Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1739

Ngô Linh và Lưu Miểu chỉ cảnh giác xung quanh.

Trên ban công không có bóng người, nhưng gương vẫn đang không ngừng vỡ.

Tôi bất giác nghĩ đến, Diệp Thanh nhất định đang ở trên ban công, đang đập vỡ những chiếc gương.

Âm khí không ngừng chạy trốn tán loạn trên ban công.

Đột nhiên, một tiếng gào thét tức giận từ ban công vang lại.

“Tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày!” Tiếng hét rất khẽ, có thể ăn khớp với hình ảnh thanh niên đã từng nhìn thấy.

Tiếng kêu gào ấy chẳng ngăn được hành động1của Diệp Thanh.

Chiếc gương cuối cùng trên ban công cũng đã bị đập vỡ.

Trong nhà đã yên tĩnh trở lại.

Hứa Cửu lúc này mới thở hắt ra một hơi dài: “Đây chẳng phải Thanh Diệp đã…”

Anh ta nói chưa hết câu đã bị ngắt ngang.

Rắc, xoảng!

Lại là một tiếng gương vỡ.

Nhưng lần này âm thanh khá khác biệt, giống như có người giẫm lên mảnh kính vụn.

“Thả tôi ra! Tôi tự vệ mà! Tôi chỉ phòng vệ chính đáng! Các người đáng lẽ phải hiểu chứ! Bọn họ nhốt tôi ở chỗ quái quỷ này! Tôi8chỉ tình cờ đi qua đây thôi!” Giọng người đàn ông lại vang lên.

Tiếng cắn răng của Hoan Quang cũng vang lên. Anh ta muốn xông ra ban công.

Tôi không nghe thấy tiếng trả lời của Diệp Thanh.

Giọng người đàn ông lại cao hơn: “Dựa vào đâu tôi không thể giết họ! Họ cản trở tôi đầu thai, khiến tôi biến thành ma thực sự! Tôi vốn dĩ đã đi đầu thai rồi! Đúng ra tôi đã bắt đầu cuộc sống mới rồi! Là họ! Họ đã gây trở ngại cho tôi! Họ đã biến tôi2thành ma!”

Tiếng gào thét chói tai ngăn bước chân của Hoan Quang lại.

Hoan Quang nhất thời trở nên hoang mang.

Tiếng gào ấy ẩn chứa tức giận và đau khổ đầy tha thiết và chân thực, dù không nhìn thấy hình dạng của con ma, nhưng chỉ nghe tiếng gào cũng đã khiến cho người ta cảm thấy như có cùng một cảm nhận.

“… Tôi vốn dĩ sắp đi đầu thai rồi… tôi chết do tai nạn. Cha mẹ tôi vẫn còn sống, họ đau lòng biết bao… khó khăn lắm… khó khăn lắm họ mới sinh4con trở lại, bắt đầu trở lại… Họ ly hôn, tái giá, chuẩn bị bắt đầu trở lại… Tôi chỉ cần theo kịp là đã có thể trở thành con của họ rồi… chỉ còn một chút nữa… Tôi chỉ đi ngang qua đây mà thôi… tôi chỉ muốn giảm bớt phiền phức, xuyên thẳng qua chỗ này… Quỷ sai đó ở ngay trước mặt, ngay cái nơi gần như thế… chỉ còn chút nữa… Không chỉ mỗi mình tôi! Không chỉ có mỗi mình tôi đâu! Chuyện mà họ đã làm không chỉ gây trở ngại cho mỗi mình tôi! Họ đáng chết… họ đáng chết!”

Oán hận trong tiếng gào đã lấn át đau khổ, cơn oán hận bộc phát ào ạt, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Hoan Quang ngơ ngác nhìn về phía ban công.

Rắc xoảng!

Một tiếng động nhỏ, âm khí đã mất.

Trong nhà, Ngô Linh và Lưu Miểu đều nhìn về phía cửa ban công.

Vẻ mặt của Lưu Miểu là ngập ngừng muốn nói, còn Ngô Linh thì thần thái lạnh lùng, có vẻ chẳng có cảm xúc gì cả.

“Cần quét dọn một chút không?” Ngô Linh hỏi.

Lưu Miểu gật đầu.

Đồ đạc trong nhà hầu như chẳng ai động đến.

Lưu Miểu tìm chổi và hót rác, quét dọn một lượt mảnh gương vỡ trong phòng ngủ và trên ban công.

Rồi kiếm đại một cái túi ni lông, sau khi cho mảnh gương vỡ vào, Lưu Miểu và Ngô Linh sách túi đi về phía cửa chính.

Bóng của họ mờ đi, rồi biến mất ngay.

Gian phòng đã trở lại diện mạo lúc chúng tôi mới đến đây.

Không có bụi bặm. Rèm cửa sổ đang khép, phòng khách tối tăm, những phòng khác có ánh nắng chiếu vào. Ngoài cửa sổ là tiếng ve kêu, nhiệt độ trong nhà cũng khá cao.

Đây là một ngày hè nào đó.

Hoan Quang đang đứng bất động. Tôi chỉ thấy được lưng của anh ta.

Cảnh tượng khi nãy chắc là đã khiến anh ta bị sốc quá nặng, anh ta vẫn chưa bình tĩnh lại mấy.

Nếu là anh ta, tôi chẳng biết mình sẽ có tâm trạng như thế nào.

