Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1339

Chắc chắn cả Diệp Thanh và con ma ở núi Quảng Nguyên đều là ma.

Có điều, sự khác biệt về âm khí này chắc có thể ví như sự khác biệt giữa người cổ đại và người hiện đại vậy.

Không phải Diệp Thanh không đủ mạnh, mà cái mạnh của Diệp Thanh và cái mạnh của con ma ở núi Quảng Nguyên là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Con ma ở núi Quảng Nguyên và ông từ hình như đều đã vượt khỏi định nghĩa truyền thống về ma. Chúng không hề có cái gọi là chấp niệm, mà điều chúng đang làm đều là “chiếm đất làm vua”.

Người dẫn đường, thứ mới…

Tôi chợt giật mình nhận ra.

Chúng… e rằng đều là thứ mới hết…

Thứ mới thay thế cho hồn ma thời nay.

Không có chấp niệm, chỉ có dã tâm.

Có thể chúng còn có chung một mô thức hành động. Bằng đủ mọi cách thức khác nhau, chúng chiếm lĩnh một địa bàn nào đó, giết người, đuổi ma cũ, trở thành một thứ kiểu như ma vương.

Tôi cảm thấy vô cùng hoang mang, lại cảm thấy đây là việc nằm giữa tình và lý.

Thế giới này đang ác hóa.

Đặt giả thuyết, nếu nhân loại bị một chủng loài nào đó hất cẳng ra khỏi đỉnh của tháp thức ăn, thì đó chỉ có thể là một “nhân loại” khác.

Thậm chí những con ma đó có thể cũng chẳng phải do nhân loại chết đi mà biến thành, mà là linh hồn…

Đầu óc tôi căng thẳng như muốn nổ tung.

Chớp mắt, giống như tôi đã nhìn thấy một bầu trời ảm đạm, nhìn thấy đỉnh nhọn của các tòa nhà chọc trời.

Rồi tất cả những thứ đó nhanh chóng được thay bằng khói bụi…

Quái vật… quái thú…

Tôi nhớ lại cảnh mộng ấy, thì đột nhiên bừng tỉnh.

Tôi mở file video khi nãy lên, kéo lùi thanh trình chiếu.

Sau mấy lượt rê chuột trên thanh trình chiếu, đã đến đoạn quái vật xuất hiện.

Hình ảnh khá mờ, đầu con thú chui lên từ địa ngục giống hệt cái bóng con quái vật mà tôi đã nhìn thấy trên mặt kính của tòa nhà cao tầng.

Chính là con quái thú này rồi.

Đây rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì?

Niên Thú sao?

Niên Thú không phải như thế.

Hay là một loài yêu quái nào đó thật sao? Kỳ Lân?

Tôi không nhịn được giơ tay chụp lấy điện thoại gọi cho Ngô Linh.

Cuộc gọi đã được nhận, Ngô Linh chỉ vừa “a lô” một tiếng, tôi cứ như được xả lũ, trình bày ngay nghi vấn của mình.

“… Có thật là… Kỳ Lân không? Loài Kỳ Lân trong truyền thuyết? Thường có trước rất nhiều kiến trúc cổ… không, không… trước kiến trúc cổ là sư tử đá chứ…” Đầu óc tôi khá rối loạn.

Có điều, tôi còn nhớ mang máng là, trước cửa của các kiến trúc cổ ở vài điểm du lịch, trên đầu sư tử đá trấn cửa cũng có mọc sừng.

Cái đó được tính là Kỳ Lân không nhỉ?

Tôi bị phân tán một chút.

Giọng nói của Ngô Linh từ trong điện thoại vang ra: “Video mà cậu nói à… Chúng tôi cũng không xác định được cái thứ đó là gì. Có thể đó là Kỳ Lân thật, cũng có thể là một loài yêu quái nào đó còn sống sót. Tôi đã từng nói với cậu rồi, hiện tại theo suy đoán của giới quái dị, thời cổ đại xa xôi, cũng chính là thời đại mà các truyền thuyết nhắc đến, có thể có yêu quái tồn tại thật. Niên Thú có thật, nên những truyền thuyết khác có thể cũng có thật. Những loài yêu quái đó hiện nay đã không còn nhìn thấy nữa, có một khả năng, là chúng đã biến thành linh hồn, bình thường thì sẽ vô hình, đợi đến một lúc nào đó mới chịu ngưng đọng thành thực thể. Một khả năng nữa là có thể chúng đã bị tuyệt chủng; còn một khả năng khác nữa là chúng đang ở trong một dị không gian nào đó, đợi đến lúc dị không gian ấy sụp đổ, hoặc chúng phá vỡ được dị không gian đó, thì sẽ xuất hiện trở lại.”

“Vậy thì cảnh mộng mà tôi đã nhìn thấy là sao? Đã từng… xảy ra chuyện như thế à?” Tôi cảm thấy vô cùng rối rắm.

Cảnh mộng của tôi chỉ có thể trở về quá khứ.

Một quá khứ đã có nhà chọc trời thì không thể nào quá xa xưa, chung quy vẫn là chuyện xảy ra trong tầm hai mươi năm nay. Nhưng mà, trong hai mươi năm ấy, bất kể là ở cái xó xỉnh nào của thế giới, mà trong trung tâm một thành phố như vậy lại xuất hiện một con quái thú, nó còn biến cả thành phố thành một đống đổ nát thì không lý nào lại chẳng có lấy một thông tin còn lưu lại. Dù là thông tin phi chính thống, cũng đủ để lan truyền khắp thế giới, biến nơi đó trở thành vùng đất truyền thuyết nổi tiếng khắp thế giới rồi.

“Hòn đảo mà miếu Tam Tổ nằm đã biến mất.” Đột nhiên Ngô Linh nói.

