Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1717

Cơ thể Nguyễn Hàn mềm oặt, ngã ngồi trên nền đất, đầu gục xuống, còn chưa kịp hoàn hồn.

Tên đàn ông mặc áo da cúi người xem xét Nguyễn Hàn, rồi lập tức bước đến ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách nhà Nguyễn Hàn, còn bật tivi lên.

Tivi không ngừng vang lên tiếng chuyển kênh, lại thoáng vọng ra tiếng cười của phụ nữ.

Nguyễn Hàn1lạnh cả sống lưng, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Anh ta nhìn về phía tên đàn ông mặc áo da, rồi nhìn về phía tivi, chậm chạp đứng dậy, bước về phía ghế sofa rồi ngồi xuống.

Tên đàn ông mặc áo da im lặng không nói.

Nguyễn Hàn trầm mặc một lúc, bỗng ôm lấy mặt, thều thào nói: “Sao lại như thế được… Người phụ nữ8đó… những vết máu kia…”

“Con ma nữ đó đã giết chết không ít người. Sao cậu lại dây vào loại thần kinh này?” Tên đàn ông mặc áo da tò mò hỏi.

Nguyễn Hàn lắc đầu.

“Đừng ủ dột nữa.” Tên đàn ông mặc áo da vỗ vai Nguyễn Hàn: “Chuyện này cũng bình thường thôi. Ai trong đời mà không gặp phải vài ba kẻ tâm thần?2Do cô ta chết nên mới trở nên càng điên hơn. Chứ lúc còn sống chắc cũng khó phát hiện ra.”

Nguyễn Hàn gượng cười: “Tôi chỉ biết cô ta rất muốn kết hôn, từng coi mắt rất nhiều người. Có một công việc tốt, muốn tìm một người chồng có đủ khả năng chăm sóc gia đình. Cô ta chết trong một trận hỏa hoạn ngoài4ý muốn…”

“Chắc lúc chết phải chịu không ít đau đớn, nên thành ma mới như vậy.” Tên đàn ông mặc áo da nhún người: “Loại ma này chính là như thế. Lúc sắp chết chỉ chìm đắm trong nỗi đau đớn của cái chết và niềm nuối tiếc khi còn sống, căn bản chẳng còn lý trí. Không hề giống tôi.”

Nguyễn Hàn nhìn về phía tên đàn ông mặc áo da.

Tên đàn ông mặc áo da đang chỉ tay về phía mình, tự hào nói: “Tôi tự mình lựa chọn cái chết. Đây là quyết định sau những suy nghĩ đầy lý trí. Cho nên, tôi không giống với loại ma này. Có thể gọi là… như cá gặp nước. Cuộc sống của tôi vẫn nằm trong sự kiểm soát của tôi.”

Nguyễn Hàn thấy hơi hoang mang.

Tên đàn ông mặc áo da lại vỗ vai anh ta: “Cho nên tôi mới đề nghị cậu mau chóng gia nhập với chúng tôi. Cậu nhìn thế đạo này xem, loại người nào cũng có thể thành ma, loại ma nào cũng có thể giết người. Thời điểm này cần phải chuẩn bị càng sớm càng tốt. Nếu không, cậu bất thình lình bị giết lúc nào không hay, rồi lại biến thành kẻ điên cuồng như thứ vừa rồi.”

Nguyễn Hàn vẫn hoang mang, trong lòng đã có chút dao động.

Tôi nghi ngờ sự xuất hiện của con ma nữ là trò quỷ của tên đàn ông mặc áo da. Nhưng âm khí trên người ma nữ vừa hỗn loạn lại điên cuồng, cũng là loại âm khí lần đầu tôi nhìn thấy, không hề giống với âm khí của con ma cổ trang, dĩ nhiên cũng khác xa tên đàn ông mặc áo da.

Trên người Nguyễn Hàn lại có hơi thở của con ma cổ trang, nhưng không phải âm khí, mà là một loại lời nguyền nào đó. Cũng có khả năng là một loại đánh dấu. Nhưng dấu ấn này liệu có tác dụng thu hút quỷ hồn hay không thì tôi không phán đoán được.