Nếu cha mẹ và em gái do đấu đá với người ta, gây ra tổn thất bi thảm cho bên thứ ba… tôi hẳn sẽ rất áy náy. Nếu cha mẹ và em gái biết chuyện, nhất định sẽ sửa sai. Chúng tôi sai mà.

Nhưng nếu bên thứ ba lập tức ra tay giết người thì tình huống liền trở nên vô cùng phức tạp.

Tốt xấu gì thì tôi cũng có năng lực, có thể thay đổi nguồn gốc của chuyện đó, khiến chuyện như vậy trở thành chưa từng xảy ra.

Nhưng đối với người bình thường thì chuyện này chắc chắn sẽ biến thành một mớ rắc rối chẳng có hồi kết.

Mặt dày một chút, xấu bụng một chút, rất có khả năng sẽ oán hận người ta, cũng sẽ tiến hành trả thù chẳng chút do dự.

Hoan Quang có vẻ không phải là người như vậy.

Hứa Cửu thở dài một hơi, tiến lại vỗ vỗ vai Hoan Quang.

“Cô út và ông bà nội tôi, phải chăng cũng đã đi đầu thai rồi?” Hoan Quang đờ đẫn hỏi.

Hứa Cửu lập tức trả lời chắc nịch: “Đương nhiên rồi! Nhất định đã đầu thai. Hơn nữa chắc là bây giờ đang sống rất vui nữa! Không chừng đã trở thành bạn bè. Ha ha! Chắc tuổi đang còn rất nhỏ, thật là tốt nhỉ! Ra đời muộn, có rất nhiều thứ để chơi! Tuổi thơ của tôi không vui như tụi nhỏ bây giờ, đủ loại máy game, còn có…”

Hứa Cửu huyên thuyên một lát thì lệch khỏi chủ đề.

Tôi khá bất ngờ khi thấy Hoan Quang lại nghĩ đến chuyện này. Có điều… cũng đúng… tuy cũng có chút áy náy đối với con ma đó, nhưng cũng không thể bỏ qua sự quan tâm dành cho người thân.

Hoan Quang ngắt lời của Hứa Cửu, dùng giọng điệu hơi giống đang tự nhủ với mình: “Họ có đi đầu thai thuận lợi không…”

Hứa Cửu há miệng định nói, nhưng kìm lại được.

“Chẳng có ai rảnh như hai gia đình chúng tôi đâu…” Hoan Quang tự nói ra, Hứa Cửu mới thở hắt một hơi.

Hoan Quang cười mỉa mình một cái: “Nếu đã vậy… Chuyện này tính là gì đây… nếu chúng tôi tin những người của Thanh Diệp, phải chăng…”

Đột nhiên, tôi cảm nhận thấy âm khí.

Âm khí từ phòng ngủ của hai ông bà cụ lan ra.

Tôi quay người đi vào, nhìn thấy cái bóng xuất hiện trong gương soi toàn thân trên tủ quần áo.

Đứa bé trai ấy có vẻ mặt đầy u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng tôi. Nó từ từ nhếch mép lên, lộ ra nụ cười mỉa mai.

Đứa bé đưa ngón tay giữa lên, rồi làm động tác cắt cổ, đầy ý đồ thách thức.

Tôi thấy khó hiểu.

Đây hình như không phải sự lặp lại của cảnh tượng.

Con ma trước mặt…

Bóng và âm khí của bé trai cùng lúc biến mất trong tấm gương.

Tôi vừa quay người lại thì nhận ra bên ngoài trời đã chuyển thành tối.

Trong nhà không bật đèn, nguồn sáng có thể nhìn thấy chỉ là ánh sáng phản chiếu của ánh trăng lên mặt gương.

Hứa Cửu la oai oái mấy tiếng.

Hoan Quang và Tần Sơ đều giật mình lùi lại mấy bước.

Tần Sơ cuống quýt hỏi: “Đó có phải là…”

“Không có! Tôi không biết! Những gì tôi biết vừa rồi đã kể cho các anh nghe cả rồi!” Hoan Quang chẳng đợi Tần Sơ hỏi, đã đưa ra câu trả lời.

Sắc mặt họ cực kỳ khó coi.

“Các cậu muốn làm thế nào đây?” Tần Sơ hoang mang hỏi.

“Đập hết những cái gương đi.” Hứa Cửu lập tức đáp ngay.

“Từ từ!” Tần Sơ vẫn định nói gì đó.

Hứa Cửu đã xông thẳng đến bên cửa ban công, vung chân đá lên chiếc gương trên cửa.

Một mặt gương đã nứt vỡ, có mảnh vỡ rơi xuống đất.

Hình như anh ta thấy như vậy thì không có hiệu suất lắm bèn quay đầu lại, định tìm dụng cụ tiện tay hơn.

Tôi không hành động tùy tiện, mà chỉ nhìn chằm chằm ban công, cảm nhận luồng âm khí ấy.

Tôi quay phắt người lại, xông về phía phòng ngủ ở sát vách.

Tay tôi đã nắm sẵn lá bùa hộ thân của Thanh Diệp, lúc xông vào phòng liền ấn bùa hộ thân lên mặt gương trên bàn trang điểm.

Bùa hộ thân trong lòng bàn tay bùng tỏa ra một hơi nóng, cùng lúc ấy, bóng của đứa bé trai đang hiện lên trong gương cũng trở nên méo mó. Nó tựa như đang ở trong nơi có nhiệt độ cao, gào thét thảm thiết và đau khổ.
Bình Luận (0)
Comment