Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1740

Tiếng thét ấy không chỉ mỗi tôi nghe thấy, mà nhóm Hứa Cửu cũng đã nghe thấy.

Tần Sơ là người đầu tiên tiến đến cửa phòng.

Lúc anh ta xuất hiện, chiếc gương dưới tay tôi đã bắt đầu tan chảy.

Con ma1trong gương trở nên biến dạng, cùng với chiếc gương, hóa thành chất lỏng, từ khung gương trôi tuột xuống.

Thứ chất lỏng giống như thủy ngân sau khi rơi xuống đất, hình như đã thấm qua khe hở sàn nhà bằng8gỗ, biến mất.

Trong phòng khách vang lên tiếng kêu của Hứa Cửu.

Tôi và Tần Sơ quay lại phòng khách, nhìn thấy gương trên ban công cũng phát sinh biến hóa giống hệt. Gương trên ban công phía đối diện tuy cách2rất xa, nhưng vẫn có thể thông qua phản quang, nhận ra gương bên đó cũng đã hóa thành thủy ngân, rớt xuống đất.

Toàn bộ số gương đã biến mất.

Lá bùa hộ thân tôi đang nắm trong tay cũng hóa thành4tro, sau khi tung bay lả tả thì giống như số thủy ngân kia, biến mất hoàn toàn.

“Chuyện gì vậy?” Hứa Cửu hỏi.

Tần Sơ nhìn qua tôi.

Tôi nhấc tay lên: “Lúc trong phòng nghiên cứu, tôi…”

Tôi chưa nói xong thì cảnh vật xung quanh chợt trở nên méo mó.

Hứa Cửu và Tần Sơ hoang mang nhìn dáo dác xung quanh.

Tôi thấy Hoan Quang đang đầy bình tĩnh.

Mặt anh ta hoàn toàn vô cảm, chẳng hề phản ứng với biến cố trước đó và biến cố trong hiện tại cũng chẳng khiến anh ta có bất kì hành động nào.

Tôi nhìn thấy thân thể của Hoan Quang cũng lắc lư méo mó theo cảnh vật.

Không đúng! Hoan Quang anh ta…

Tôi đưa tay về phía Hoan Quang, nhưng tôi chỉ chụp được không khí.

Thoáng chốc, tôi và Hứa Cửu, Tần Sơ đã trở lại phòng hồ sơ trong phòng nghiên cứu. Trong phòng chỉ có ba chúng tôi, không có Hoan Quang.

Lách tách!

Bộ hồ sơ trước đó được Hoan Quang cầm lên đã rớt xuống đất. Bức tranh đó cũng từ gương biến thành mèo mun.

Tất cả đã khôi phục, chỉ có Hoan Quang là biến mất.

Hứa Cửu lớn tiếng gọi, còn chạy ra ngoài tìm Hoan Quang.

Tôi bám theo, kiểm tra những phòng khác.

Không có thay đổi.

Ngoài sự biến mất của Hoan Quang thì không gian này chẳng khác gì so với trước đây.

Kiểm tra lại máy tính, thông tin đã nhiều hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa có ai đi tìm chúng tôi, hoặc nghĩ ra cách giải quyết.

“Anh ta… lẽ nào đã thoát ra ngoài rồi?” Hứa Cửu hỏi: “Phải chăng chỉ khi nào trải qua chuyện đã xảy ra trước đây, mới có thể thoát ra?”

Tần Sơ ngồi xuống trước máy tính, thao tác một lát: “Tôi để lại lời nhắn trong tài khoản của cậu ta. Nếu cậu ta đọc được, chắc là sẽ hồi đáp chúng ta.”

Chúng tôi chờ đợi một lát.

Hoan Quang chẳng gửi tin nhắn lại.

“Vậy là sao nhỉ?” Hứa Cửu gãi đầu.

Anh ta không suy nghĩ gì sâu xa, mà chỉ đưa ra nghi vấn thôi.

Tâm trạng tôi đang khá nặng nề.

Nghĩ theo hướng tích cực là Hoan Quang đã thoát ra ngoài, có lẽ đang bận chuyện gì đó, tạm thời chưa đọc được lời nhắn của Tần Sơ; còn theo hướng xấu, Hoan Quang chỉ là từ không gian phòng nghiên cứu nhảy qua không gian khác, chứ không phải trở về thế giới hiện thực.

Một tình huống tệ hơn, đó là Hoan Quang sau khi trở lại thế giới hiện thực, đã quên mất những chuyện này… Phỏng đoán này không đứng vững về mặt logic. Với tính cách của Hoan Quang thì sẽ không chọn cách bỏ mặc chúng tôi. Anh ta không cứu được chúng tôi, nhưng sau khi nhận được lời nhắn, ít nhất cũng phải trả lời.

“Có lẽ là đến một không gian khác rồi.” Tần Sơ đưa ra kết luận giống tôi: “Chúng ta chẳng phải đã từ game ‘Tìm Linh’ đến đây sao? Có thể cậu ta đã đến một không gian khác.”

“Vậy à… Chẳng biết sẽ có mấy cửa nữa. Hy vọng là đừng quá nhiều.” Hứa Cửu giữ vững sự lạc quan của mình.

Trong ba người tôi lại là người bất an nhất.

Vẫn còn một cửa nữa?

Nói cách khác, Hoan Quang đã đi gặp Bạch An?

“Thế chúng ta cũng đi xem sao nhỉ! Tiếp theo sẽ là tôi!” Bên này Hứa Cửu đã kêu lên.