Mọi sự gặp gỡ của Nguyễn Hàn có lẽ là mưu đồ trước đó của kẻ khác. Cũng có thể là do anh ta xui xẻo.

Nói cách khác, đều do vận mệnh.

Những người có năng lực đặc biệt như chúng tôi đều có vận mệnh của riêng mình, những người bình thường khác cũng có số mệnh riêng.

Trong lúc tôi đang suy ngẫm, trong đầu Nguyễn Hàn cũng xuất hiện vô vàn suy đoán.

Anh ta bắt đầu dao động rồi. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện trọng đại, nên không dễ gì anh ta quyết tâm được.

Tên đàn ông mặc áo da cũng không thúc ép, ấn nút điều khiển, nhàm chán vươn vai, đứng dậy, chuẩn bị ra về.

“Được rồi, tôi về đây. Chỗ cậu không còn chuyện gì nữa. Buổi tối ngủ sớm đi, đừng có chạy lung tung.” Tên đàn ông mặc áo da nói.

Nguyễn Hàn không biết nên trả lời thế nào.

“Không cần phải đề phòng tôi. Tôi có thể xuất hiện, đều là do bản thân cậu thôi. Lúc đó cậu đang cầu cứu trong lòng chứ gì?” Tên đàn ông mặc áo da chợt nói.

Nguyễn Hàn kinh ngạc, hồi tưởng lại, cũng không chắc lúc đó bản thân đã suy nghĩ gì.

Anh ta không chắc, nhưng tôi thì hoàn toàn chắc chắn. Trong đầu Nguyễn Hàn lúc đó trống rỗng, chẳng có tý nhận thức nào.

Trong ánh nhìn chăm chú của tên đàn ông mặc áo da, Nguyễn Hàn do dự rồi gật đầu.

“Không phải lần nào tôi cũng có thể cứu được cậu. Lần này coi như cậu gặp may. Nói thật, tôi rất coi trọng cậu, nhưng boss của tôi còn chưa biết đến cậu. Cho nên… Nguyễn Hàn à, thật đấy, cậu nên suy nghĩ kĩ đi.” Tên đàn ông mặc áo da vỗ mạnh vào vai Nguyễn Hàn, sau đó liền biến mất.

Sức lực của Nguyễn Hàn như bị rút cạn, bỗng chốc ngã người xuống sofa, hai mắt thất thần nhìn về phía màn hình tivi.

Anh ta không biết mình nên làm gì. Hoàn toàn không rõ mình nên quyết định thế nào…

Cảnh mộng thay đổi.

Tôi nhìn thấy thôn Sáu Công Nông.

Nguyễn Hàn thế mà lại đến thôn Sáu Công Nông?

Anh ta bước đến tòa nhà số 6, nhưng thất vọng khi biết người của Thanh Diệp không ở đây nữa.

Thôn Sáu Công Nông lúc này vẫn có người dân, chỉ cần nghe ngóng một lúc liền biết tình hình của Thanh Diệp.

Nguyễn Hàn cảm thấy đây cũng là một tín hiệu rõ ràng khác.

Người có khả năng trừ ma diệt quỷ mất tích thì ma quỷ sẽ càng nhiều hơn.

Tất cả những chuyện này đều cho thấy thế giới ngày càng thay đổi.

Cảnh mộng lại biến đổi.

Nguyễn Hàn nghe điện thoại gọi đến từ Triệu Hàng.

Y hệt như lúc gọi điện ngoài đời thật, giọng của Triệu Hàng rất hứng khởi, như đứa trẻ vừa được tặng đồ chơi mới.

Cậu ta nhìn thấy một tương lai khác, so với sự phát triển của khoa học công nghệ thời nay càng khiến người ta ngưỡng vọng, khao khát.

Nguyễn Hàn quyết định gặp mặt Triệu Hàng.