Tôi khựng lại, trong óc chợt lóe lên một ý nghĩ.

“Vậy… không thể nào… không thể nào như thế chứ?” Tôi lắp bắp.

Miếu Tam Tổ đã không còn, hòn đảo đã bị nước sông nhấn chìm.

Hơn nữa, không chỉ bản thân hòn đảo biến mất không, mà cư dân ở ba thôn và cả cái huyện vốn tín ngưỡng Thần Tam Tổ đều đã lãng quên hòn đảo, lãng quên miếu Tam Tổ. Những người còn nhớ chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay. Chưa kể, đợi đến lúc các cụ già ấy chết đi, thì xem như ngôi miếu đó đã hoàn toàn chìm vào quên lãng.

“Truyền thuyết về Thần Tam Tổ vẫn còn truyền lại mà.” Tôi lập tức nói.

Truyền thuyết về Thần Tam Tổ tôi cũng có nghe kể.

Phương Nam không tin những chuyện này, nhưng phương Bắc thì truyền thuyết về Thần Tam Tổ rất nhiều. Đó vốn dĩ chính là thần linh của phương Bắc. Cúng tựa như Hoàng Đại Tiên, Bạch Đại Tiên, là nhưng nhân vật tín ngưỡng của một nhóm người, hơn nữa cũng không được các tôn giáo chính thống dung nạp. Có điều, truyền thuyết thì vẫn có: ba đầu sáu tay, long - phụng - quy hợp thể, còn có cả truyền thuyết về biểu tượng của các bộ lạc thời cổ đại nữa… Những thứ mà ông từ kia nói, bỏ qua phần về Kỳ Lân, thì trên căn bản đều là những truyền thuyết vốn có về Thần Tam Tổ.

Cũng là truyền thuyết, thành hoàng, thổ địa, táo quân, tinh quái ở khắp nơi đều là những câu chuyện đặc sắc của địa phương. Trong xã hội hiện đại, thần linh, tinh quái đã ít đi, nhưng chuyện ma thì nhiều lên. Những chuyện như ma nữ áo đỏ, mồ chôn vạn người… không hề hiếm.

Nếu chuyện về Thần Tam Tổ là như vậy, thế thì những truyền thuyết khác…

“… Cũng không thể nhận định, mỗi truyền thuyết đều có một dị không gian riêng chứ?” Tôi ngập ngừng hỏi.

“Không biết.” Ngô Linh cho tôi một câu trả lời khiến người ta tuyệt vọng.

Hô hấp của tôi dần nặng nề.

“Vẫn chưa có ai biết được dị không gian rốt cuộc là thế nào. Mỗi dị không gian lại khác biệt nhau. Cho nên, rốt cuộc thì cái thế giới này đã bị nuốt mất rất nhiều không gian, thời gian, hay còn có một bí mật khác thì hiện tại đều chưa thể hiểu được.” Ngô Linh giải thích chi tiết hơn: “Những chuyện khoa học giải thích được không hề nhiều, chuyện giới quái dị có thể giải thích được cũng không quá nhiều. Tính đến thời điểm này, chúng ta vẫn chưa hiểu rõ ngọn ngành về cái thế giới mà mình đang sống. Rất có thể, chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ phanh phui ra được những bí mật này.”

Tôi chỉ biết im lặng lắng nghe.

“Cho nên mới nói, thay vì quan tâm đến những vấn đề xa xôi thì tốt hơn nên để ý tới dưới chân mình. Nếu thế giới thật sự sẽ bị hủy diệt, thì những bí mật này cũng chẳng còn nghĩa lý gì cả.” Ngô Linh chuyển chủ đề: “Tôi còn nhớ lần trước đã từng nhắc cậu rồi mà.”

“Đúng, cô đã nhắc nhở tôi cẩn thận với con ma ở núi Quảng Nguyên.” Tôi thở dài: “Hiện tại tôi đang có vài suy nghĩ. Con ma đó có lẽ cũng là một loại mới nào đó. Chúng đều là loại mới.”

Tôi trình bày điểm khác biệt giữa hai loại ma mà mình vừa nghĩ ra cho Ngô Linh nghe. Kỳ Lân này nọ đều bị tôi gạt qua một bên.

Ngô Linh kiên nhẫn nghe hết, chốc chốc lại giúp tôi tổng kết lại, rồi kĩ lưỡng hỏi tôi vài vấn đề.

“… Nếu vậy, thì sự khác biệt này lại là một minh chứng khác cho sự ác hóa của thế giới.” Hướng tư duy của Ngô Linh khác hẳn tôi: “Ma đã bắt đầu thay đổi. Không phải thành thứ mới, mà là đang thay đổi. Chúng… biến hóa đa dạng hơn, tự chủ hơn và có tư tưởng độc lập hơn… Nhưng suy đoán của cậu cũng rất có khả năng là chính xác. Thế giới này sẽ phân chia, người và ma trở thành hai chủng vật hoàn toàn đối lập. Đến lúc đó…”

Tôi bất giác rùng mình một cái.

“Ừ, thôi không nghĩ ngợi nhiều nữa, cứ làm tốt việc trước mắt đã.” Ngô Linh đổi đề tài ngay.

“Tôi thật sự chẳng biết phải làm sao. Gần đây không mơ thấy núi Quảng Nguyên.” Tôi chán nản nói.

“Vậy à… Nam Cung đang giám sát núi Quảng Nguyên và các địa phương có liên quan, cũng chưa có tình huống mới. Thế nhưng trước đây đã có một số tin đồn ma tác quái, chắc cũng do con ma đó gây ra. Cậu muốn xem không?” Ngô Linh hỏi.
Bình Luận (0)
Comment