Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1716

Nguyễn Hàn xuất hiện trong một khu dân cư nào đó. Sắc trời tối dần, anh ta xách theo cặp táp đi về hướng nhà mình.

Trên đường trong khu dân cư1không một bóng người, chỉ vọng ra tiếng tivi và tiếng nói chuyện từ nhà dân, điều này mới khiến Nguyễn Hàn cảm nhận thấy có sự tồn tại của con8người.

Nguyễn Hàn vô cùng hoảng loạn.

Anh ta vốn không phải một kẻ nhát gan. Nhưng việc mấy ngày nay không ngừng thấy hồn ma lướt đi trên phố và nghĩ về2lời nói của tên đàn ông mặc áo da kia đã khiến anh ta không cách nào bình tĩnh nổi.

Anh ta từng thử tra trên mạng xem có cách giải quyết4những vấn đề tương tự như vậy không.

Đây có lẽ là bệnh chung của con người hiện đại. Vấp phải chuyện gì phản ứng đầu tiên đều là tra cứu trên mạng.

Nhưng mạng internet cũng không giúp gì được cho Nguyễn Hàn.

Tra cứu với từ khóa “đồng nghiệp của bạn là ma”, kết quả tìm kiếm không phải tiểu thuyết thì là phim ảnh.

Thành quả duy nhất của lần tìm kiếm này là Nguyễn Hàn đọc được rất nhiều chuyện ma. Trong đó không ít chuyện chính là trải nghiệm thật mà cư dân mạng từng gặp phải; ít nhất từ người đăng tin và cách hành văn có thể cảm nhận được đó là chuyện thực tế. Nhiều nội dung còn không có lượt xem, bình luận hay chia sẻ nào, cho thấy không giống nội dung do một công ty bán hàng nào đó bịa đặt ra. Điều này khiến Nguyễn Hàn càng tin tưởng tính xác thực của câu chuyện đó.

Bản thân anh ta cũng chính là người gặp phải chuyện quái dị, nên không hề nghi ngờ vào sự tồn tại của quái dị trên thế giới này.

Chẳng biết có phải việc tên đàn ông mặc áo da không ngừng nhấn mạnh phát huy tác dụng hay không. Xem ra, hình như giống lời gã ta nói, thế đạo này đang thay đổi, ngày càng tồi tệ hơn.

Nguyễn Hàn không biết nên làm gì.

Suy xét một cách lý trí, nguyên nhân cốt lõi của sự thay đổi này không phải do ma quỷ ngày càng nhiều, mà do mạng lưới internet ngày càng phát triển. Như mười mấy năm về trước, ngoài những vụ án cá biệt rúng động toàn quốc thì những vụ giết người chỉ lưu truyền trong một phạm vi nhỏ. Đa số mọi người đều sống trong thế giới hòa bình, thậm chí còn không biết rằng tại một nơi cách xa nghìn dặm kia, có một quốc gia đang chìm trong bóng đêm đằng đẵng của chiến tranh loạn lạc.

Tin tức được truyền phát qua mạng internet, khiến việc tiếp cận thông tin trở nên vô cùng dễ dàng, thế giới cũng nhỏ bé hơn, những cá thể đặc thù trở nên không còn cô đơn nữa, ít nhất không phải sự cá biệt hay duy nhất. Điều này cũng khiến con người ta có một loại ảo giác.

Nguyễn Hàn tự nói với bản thân như thế. Từ khóa tìm kiếm trên mạng đã từ ma phá biến thành truyền phát internet, chia sẻ internet.

Có điều, những lo lắng kia vẫn ứ đọng trong lòng Nguyễn Hàn.

Khi trời về đêm, trong không gian tĩnh lặng, sự lo lắng kia càng được dịp bùng phát, chiếm cứ toàn bộ tâm tư của Nguyễn Hàn.

Nguyễn Hàn càng bước nhanh hơn.

Anh ta cứ bước cứ bước, rồi như nghe thấy tiếng cười của phụ nữ.

Tiếng cười đó vọng lại từ phía sau lưng, như âm thanh phát ra từ tivi, vô cùng giả tạo, mang hơi hướm của diễn xuất.

Bước chân Nguyễn Hàn khững lại một nhịp, rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Một giây sau, anh ta lại nghe thấy tiếng cười kia.

Lần này âm thanh truyền đến từ phía trên đầu, như chủ nhân một căn hộ lầu trên nào đó đang xem tivi.

Nguyễn Hàn bước càng nhanh hơn, rồi bắt đầu chạy.

Tiếng cười kia vang lên trầm bổng, truyền đến từ bốn phương tám hướng, bám riết lấy Nguyễn Hàn như hình với bóng.

Hô hấp Nguyễn Hàn trở nên dồn dập, sự sợ hãi khiến tim anh ta đập thình thịch.

Anh ta chạy đến tòa nhà mà mình sinh sống. Rõ ràng chỉ mất vài phút, nhưng lại như phải chạy suốt hơn một tiếng vậy.

Nguyễn Hàn rút chìa khóa ra mở cửa, vội vã bước lên lầu, mở cửa phòng.

Rầm!

Cửa phòng đóng lại, căn phòng tối om yên tĩnh đến lạ. Nguyễn Hàn nín thở theo bản năng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực. Anh ta thở hắt ra, trong phòng có thêm tiếng hít thở của anh ta.

Nguyễn Hàn bật đèn lên.

Căn phòng sáng choang, ánh sáng luôn có khả năng làm tan đi sự sợ hãi của con người.

Nguyễn Hàn tiện tay để cặp táp lên chiếc ghế gần đó, thay giày, mệt mỏi bước vào trong nhà bếp rót nước.