Tôi ngăn Hứa Cửu lại: “Tôi chỉ tìm được một cái bùa hộ thân. Trước khi vào, anh phải kể chuyện lần đó của anh rốt cuộc là như thế nào chứ!”

Tần Sơ vội hỏi: “Chỉ có một cái bùa hộ thân?”

“Đúng. Tôi chỉ tìm được một cái. Những thứ khác cũng không biết sử dụng như thế nào. Nếu rất nguy hiểm…” Tôi không nói tiếp.

Trên thực tế, nếu thực sự rất nguy hiểm thì tôi còn có năng lực để dùng. Nhưng tôi vẫn chưa mấy tin tưởng hai người này. Tôi càng vô cùng cảnh giác đối với không gian này. Có thể không dùng đến năng lực vẫn là tốt nhất.

Hứa Cửu phân vân: “Chuyện mà tôi gặp phải… có người chết, nhưng mà… hình như là rất nhẹ nhàng… lúc họ kể lại thì rất nhẹ nhàng, chẳng nguy hiểm mấy.”

“Diễn biến cụ thể của chuyện đó thế nào?”

“Thì cũng như tôi đã từng nói với các cậu rồi. Trong phòng tập gym của anh tôi mở có ma ám. Chúng tôi đều tưởng là tai nạn, là sự cố máy móc, có khách chết trên máy tập. Bồi thường tiền, rồi thuê người xử lý chuyện này… còn tìm đến nhà sản xuất máy tập gym này. Đã làm đủ loại trắc nghiệm mà vẫn chẳng hiểu được là tại sao. Nhà cung cấp máy tập gym đó bảo là do thao tác. Đó là một cái máy tập vùng cơ trên, là loại nào… tôi chẳng nhớ rõ lắm. Anh tôi hình như cũng chẳng nói cho tôi biết. Chuyện này sau đó cũng êm xuôi. Người thân đến làm rùm beng một trận, phòng tập đóng cửa một thời gian, sau khi mở cửa trở lại thì lại xảy ra chuyện.”

Hứa Cửu vừa hồi tưởng, vừa kể: “Lần thứ hai xảy ra chuyện, là phòng tắm có vấn đề. Khi có người vào tắm rửa, nước đã tràn thẳng ra ngoài. Họ chạy ra gọi nhân viên của anh tôi, sau khi nhân viên ấy vào… thì chết trong ấy… chết đuối… nhưng mà, chẳng hề có nước đọng. Không phải chết trong phòng xông hơi, mà chết trong buồng tắm, hơn nữa lại là chết đuối… Bác sĩ được gọi đến bảo là chết đuối.”

Hứa Cửu kể đến đây, vẻ mặt đang thoải mái tùy tiện đã thoáng thay đổi, có đôi phần căng thẳng và sợ hãi.

“Sau khi xảy ra chuyện này, anh tôi đã cảm thấy có gì đó khác thường. Phòng tập gym đã mở ở chỗ ấy được bốn năm năm rồi, lúc xảy ra chuyện lần đầu cũng đã mở được một thời gian dài rồi. Thời gian tạm ngừng hoạt động tầm khoảng nửa năm. Khoảng thời gian ấy phòng tập không hề xảy ra sự cố, không có ai chết. Nhân viên không có, còn khách… thì không rõ lắm. Phòng tập gym mở trong một tòa lầu thương mại thuộc một khu thương mại nhỏ. Anh tôi đã hỏi thăm thử có phải trong khu mua sắm đã từng có người gặp tai nạn hay không. Có lẽ vấn đề không nằm ở phòng tập gym. Hơn nữa còn là cửa hàng được nhượng quyền kinh doanh (franchise), nên cũng có thể là cửa hàng khác có vấn đề, anh tôi đã bị liên lụy. Tóm lại là… đã tự điều tra một trận. Lúc đó phòng tập gym lại đóng cửa. Nhưng hỏi thăm một vòng thì đều chẳng có vấn đề gì. Anh tôi bèn…” Hứa Cửu nhún vai.

“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi, trong lòng đã có phỏng đoán.

“Thì lại xảy ra chuyện. À, lần này không chết người! Do hai vụ trước đó nên đã khiến nhiều khách quen không đến nữa. Anh tôi mở một lớp yoga mới, thuê một giáo viên. Ngày dạy đầu tiên của lớp yoga, học viên chỉ có năm sáu cô nữ sinh, cùng một nhóm, là mấy cô gái quen biết nhau qua khóa thực hành trên mạng. Họ tập trong phòng tập, trong ấy có một chiếc gương lớn, vách tường ở bên ngoài đối diện với hành lang là tường kính. Mấy cô ấy đã nhìn thấy có người đứng ở bên ngoài từ chiếc gương ấy. Bảo đó là một người phụ nữ lạ. Giáo viên đã chạy ra ngoài hành lang, nhưng chẳng thấy gì. Chuyện này khá tương tự với tình huống của Hoan Quang… Nhưng người phụ nữ ấy chẳng làm gì hết, chỉ đứng đó, nhìn họ tập yoga. Trong nhóm các cô ấy có một người cảm thấy khó chịu, liền báo một tiếng. Giáo viên lại bảo chẳng nhìn thấy ai. Lúc ấy họ mới nhận ra trong hành lang không có người, chỉ có thể nhìn thấy người từ trong gương, nên sợ đến mức vừa la hét vừa chạy ra ngoài. Giáo viên cũng bỏ chạy. Lúc anh tôi đến xem lại chẳng thấy gì cả. Hết cách, phòng tập gym lại đóng cửa. Anh tôi lúc này mới có ý thuê người, nên đã tìm đến thẳng Thanh Diệp.”
Bình Luận (0)
Comment