Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 855

“Đúng thế.” Huyền Thanh Chân Nhân lại thở dài, “Thật không ngờ…”

“Sao ông lại quen hắn ta vậy?” Tôi nói.

Theo như kí ức của Mạc Vấn thì hắn là bị người nhà họ Cát bắt rồi nhốt vào trong pháp khí từ thời xa xưa.

Không lẽ Huyền Thanh Chân Nhân đã sống lâu đến thế?

Tôi đánh giá Huyền Thanh Chân Nhân.

“Dòng truyền thừa của nhánh chúng tôi có hơi lạ. Sư tổ tên là Liễu Triệt, trong ghi chép có nói, ông ấy nuôi một con ma đặt tên là Mạc Vấn. Lúc đó thuật nuôi ma vẫn chưa có. Thuật nuôi ma trong thiên hạ chính là được lan truyền từ sư môn chúng tôi.” Huyền Thanh Chân Nhân nói.

Tôi giật mình.

Liễu Triệt… chẳng phải là gã điên trong kí ức của Mạc Vấn sao?

Tôi vội vàng hỏi: “Vị tổ sư đó của ông có nói gì không? Có truyền lại thứ gì đặc biệt không?”

Huyền Thanh Chân Nhân nheo mắt nhìn tôi: “Cậu bạn Lâm Kỳ, cậu đã nhìn thấy quá khứ của Mạc Vấn và từng nhìn thấy sư tổ của môn phái chúng tôi à?”

Tôi ngập ngừng gật đầu: “Không tính là thấy, chỉ là nghe được tiếng nói của ông ấy.”

“Thế chắc cậu cũng cảm nhận được ít nhiều rồi nhỉ.” Huyền Thanh Chân bật cười ha hả, “Gọi là sư tổ, chứ thật ra cũng gần giống mấy sư tổ mà nhân gian cúng bái thôi. Hoàn toàn không có thật về chuyện truyền thừa thứ gì đó từ những đồ đệ mà Liễu Triệt dạy dỗ, rồi lại đến đồ tử đồ tôn này nọ đâu. Nếu tính ở trong giới thì những môn phái bái Liễu Triệt làm sư tổ không hề ít. Thiên Nhất Chân Nhân mà các cậu đã gặp kia, phương pháp chiếm đoạt thân thể của người để trường sinh bất tử của ông ta cũng là do Liễu Triệt nghĩ ra đấy.”

Huyền Thanh Chân Nhân lắc đầu: “Ông ấy là một thiên tài, mà cũng là một gã điên. Trong sư môn chúng tôi đánh giá Liễu Triệt không xấu. Nhưng như nhà họ Cát thì căm thù ông ấy đến tận xương tủy và cũng không nhận mình được truyền thừa từ ông ấy. À, phương pháp ‘lấy cây nuôi hồn’ của nhà họ Cát cũng là do Liễu Triệt phát minh ra từ rất lâu rồi.”

Tôi nghe mà muốn xây xẩm mặt mày.

Cái người tên Liễu Triệt này thực sự đã vượt xa dự liệu của tôi.

“Nếu các cậu đã gặp Mạc Vấn rồi, thế có nghe thấy hắn nhắc đến kế hoạch thay đổi thế giới này để trở lại ban đầu không?” Huyền Thanh Chân Nhân cười híp mắt, nhìn tôi bằng ánh mắt của ông nội nhìn đứa cháu ngoan.

Tôi ngượng ngập nói: “Hắn có suy nghĩ này, nhưng tôi… Mạc Vấn đã…”

Huyền Thanh Chân Nhân lắc đầu: “Hắn chắc chắn là phải chết rồi, chết trong tay các cậu, đó là việc đã được định trước. Nghịch thiên cải mệnh không dễ dàng, muốn thay đổi thế giới thì đã khó lại càng khó. Người trẻ tuổi các cậu có câu nói gì nhỉ…”

Huyền Thanh Chân Nhân nghĩ ngợi một lát rồi cất cao giọng nói: “Cố gắng lên, thiếu niên!”

Tôi dở khóc dở cười.

Cổ Mạch hừ một tiếng: “Ông nói sai rồi, chúng tôi đều không phải là thiếu niên nữa.”

Huyền Thanh Chân Nhân nhìn anh ta một cái: “Đúng nhỉ, cậu không còn là thiếu niên nữa.”

Cổ Mạch tức muốn xì khói, ngồi dậy trên giường, nhưng hình như bị đau cơ lưng, nên lại ngã trở lại.

“Cậu đó, chú ý sức khỏe đi. Cậu có còn trẻ trung gì nữa đâu. Dù không tính mười năm bị nhốt trong dị không gian đó thì cậu cũng không còn nhỏ nữa rồi.” Huyền Thanh Chân Nhân ân cần dạy dỗ, rồi cúi đầu ghi ghi chép chép.

Sắc mặt Cổ Mạch có chút đen lại.

Tí Còi và Gã Béo thì cố nén cười.

Nam Cung Diệu đẩy gọng kính hỏi: “Vậy, bây giờ thì sao?”

Huyền Thanh Chân Nhân nhìn cuốn sổ ghi chép của mình, gật đầu nói: “Tôi hết câu hỏi rồi. Biết được chuyện gì là xong. Mạc Vấn à… Tính ra kể từ khi có lịch sử, có ghi chép, thì đây là con ma đầu tiên được loài người nuôi dưỡng đấy chứ. Đáng tiếc, đáng tiếc… Hắn đã được nhà họ Cát nuôi dưỡng bao nhiêu năm, cố gắng sống lay lắt biết bao nhiêu năm, thế mà lại có cái kết như vậy.”