Nước lạnh rót vào cổ họng, chảy xuống dạ dày, khiến anh ta khôi phục lại tinh thần.

Đặt cốc nước xuống, anh ta quay trở lại phòng khách.

Trong phòng khách có đặt một chiếc tivi đời cũ mà chủ nhà để lại. Kéo theo đó là việc chủ nhà ép phải nộp thêm tiền phí sử dụng tivi. Ngoài màn hình tivi còn tặng kèm thêm bộ đầu thu. Nhưng Nguyễn Hàn đều không sử dụng đến.

Trên nóc tivi bụi phủ đầy. Có gió thổi qua, kéo theo bụi bay tán loạn trong không trung.

Nguyễn Hàn đứng hình, cơ thể bỗng chốc trở nên cứng đờ.

Tivi tự động bật lên, tiếng cười của phụ nữ lại truyền đến.

Hô hô hô… hi hi hi… ha ha ha…

Tiếng cười lặp lại, khiến nó càng trở nên quái dị hơn.

Cả người Nguyễn Hàn run lên bần bật, không dám bước về phía tivi để xem hình ảnh hiện trên màn hình.

Màn hình tivi động đậy, một bàn tay thò ra từ màn hình.

Bàn tay đó như đâm thủng một lớp màng ni lông, xé rách màn hình tivi, rồi các bộ phận khác trên cơ thể cũng theo bàn tay tiến ra ngoài.

Cảnh tượng không khác gì trong phim kinh dị.

Nhưng đây là cảnh tượng xảy ra trong thực tế.

Nguyễn Hàn nhắm chặt hai mắt, nói với bản thân đây chỉ là ảo giác. Nhưng sau khi mở mắt ra vẫn nhìn thấy người phụ nữ kia. Anh ta lại tát mạnh vào mặt mình, véo mạnh vào đùi, nhưng không cách nào khiến bản thân tỉnh dậy khỏi “cơn ác mộng”.

Nguyễn Hàn bắt đầu thấy tuyệt vọng.

Con ma nữ kia quay mặt lại, khiến Nguyễn Hàn nhìn rõ tướng mạo.

Cảm giác sợ hãi như bớt đi đôi chút. Nguyễn Hàn nhận ra thân phận của con ma nữ. Nhưng khi đại não kịp phản ứng lại, sự sợ hãi càng mãnh liệt hơn.

Người phụ nữ này là bạn gái cũ của Nguyễn Hàn. Nói một cách chính xác hơn, đây là đối tượng anh ta quen biết khi đi coi mắt. Gặp mặt và qua lại không đến ba tháng, đối phương liền có được cơ hội ra nước ngoài tập huấn, thế là cô ta dứt khoát lựa chọn ra nước ngoài. Quan hệ của hai người tự nhiên cũng kết thúc. Bởi được người quen giới thiệu, nên Nguyễn Hàn nghe nói sau này cô ta ở nước ngoài mất mạng trong một trận hỏa hoạn.

Người phụ nữ chắc chắn đã chết rồi.

Mà giờ, người phụ nữ chắc chắn đã chết kia lại xuất hiện trong nhà Nguyễn Hàn, còn chui ra từ trong màn hình tivi.

Nguyễn Hàn nhớ lại, trong lần hẹn hò cuối cùng, hai người bọn họ đi xem một bộ phim kinh dị, trong đó có cảnh một người phụ nữ chui ra từ màn hình tivi.

Hai chân người phụ nữ đã chạm xuống đất, cả người đứng giữa phòng của Nguyễn Hàn.

Cô ta nhìn Nguyễn Hàn, hai môi cong lên nở một nụ cười.

Nguyễn Hàn nhìn thấy máu tươi trên người cô ta.

Vết máu đó không giống của chính cô ta, mà là của một người nào đó…

Vết máu vấy lên váy của người phụ nữ, vẽ thành hình mặt người.

Mí mắt Nguyễn Hàn giật giật, như đoán ra điều gì đó.

“Người cuối cùng… Anh chính là người cuối cùng. Nguyễn Hàn, Nguyễn Hàn… Đến đây… đến đây nào… mau…để… tôi …giết… chết… anh!” Giọng người phụ nữ vang lên như hát, sắc mặt bỗng trở nên hung dữ, xông thẳng về phía Nguyễn Hàn.

Nguyễn Hàn lùi về sau đến khi lưng đập vào tường, không còn đường lui.

Anh ta tuyệt vọng.

Khuôn mặt người phụ nữ tiến sát đến gần mặt anh ta.

Đột nhiên một bàn tay xuất hiện phía trên đầu, tóm lấy phần đầu người phụ nữ.

Bàn tay kia nhấc bổng người phụ nữ lên, quay vòng một trăm tám mươi độ.

Nguyễn Hàn chỉ nhìn thấy phía sau gáy của người phụ nữ, ngay sau đó, đầu cô ta vỡ tung như quả táo bị bóp nát bởi một sức mạnh vô cùng lớn, chất lỏng bắn tung tóe.

Máu bắn đầy mặt Nguyễn Hàn, nhưng thứ chất lỏng dính nhớp đó nhanh chóng biến mất. Cơ thể người phụ nữ cũng biến mất. Nguyễn Hàn nhìn thấy người đứng sau người phụ nữ.

Chính là tên đàn ông mặc áo da.

“Hi, A Hàn, không sao chứ?” Tên đàn ông mặc áo da lấy khăn tay từ trong túi, lau lau tay, còn chào hỏi thân mật với Nguyễn Hàn.
Bình Luận (0)
Comment