nguyên và ông từ lại là một loại cực đoan khác. Âm khí trên người họ cuồn cuộn đến kinh người. Đây không phải là loại âm khí phát tán ra trong vô thức, mà giống như họ cố tình khống chế để âm khí phát tán ra hơn. Họ còn có thể trực tiếp khống chế âm khí do mình phát tán ra, khiến chúng biến thành một loại quái vật nào đó, hoặc thành một vật thể hữu hình.

Hành động này giống như đã tự tạo ra cho mình một lớp áo giáp.

Nói chính xác hơn, đó là cơ giáp. Giống như loại cơ giáp trong phim viễn tưởng, tạo hình to lớn, lại có khả năng đàn hồi kinh người, đồng thời uy lực vô cùng lớn. Còn một điểm tương đồng khác nữa là, hủy hoại bộ cơ giáp và giết chết người mặc cơ giáp là hai chuyện khác nhau.

Nếu lý giải của tôi là chính xác, thì câu hỏi tại sao lần trước Diệp Thanh vẫn chưa tiêu diệt được con ma ở núi Quảng Nguyên, đã có được một câu trả lời hợp lý.

Con ma đó ẩn mình trong núi sâu, còn thứ lộ diện ra chẳng qua chỉ là âm khí của nó mà thôi. Diệp Thanh hoàn toàn không dễ gì tóm được bản thể của nó.

Nghĩ đến đây, trong đầu tôi không khỏi trào ra một ý niệm.

Với những phương thức sử dụng âm khí hoàn toàn khác biệt như thế, có thật là cùng một chủng vật hay không?
Bình Luận (0)
Comment