“Ý cậu ấy hỏi là bây giờ chúng tôi phải làm sao.” Cổ Mạch bực bội nói.

Huyền Thanh Chân Nhân đặt cuốn sổ xuống: “Tùy duyên là được. Chứ các cậu còn biết làm gì hơn?” Ông ấy lắc đầu, lại thở dài, “Cứ nghe theo trái tim mình mà làm là được rồi. Đừng nghĩ ngợi nhiều. Cứ học theo Liễu Triệt, làm những gì mình muốn, cho đến lúc chết thì không có gì hối tiếc, thế là tốt nhất.”

“Giết người phóng hỏa cũng được hả? Chúng tôi không phải là một đám ác nhân sao?” Cổ Mạch cố tình nói như thế, còn nhìn qua Trần Dật Hàm một cái.

Huyền Thành Chân Nhân bày ra bộ mặt của kẻ bề trên, bật cười nói: “Cậu cũng đã không còn nhỏ nữa, sao mà cứ ngang bướng như vậy hả? Được rồi, mọi người nghỉ ngơi tốt nhé.”

Ông ấy và Trần Dật Hàm đứng lên.

Tôi khẽ nhìn Trần Dật Hàm.

Anh ta không muốn trả lời vấn đề của Trần Hiểu Khâu, giấu giếm một số chuyện. Dù tôi rất muốn biết, nhưng lại thấy chuyện này mình không tiện nhúng tay vào. Hơn nữa, đây còn có thể xem như là chuyện gia đình của nhà họ Trần.

Huyền Thanh Chân Nhân đi đến cửa, quay lại nhìn chúng tôi: “Bất luận như thế nào, các cậu cũng phải sống tiếp. Tiếp túc cố gắng nhé.”

Hai người họ tắt điện, đi ra và đóng cửa phòng bệnh lại.

Tôi nhìn hai người họ đi xa dần qua kính cửa sổ.

“Cái chết của Mạc Vấn có lẽ sẽ được coi là một nút thắt nhỉ?” Nam Cung Diệu đột nhiên nói.

“Sao cơ?” Tôi không hiểu hỏi.

“Một cái nút thắt trước thời hạn.” Nam Cung Diệu nằm lại trên giường.

Trong bóng tối, giọng của Nam Cung Diệu rất rõ ràng.

“Tương lai của Mạc Vấn mà tôi đã thấy là hắn sẽ bắt cậu và em gái cậu, giết người hút máu, đồng thời dùng máu người sống và em gái cậu để kích thích cậu.”

Tôi không lạnh mà run, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng dường như đã hạ xuống.

“Hắn muốn hồi sinh một người. Muốn dùng năng lực của cậu để hồi sinh một người.” Nam Cung Diệu nói tiếp.

“Không, không đúng, chẳng phải hắn muốn… muốn hoàn thành ước mơ của Liễu Triệt à?” Tôi cắt ngang Nam Cung Diệu.

Điều Mạc Vấn muốn rõ ràng là ước mơ của Liều Triệt, hắn muốn thay Liễu Triệt nhìn thấy một thế giới không có ma quỷ.

Nam Cung Diệu chậm rãi nói: “Tôi cũng không biết là chuyện gì. Hắn không giống những con ma bình thường hay những con ma mà chúng ta đã biết. Điều tôi nhìn thấy là hắn không có chấp niệm. Hắn cũng giống như người sống, theo thời gian mà thay đổi suy nghĩ. Chứ không phải loại hồn ma sau khi mất khống chế, vì chấp niệm ban đầu mà trở nên vặn vẹo, trực tiếp thay đổi suy nghĩ. Thuở ban đầu, hắn cũng giống như cậu nói, muốn có một thế giới không ma quỷ. Nhưng sau đó hắn bắt đầu chuẩn bị những thứ rất kì lạ. Chắc là một loại trận pháp nào đó mà tôi không hiểu. Tiếp sau đó… Cậu đã thất bại. Cậu và hắn cùng chết.”

Tôi rùng mình.

Nam Cung Diệu nói: “Tôi đã nhìn thấy Địa Ngục.”

“Địa Ngục?” Tí Còi hỏi, “Là Địa Ngục theo nghĩa đen? Cái Địa Ngục trong truyền thuyết đó? Cách chuyển chủ đề này không đúng lắm phải không?”

“Không, tôi đúng là đã nhìn thấy Địa Ngục. Các cậu hình như đã làm sai điều gì đó, khiến quá khứ bị thay đổi, nhưng không theo chiều hướng tốt đẹp, mà theo hướng ác hóa.” Nam Cung Diệu nói, “Tôi nhìn thấy một thế giới ma quỷ hoành hành, con người ai cũng có thể nhìn thấy ma và bản thân trở thành mồi săn cho chúng. Đó là là một Địa Ngục chân chính.”

Lòng tôi lạnh buốt.

Có nghĩa là, nếu Mạc Vấn không chết thì dưới sự khống chế và uy hiếp của hắn, tôi sẽ thay đổi quá khứ và cuối cùng…

Đó sẽ là ảnh hưởng tồi tệ nhất của hiệu ứng bươm bướm phải không?

“Giết hắn trước, hoàn toàn không có gì không tốt cả. Đây có lẽ không phải là giải pháp tối ưu, nhưng cũng không phải là một kết quả tồi tệ nhất.” Nam Cung Diệu nói.
Bình Luận (0)
Comment