Triệu Hàng nói mãi không ngớt về những giả thuyết, suy đoán của bản thân.

“… Anh à, những chuyện này có thể giải quyết bằng sức mạnh của ma! Sẽ không còn tồn tại những vấn đề nan giải trong khoa học kỹ thuật nữa! Ý thức quyết định hiện thực! Điều này khác hẳn những nhận thức trong quá khứ của chúng ta. Nhưng một thế giới như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Không còn là xã hội mà tiền tài và quyền lực quyết định tất cả. Tiền nong không còn là vấn đề. Chỉ cần có cái này!” Triệu Hàng chỉ vào đầu mình: “Bọn họ nói là linh hồn. Nhưng trên thực tế chính là não bộ. Đầu óc càng linh hoạt thì càng có nhiều sức mạnh. Bọn họ nói có liên quan đến sức mạnh ý chí, cái gì mà ý chí kiên định. Điều này quá đơn giản! Không còn sự ngăn cản từ thế giới bên ngoài, tất cả đều phát triển dựa vào năng lực bản thân! Đây chính là một thế giới tuyệt vời nhất!”

Nguyễn Hàn và tôi đều hiểu suy nghĩ của Triệu Hàng.

So với Nguyễn Hàn, tôi càng hiểu thấu tâm tư của Triệu Hàng. Bởi tôi có nhận thức sâu sắc về cái thế giới mà cậu ta vẽ ra.

Đúng như lời của Triệu Hàng, sự tích lũy tiền tài và tranh giành quyền lực đều trở nên vô nghĩa. Một người muốn là kẻ mạnh trong thế giới tương lai, đơn giản chỉ cần ý chí bản thân đủ mạnh là được.

Triệu Hàng là người rất tin tưởng vào bản thân mình. Cậu ta tin rằng bản thân không hề có vấn đề trong phương diện này, hơn nữa còn có ưu thế. Cậu ta có thể thông qua sức mạnh ý chí bản thân làm bất cứ chuyện gì cậu ta muốn.

Nguyễn Hàn thì không có sự tự tin đến vậy, anh ta càng đắn đo hơn về vấn đề ma quỷ.

Triệu Hàng không cho là đúng: “Anh à, chuyện này chẳng có gì đáng lo sợ cả. Nếu thế giới này thật sự trở nên như vậy thì chúng ta càng phải nhanh chóng quyết định. Sự tiến hóa của nhân loại không cách nào có thể ngăn cản. Chỉ có thể thích ứng. Nếu không thích ứng sẽ bị đào thải. Nói không chừng, toàn nhân loại đều bị đào thải. Một sinh vật mới, chủng tộc mới chính là ma mà anh nói đến.”

“Chuyện này…” Nguyễn Hàn không thốt nên lời.

Triệu Hàng rất lạc quan. Trong đầu cậu ta giờ toàn là suy nghĩ muốn biến thành ma để có thể lợi dụng sức mạnh của ma hoàn thành nghiên cứu của chính mình.

“… Trước đây chỉ có thể làm công trình nghiên cứu cùng thầy giáo hướng dẫn. Em chỉ là đứa giúp việc linh tinh. Anh cũng biết, thầy hướng dẫn của em là chuyên gia đầu ngành đấy! Nhưng, chuyên gia đầu ngành thì sao chứ? Kinh phí cũng chỉ có vậy. Chuyên đề nghiên cứu quốc gia cũng có, nào là quỹ quốc gia rồi quỹ nhà trường… Bọn em bây giờ coi như là tốt đấy. Hiện nay, nhà nước chú trọng những công trình nghiên cứu của bọn em, nguồn vốn đầu tư cũng nhiều hơn trước. Mấy năm đầu, các công trình còn bị đình chỉ…” Triệu Hàng bất lực nói.

Nguyễn Hàn không biết nên giải thích thế nào với Triệu Hàng, chỉ đành vô lực nói: “Nhưng… người đã chết thì vĩnh viễn là người đã chết…”
Bình Luận (0)
Comment